Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di Vật

Phiên bản Dịch · 1843 chữ

"Tôi lại mất thêm một thủy thủ trưởng nữa rồi, ông ta chết dưới tay những thứ đó, rốt cuộc tháng ngày này đến bao giờ mới kết thúc đây, tôi quá mệt mỏi khi cứ liên tục gắng gượng như vậy rồi.

Có khoảng thời gian tôi đã nghĩ, có phải tôi đã chết từ lâu và nơi đây chính là địa ngục?

Nhưng nghĩ lại thì tôi có thể dám chắc nơi này không phải, bởi nếu so sánh với thứ đó, ác quỷ chốn địa ngục còn đáng yêu hơn nhiều. Mọi thứ ở đây đều phi logic, kể cả con người.

Lúc tôi mới tới đây, tôi cứ nghĩ nơi này đang trong giai đoạn phát triển cách mạng công nghiệp thô sơ, nhưng sau đó tôi mới biết, bọn họ đã tìm ra rất nhiều khía cạnh thần kì của khoa học kỹ thuật.

Dù vậy, con người ở nơi này vẫn như những con kiến hôi tham sống sợ chết. Bởi vì trong bóng đêm kia có không biết bao nhiêu thứ nhắm đến chúng ta, lắm và chúng ta cũng không phải là tập hợp quần cư văn minh duy nhất ở đây."

"Cộc cộc cộc."

Từng dòng bút trên trang giấy của Charles đột ngột bị chặn lại bởi tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến giọng của thủy thủ Dip.

"Thuyền trưởng, sắp đến Đảo san hô rồi."

Charles đi ra mũi thuyền, nhìn thấy ở phía xa có ngọn hải đăng thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, dù nhiều chuyện xảy ra, nhưng cuối cùng bọn họ cũng đến rồi.

Khi Lão Thử từ từ tới gần, hòn đảo to lớn ở phía sau ngọn hải đăng cũng dần hiện ra.

Màu xám trắng của san hô cũng chính là màu chủ đạo của hòn đảo này. Những ngôi nhà khác nhau của người ở trên đảo cũng mang màu sắc tương tự.

Cảng biển của Đảo san hô trông có vẻ khá tấp nập, đủ các loại thuyền hơi nước lớn nhỏ thay phiên nhau ra vào. Đám thủy thủ thô kệch đang quơ mũ reo hò, chúc mừng bọn họ còn sống trở về.

Đây là hòn đảo mới được khai phá, một hòn đảo dành cho con người sinh tồn không thể chỉ sống nhờ vào san hô mà còn cần tài nguyên từ các hòn đảo khác, đây cũng là nguồn kiếm tiền cho các tàu chở hàng như Lão Thử.

Trong dòng người qua lại bên bến tàu, phần lớn số người có vành tai bị xoắn vào trong chiếm đa số, những người đó đều là người bản địa của Đảo san hô.

Chỉ cần sống ở Đảo san hô trên 5 năm thì vì một lý do không rõ nào đó lỗ tai của con người đều bị cụp vào trong.

Nhưng điều này không ngăn được ý muốn nóng lòng di dân của đám người từ đảo khác. Nếu so sánh với những thứ rắc rối của mấy hòn đảo khác thì có lẽ biến dạng tai chỉ là một "tác dụng phụ" nhỏ nhoi mà thôi.

Nhanh chóng bàn giao công việc cho người quản lý xong, Charles rời khỏi bến tàu với vẻ mặt khó coi.

Không ngoài dự đoán của anh, hàng hóa thiếu hơn phân nửa, chuyến đi lần này chẳng những không có lời mà lỗ hẳn 50.000 echo, tương đương với 2 tháng làm không công.

Sẽ mất một lúc để chuyển hàng, đoàn thủy thủ của Lão Thử tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi một chút.

