Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Minh

Phiên bản Dịch · 1552 chữ

Charles sững sờ tại chỗ trong ba giây, trước khi bị âm thanh cầu nguyện của Bandage đánh thức. Anh cúi đầu nhìn lại, chẳng biết đại phó Bandage đã đứng bên cạnh anh từ lúc nào, đang không ngừng quỳ lạy với con mắt khổng lồ.

Charles nghiến răng, túm lấy Bandage loạng choạng bước vào trong khoang điều khiển. Sắc mặt Charles tái xanh không nói câu nào, bám vào từng thanh cửa của khoang thuyền, hai tay nhanh chóng vận hành các thiết bị, ánh đèn phía trên Độc Giác Kình rất nhanh biến mất, con thuyền thám hiểm cùng bóng tối hoà vào làm một.

Đúng lúc này, giọng nói của phó 2 từ thiết bị liên lạc truyền đến "Thuyền trưởng, phía trên đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh lại kích động—— "

Một giây sau, giọng nói của phó 2 trở nên vô cùng sợ hãi.

"Trời ạ, chẳng lẽ chúng ta gặp được 'Thần' trong bóng tối sao? Chúng ta kết thúc, chúng ta hoàn toàn kết thúc!"

"Phó 2! Câm miệng cho tôi!" Trên mặt Charles nổi gân xanh, gầm lên với thiết bị liên lạc.

Đại phó ở bên cạnh không ngừng run rẩy, cơ thể quấn băng gạc co thành một cục nằm trên mặt đất, miệng còn mơ hồ lẩm bẩm những câu văn cầu nguyện.

Charles lao về phía phát ra âm thanh, dùng sức che miệng anh ta lại, thấp giọng nói: "Đó không phải thần Futan của anh! Anh không thấy nó đang ở trên bầu trời sao?"

Trong bóng tối của khoang thuyền, bầu không khí căng thẳng bắt đầu bao trùm, ngoại trừ tiếng hít thở gấp gáp bên ngoài, không có một âm thanh nào khác.

Sau vài phút, bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp của Dip, như thể đang đè nén cảm xúc.

"Thuyền trưởng, anh vừa mới thấy vị thần nào vậy? Sao chúng ta không cầu nguyện với nó. Nghe nói khi gặp phải 'Thần' chỉ cần thành kính cầu nguyện, nó sẽ thả chúng ta đi."

Charles không nói, không muốn biết đó là vị thần nào, không muốn biết thứ kia là cái gì, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng rời xa nó.

"Ong ~~..." Một âm thanh cộng hưởng trầm thấp phát ra từ bóng tối.

m thanh này khiến mọi người trên thuyền đều cảm thấy sởn hết gai ốc, da đầu tê dại, một lúc sau, bên ngoài boong tàu vang lên âm thanh kỳ lạ, càng lúc càng nhiều.

"Chết tiệt! Có thứ gì đó đã lên thuyền!"

Trái tim của Charles thắt chặt lại, anh không thể ngồi yên chờ chết được, nếu cứ tiếp tục như vậy, tất cả người trên thuyền đều phải chết. Tim anh như chùng xuống, anh lao tới các loại máy móc phía trước mặt, bật tất cả các nguồn sáng lên.

Bên ngoài tấm kính, một khối thịt màu đỏ không biết đến từ nơi nào đang nhúc nhích trườn bò, nó nằm trên boong tàu ngấu nghiến nuốt thứ 'tuyết' màu vàng tươi.

"Kỹ sư trưởng! Tuabin quá tải! Chúng ta phải dùng tốc độ cao nhất rời khỏi nơi quỷ quái này!"

Con thuyền Độc Giác Kình ngủ đông phát ra tiếng kêu nhỏ, nhanh chóng tăng tốc độ.

Nhìn thấy quái vật dị dạng trên boong tàu nhao nhao nhảy xuống biển, Charles không có lấy chút vui mừng nào, quái vật trên trời mới nguy hiểm, anh không dám nhìn thứ trên trời có còn hay không, một bên mắt đã che được nửa bầu trời, anh không thể tưởng tượng ra chủ nhân của đôi mắt kia to lớn đến nhường nào, điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là dốc toàn lực chạy trốn.

Đột nhiên Độc Giác Kình rung lắc dữ dội hào, khiến cho Bandage cùng Dip ngã đập mạnh vào tường, sau đó là tiếng rít ầm ĩ phát ra từ đường ống tuabin của khoang thuyền.

"Thuyền trưởng! Có thứ gì đó cắm vào khoang tuabin! Bánh thứ hai không di chuyển được!"

Tiếng mũi khoan kim loại ma sát vang lên, bên ngoài cửa kính, vài cây cột khổng lồ giống như ngón tay vươn ra từ trong không trung nắm lấy thân tàu.

Ngay sau đó, Charles nhận ra thuyền của mình đứng yên tại chỗ, lại còn đang từ từ bay lên cao, có thứ gì đó đã bắt được Độc Giác Kình.

"Fuck! Đây là thuyền tao dùng để về nhà! Muốn lấy nó trừ phi bước qua xác tao!" Charles nổi giận nhưng không thể làm gì được, kéo mạnh cái đèn pha rọi lên phía trên, liều lĩnh chạy tới boong tàu.

