Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Tế Ti Của Giáo Phái Futan

Phiên bản Dịch · 1739 chữ

Giọng nói Đại tế ti là giọng đặc trưng của người già còn kèm theo tiếng đờm khàn đặc khiến Charles cảm thấy rất khó chịu.

“Đồ vật đó ở đâu?”

“Không xa, ở một tòa nhà trên hòn đảo mới được phát hiện nằm phía bên trái quần đảo San Hô.”

Charles tiếp tục hỏi: “Sao lại tìm tôi? Dù là người hay thuyền bên các ông đều hơn hẳn bên tôi mà.”

“Ha ha ha, nơi đó có chút nguy hiểm, chúng tôi cần một vị thuyền trưởng thật thận trọng.”

Charles không tin “Có chút nguy hiểm” trong lời nói của ông ta, “Có chút nguy hiểm” sẽ không có giá trị lên đến 100 vạn echo.

“Chắc hẳn ông không nói lời này với một mình tôi đâu nhỉ? Chuyện gì đã xảy ra với những người còn lại?”

Đại tế ti nói với giọng khinh miệt:

“Thuyền trưởng Charles không phải là người từng tuyên bố muốn mua thuyền thám hiểm sao? Nếu ngay cả một chút nguy hiểm nhỏ như thế cũng sợ, thì làm sao có thể anh dũng mà đi mở rộng lãnh thổ bờ cõi cho loài người chúng ta.”

Nhìn người mặc áo choàng đỏ trước mặt không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của anh, Charles không cần nghe nhạc cũng đoán được chương trình, số phận của các tiền bối đi trước lành ít dữ nhiều, nơi kia rất nguy hiểm.

Suy nghĩ một lát, anh quyết định nhận nhiệm vụ này, tìm kiếm sự giàu có trong nguy hiểm, anh không muốn tiếp tục trì hoãn thêm nữa.

Đối với nguy hiểm? Giờ đi thuyền thì làm gì có nơi nào an toàn, cả trên đất liền lẫn mặt biển mênh mông kia.

“Được thôi, nhưng làm sao tôi có thể đảm bảo ông sẽ giữ lời hứa?”

Đại tế ti giáo phái Futan dường như rất thấu tình đạt lý.

“Tôi có thể chuyển khoản tiền đó để ngân hàng England để bọn họ làm chứng.”

Ông ta dừng mấy giây lại tiếp tục nói: “Tôi có một thắc mắc nhỏ, thuyền trưởng Charles nông nóng muốn mua thuyền thám hiểm như vậy, là vì cái gì? Quyền lực? Echo? Hay là danh dự?”

Charles cũng không định che giấu mục đích: “Để tìm kiếm vùng đất Quang Minh.”

Nghe vậy, toàn thân người mặc áo choàng đỏ run lên, giọng nói già nua mang theo một chút hoảng loạn hỏi: “Tìm kiếm vùng đất Quang Minh? Cậu không phải người của giáo phái Quang Minh chứ?”

"Không."

Nghe được câu trả lời của Charles, Đại tế ti mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy là tốt, nếu cậu thật sự là những kẻ dị giáo đó, vậy giao dịch của chúng ta sẽ phải xem xét lại, cậu tuyệt đối đừng dính líu gì đến bọn họ, tất cả những kẻ dị giáo đó đều là những kẻ điên, bọn chúng đều là một đám tà giáo!”

Nghe được lời như vậy từ một kẻ thích hiến tế người sống của tín đồ Futan, Charles suýt không kìm nổi nụ cười, kẻ tám lạng người nửa cân, nếu như xét tiêu chuẩn của thế hệ sau, tất cả những tông giáo ở Địa Hải đều là tà giáo, mọi loại nghi thức tôn giáo của họ đều chống lại loài người.

Khi Charles vừa từ phòng xưng tội đi ra, tên đầu trọc Hook đã bưng một ly máu loãng đến, kính cẩn đặt nó đằng sau Đại tế ti.

“Bây giờ ngươi và cậu ta đi kí hợp đồng, để cậu ta nhanh chân xuất phát.”

Hook gật đầu, đắn đo một chút rồi cẩn thận hỏi: “Đại tế ti, ngài xem lần này có thể thành công sao?”

Một cái xúc tu bạch tuộc màu đen chui ra từ dưới lớp áo choàng màu đỏ, cuốn lấy ly nước đưa vào bên trong áo choàng: “Từ từ thử xem, người này chỉ mới là người thứ 9, không nên gấp gáp…Đồ vật của Thánh Chủ chỉ có thể thuộc về chúng ta.”

Để không phải lãng phí thời gian, Charles liền đi theo Hook đến ngân hàng lớn nhất của quần đảo San Hô.

Sau khi nhìn thấy tên đầu trọc kia kí tên giáo đường Futan lên bản hợp đồng, Charles mới yên tâm, bản hợp đồng này hợp pháp ở trên quần đảo San Hô và được Thống đốc quần đảo chấp nhận. Giáo phái Futan không thể phá vỡ lời hứa, bởi nếu làm như vậy cái giá mà họ phải trả khi làm trái so với số tiền được ký là hơn 100 vạn.

“Thuyền trưởng Charles, nghe nói thợ lái chính của ngài đã xuống thuyền rồi phải không?”

“Chuyện đó có liên quan gì đến việc này sao?”

Charles cất bản hợp đồng vào trong lớp giữa quần áo của anh.

“Tất nhiên là không, chỉ là vì muốn giúp ngài mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi có chọn cho ngài một người lái chính trong giáo phái Futan, anh ta có kinh nghiệm rất phong phú, xin ngài đừng từ chối.”