Gần bến tàu là các dãy nhà cao thấp xen kẽ, trong đó có một ít khách sạn dành cho thủy thủ nghỉ ngơi, nhưng phần lớn đều là nơi giải trí thư giãn.

Trên đường phố náo nhiệt còn có vài gã ăn mày rách rưới, trong miệng thì lẩm bà lẩm bẩm mấy câu chỉ có bọn họ mới hiểu.

Mấy người này đều là nhân viên làm công trên tàu bị Địa Hải làm cho phát điên, không ai biết bọn họ đã trải qua những gì. Nếu như không muốn giống bọn họ, chỉ còn có cách là khắc ghi luật sắt trên biển: không nhìn, không nghe, không nghĩ.

Cửa của quán trọ Biên Bức bị đẩy ra, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, một đám đàn ông cường tráng đang ngồi nhậu nhẹt không có ý tốt quay ra nhìn anh chàng mới vào.

Nhưng bọn họ ngửi được mùi tanh của biển trên người Charles thì lại thu hồi ánh mắt như chưa có chuyện gì, người có thể sống sót quay về sau khi ra khơi đều không dễ chọc.

"Tôi muốn ở lại 5 ngày, đem thức ăn lên tận phòng giúp tôi."

"Tiền phòng của 5 ngày là 530 echo, bánh mì và súp nấm thơm ngon là 30, tổng cộng 660."

Trong căn phòng ẩm thấp, Charles chậm rãi thưởng thức bữa trưa, đồ ăn của Địa Hải cũng chả ngon mấy. Charles xé mấy miếng bánh mì đen ném vào nồi súp nấm đặc sệt.

Dù cho có nhúng nó vào trong nước súp, bánh mì đen vẫn kêu rất to, nhưng anh đã sớm quen với nó.

Charles móc điện thoại trong ngực ra, vừa ăn vừa chọt chọt điện thoại, màn hình bị xước vẫn đen thui y như bầu trời bên ngoài vậy.

Trong căn phòng đơn chỉ vang lên tiếng nhai chậm rãi của Charles.

"Thuyền trưởng, ngài có ở bên trong không?"

Ngoài cửa là giọng của lão John.

Charles nhanh chóng cất điện thoại di động: "Vào đi, cửa không khóa."

Đại phó dè dặt bước vào, trên mặt mang theo vẻ áy náy: "Thuyền trưởng, tôi muốn nói với ngài, tôi không muốn làm nữa."

Charles khẽ nhíu màu: "Tại sao? Không phải ông gặp chuyện này nhiều rồi sao?"

Mỗi lần có thuyền viên chết thì đều có người muốn rời đi, anh đều chuẩn bị tâm lý sẵn cả rồi. Anh còn tưởng rất có thể là người bị dọa cho sợ tè cả ra quần - Dip, nhưng không ngờ lại là Lão John, người đã đồng hành với anh suốt một chặng đường.

Lão John khoát tay lia lịa: "Tôi già đến mức đôi khi còn ngủ quên trong lúc lái thuyền. Tôi muốn rời khỏi Địa Hải."

Tâm trạng Charles trở nên kém hơn, nhưng anh cũng không giữ ông lại, sớm tụ sớm tan.

Anh đặt một xấp tiền giấy lên bàn: "Đây là phần của ông."

Lão John cầm lấy lương của mình, nhưng lại không rời đi, vẻ mặt do dự đứng tại chỗ.

"Còn có việc gì sao?"

"À à, thuyền trưởng, cậu biết đấy, mặc dù tôi đã tiết kiệm được rất nhiều, nhưng phần lớn tiền của tôi trước đây đều tiêu cho mấy cô nàng đó, chút tiền này không đủ để tôi trang trải cuộc sống sau này."

"Thì sao? Không phải ông muốn tôi tài trợ việc đó cho ông chứ?"

"Không không không, dĩ nhiên tôi biết là không thể. Tôi định bán cho cậu một thứ rất tốt. Dù sao tôi xuống thuyền rồi cũng không xài vũ khí này được nữa."