Charles ở trong boong tàu đột ngột ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ thứ trên bầu trời, đó là một con quái vật hồ điệp (bướm), to gấp mười mấy lần con thuyền Độc Giác Kình.

Thứ đang giữ Độc Giác Kình là một trong những cái chân của con vật, còn thứ mắt nhìn thấy vừa nãy là phấn hoa trên cánh của con bướm, theo sự lay động, vảy phấn màu vàng tươi từ trên trời rơi xuống.

Mặc dù con quái vật trước mắt mang đến cảm giác áp bách mười phần, nhưng Charles lại lộ ra gương mặt tươi cười, trên trời không phải là một vị thần chó má nào đó, suýt nữa mình cũng bị họ lừa, một con quái vật, dù có to, cũng chỉ là súc sinh mà thôi.

Một tiếng cộng hưởng với tần suất thấp lần nữa vọng đến, tất cả những cái chân còn lại của con bươm bướm lao về phía đèn pha, nó dường như rất ghét anh sáng mạnh.

Charles nhanh chóng lao tới khẩu pháo trên boong tàu.

"Lilly, lắp đạn vào pháo cho anh!"

Chờ đạn pháo được lắp xong, Độc Giác Kình đã cách mặt biển khoảng bảy tám mét.

Không thể để cho nó móc thuyền thêm lần nữa! Charles quay nòng pháo chĩa vào cái chân khổng lồ đang bám bên mạn thuyền.

"Ngồi cho vững!" Sau một tiếng vang lớn, những chiếc chân màu đen làm từ chất si-tin nháy mắt nổ tung, nước màu xanh đỏ bắn tung toé đầy trời.

Độc Giác Kình đang lơ lửng giữa không trung mạnh mẽ rơi xuống mặt nước, gây ra những đợt sóng dữ dội, nếu đó mà là thuyền gỗ thì đã tan thành từng mảnh.

Không để ý tới cái cằm bị rách đang chảy máu, Charles kích động hô to về phía khoang điều khiển: "Lái thuyền! Nhanh lái thuyền!"

"Thuyền trưởng! Mau nhìn phía sau!" Dip đứng sau tấm kính thuỷ tinh trong buồng lái kinh hoảng khua tay múa chân.

Charles vừa quay đầu, liền thấy một con bướm khổng lồ bị gẫy mất chân đang đứng ngay phía trước đầu thuyền, hai cái xúc tua trên đỉnh đầu đang lắc lư, âm thanh rì rầm ngày một to hơn, như thể bị chọc giận vào lúc này.

"Còn dám đến sao? Được! Tao chơi đến cùng!" Charles có chút điên cuồng, điều chỉnh họng pháo về phía cái đầu dữ tợn của con bướm.

Đúng lúc bầu không khí bốn phía căng thẳng tột độ, hai bên mặt biển nổi lên một cột sóng to gấp ba lần con bướm khổng lồ. Nước biển nổ tung, trên mặt nước xuất hiện một bàn tay trong suốt có hoa văn quỷ dị, giống như một ngọn núi lớn.

Khoảnh khắc nhìn thấy bàn tay kia, bên tai Charles bắt đầu vang lên những tiếng nỉ non đinh tai nhức óc. Tất cả mọi thứ trước mắt bắt đầu vặn vẹo, ý thức của anh cũng nhanh chóng tan rã.

Mang theo gió lớn, thứ che khuất bầu trời vỗ mạnh về phía bướm khổng lồ. Cự chưởng và mặt nước va chạm với nhau, con sóng khổng lồ dâng lên cao, biến thành một cơn sóng thần dữ dội bao trùm lấy Độc Giác Kình.

Trong cơn mê man, Charles thấy được một người khổng lồ đang đi giữa trời và đất, người hắn xanh lét, cánh lớn trên lưng, cái đầu của hắn mọc ra vô số xúc tua, hai chân trước giống như những móng vuốt mềm dẻo, khoang miệng dữ tợn mang theo dịch nhờn, từ cằm kéo dài xuống bụng.

"Bùm! !" Những cơn sóng dữ dội dạt vào boong tàu, cuốn lấy Charles đang nằm tại chỗ xuống biển, Dip đứng bên trong buồng lái thấy cảnh này, thả người nhảy xuống theo.

"Thuyền trưởng! Mau tỉnh lại! Thuyền trưởng!"

Charles chậm rãi mở mắt, chẳng biết mình đã ở phòng thuyền trưởng từ lúc nào.

"Hô ~" Thấy Charles mở mắt, tất cả các thuyền viên đều thở phào nhẹ nhõm, Lilly phấn khích bật khóc.

Charles phớt lờ bộ não đang đau đớn, hỏi phó 2 đứng gần mình: "Bây giờ đã an toàn chưa? Chúng ta hiện tại đang ở đâu?"

Trên mặt thanh niên tóc đỏ lộ ra nụ cười khổ. "An toàn thì an toàn, nhưng trước mắt đang ở nơi nào tôi cũng không rõ..."

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.