Charles nhìn tên đầu trọc trước mặt, nhíu mày nói: “Để theo dõi tôi?”

“Không phải, anh ta chỉ dẫn đường cho ngài thôi, hòn đảo kia vô cùng hẻo lánh, sợ là ngài không tìm được.”

Charles không thấy có vấn đề gì, hiện tại đôi bên đều có lợi. Đám người này sẽ không điên đến mức tìm một người tới gây cản trở.

“Ba hôm nữa tôi sẽ xuất phát, tầm 6 giờ.”

Ba ngày sau tại bến cảng, nơi đây đã bắt đầu có chút náo nhiệt, từng đội công nhân chở hàng hóa đông như những con kiến.

Charles chờ đợi ở đầu thuyền, thuyền viên khác cũng đứng trên boong thuyền ung dung trò chuyện, trong số đó có hai gương mặt lạ, là thủy thủ mới tới, mà thủy thủ Dip được lên chức thủy thủ trưởng vì từng là thủy thủ đường dài.

Thiếu niên trẻ tuổi đột nhiên được thăng chức nên rất hưng phấn, để mu bàn tay ra sau lưng ra vẻ người từng trải chỉ bảo các thủy thủ mới, ngay cả khi những thủy thủ đó đều lớn tuổi hơn cậu rất nhiều.

James - máy 2 cùng đầu bếp ở bên cạnh cũng không có hào hứng như vậy, vì bọn họ biết nhiệm vụ lần này không đơn giản như vậy.

“James, tôi còn tưởng cậu sẽ cùng John xuống thuyền chứ?”

Người gầy như cây tre, đầu bếp Freyr nói.

“Thuyền trưởng từng cứu mạng tôi, anh ấy ở đâu tôi ở đó, ngoài ra thuyền trưởng còn nói, phần thưởng của nhiệm vụ lần này vô cùng phong phú, khi nào lấy được thù lao là tôi có thể cầu hôn Mosey.”

Dường như tưởng tượng ra khung cảnh hôn lễ, trên khuôn mặt của James tràn ngập hạnh phúc.

“Nếu chết thì sao? Lần này không phải nhiệm vụ giao hàng đâu, nếu thật sự được tính, tìm kiếm hòn đảo thì đây là việc của một nhà thám hiểm.”

“Tôi không sợ, đi cùng các người cũng sẽ không tệ.”

James nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn người bạn đồng hành của mình, “Freyr, còn cậu thì sao, tại sao cậu lại muốn đi?”

“Cậu biết tính này của tôi rồi đấy, tôi lười chuyển đi nơi khác.”

Freyr đưa mắt nhìn về phía sau thuyền trưởng, trong mắt tràn đầy sự bình tĩnh.

Thật ra anh không đi, bởi vì mấy năm trước anh ta nhìn thấy thuyền trưởng bí mật cầm lấy một đồ vật hình chữ nhật, thứ này chẳng những có thể phát ra bài hát giống như máy thu âm mà còn có những bóng ma đang biểu diễn trên đó.

Mặc dù không biết đó là thứ gì, nhưng anh cảm thấy đó là một loại dị vật rất cường đại, hơn nữa anh còn đoán nó được làm từ cái giá của nước mắt. Người thuyền trưởng luôn lý trí đã thật sự khóc như một đứa trẻ vào ngày đó.

Kể từ hôm đó anh cảm thấy chắc chắn phải theo vị thuyền trưởng này, đi theo một vị thuyền trưởng có món đồ vật mạnh mẽ như vậy, tính mạng của anh mới có thể được an toàn.

Nơi đây dù cho lương cao hay không không quan trọng, công việc nhiều hay không cũng không quan trọng, quan trọng phải là phải giữ được tính mạng.

Sự thật đã chứng minh lựa chọn của anh hoàn toàn đúng, những người ra biển cùng anh đều đã chết gần hết, chỉ còn anh là sống khỏe mạnh.

Charles ở đầu thuyền bỗng nheo mắt lại, thấy ở nơi xa xa có một đám người mặc áo choàng đen của tín đồ của Futan đi qua những người công nhân đến bên bến tàu, dẫn đầu là tên đầu trọc Hook.

“Người đâu, nhanh lên, tôi không có thời gian.”

Charles lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Hook nở một nụ cười rồi vỗ tay, một người đứng sau gã đứng dậy.

Vừa nhìn thấy trang phục của người kia, Charles còn tưởng đây là một cái xác ướp, băng vải màu vàng bọc kín khắp cơ thể người này, không để lộ ra một chút da thịt nào.

“Ngài có thể gọi anh ta là Bandage hay gì đó, anh ta từng là người lái chính, đồng thời cũng biết đường đến hòn đảo kia, anh ta sẽ giúp ngài rất nhiều trong chuyến đi này.”

“Bên trong là người sống?”

Charles nói với giọng cảnh giác.

“Ha ha, đừng lo lắng, anh ta là người, người bằng xương bằng thịt.”

Hook lấy ra một cây dao găm dùng sức vạch một đường lên khuôn mặt bó đầy băng vải, dưới lớp băng vải là làn da màu đen, máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương bị rạch.

“Người da đen? Thế giới này còn có người da đen sao?”

Charles cẩn thận nhìn kỹ lại, mới biết là anh đã lầm, làn da người này không phải màu đen, mà là bị bao phủ bởi những hình xăm bằng chữ chằng chịt nhau, nên mới bị nhầm thành người da đen.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.