Lão John vừa nói vừa móc ra con dao dài bằng cánh tay, nói là dao chứ thật ra nó giống chủy thủ cỡ lớn hơn.

Charles nghi ngờ nhìn lão già mập mạp trước mặt, con dao này đúng là vũ khí của đại phó, nhưng anh đâu có thiếu vũ khí cận chiến.

"Thuyền trưởng, cậu đừng xem thường con dao này, nó là di vật đấy!"

Charles đã từng nghe qua mấy thứ đồ bí ẩn này, nhưng chưa từng được nhìn thấy.

Có rất nhiều giả thuyết về lai lịch của di vật, một số nói rằng chúng đến từ đại dương, một số thì nói chúng đến từ Vùng đất Quang Minh và một số lại cho rằng chúng đến từ những hòn đảo chưa được khai phá. Có thể kết luận mấy thứ này có năng lực đặc biệt.

Loại đồ này đặc biệt quái lạ, sử dụng chúng cần phải trả giá, sức mạnh khác nhau sẽ có cái giá khác nhau.

Charles đã từng nhìn thấy một chiếc nhẫn trị trá 580.000 Echo ở một hội đấu giá trên đảo England. Nó có thể làm cho người mang nó tàng hình một lúc nhưng cái giá phải trả là ngứa ngáy không chịu nổi.

"Dao này có gì đặc biệt?"

Thấy Charles đặt câu hỏi, lão John lập tức lên tinh thần.

"Loại vũ khí này rất sắc, rất rất bén."

Ông cầm con dao, nhìn đồ đạc trong phòng tứ phía với vẻ háo hức, trông như muốn cầm thứ gì đó lên thử dao.

"Cảm ơn, không cần, tôi vẫn thấy súng dễ xài hơn."

Chỉ dựa vào súng lục đối phó với những con quái vật kia thì quả thật có hơi yếu thế, cái Charles muốn là một di vật phòng thân chứ không phải là một thứ vô bổ.

Nhánh khoa học kỹ thuật của Địa Hải mặc dù có chút lệch, nhưng mà trên mấy hòn đảo lớn đều có điện, là thế giới có súng có pháo, sử dụng thần khí thì có ích lợi gì? Huống chi nó còn có tác dụng phụ.

Thấy Charles không có ý muốn mua, lão John có chút nóng nảy: "Thuyền trưởng, nó còn có năng lực đặc biệt, chỉ cần cầm nó lên thì khả năng hồi phục thương thế của thân thể sẽ tăng lên."

"Hai năng lực? Vậy cái giá phải trả là gì?"

Loại di vật này rất kỳ quái, ưu nhược điểm của nó không giống nhau. Đôi khi năng lực của nó chỉ tốt một chút nhưng có thể khiến cho chủ nhân của nó sống không bằng chết.

"Cũng không có gì nghiêm trọng. Nếu như cầm nó trong thời gian dài, sẽ sản sinh ra xúc động muốn tự sát. Bình thường chỉ cần không cầm nó là được."

Charles cầm lấy con dao, không ngờ nó rất nhẹ. Con dao này hình như không làm bằng sắt, giống như cầm nhựa trong tay vậy.

Dùng mũi dao vạch một đường vào tay, vết thương đúng là đang chậm chạp khép lại. Nhưng cũng không khoa trương đến cậy, nhiều lắm là nhanh gấp ba lần bình thường thôi.

"Cái giá có thể chấp nhận được, lợi ích cũng không tệ lắm. Trên thuyền của tôi không có bác sĩ, cái này có thể bổ sung thiếu sót đó ở mức độ nhất định."

Charles quyết định mua con dao này, chuẩn bị trước không bao giờ là thừa, tiền nên tốn thì vẫn phải tốn.

Hai bên đều hiểu rõ đối phương, cuối cùng Charles dùng 16 vạn echo mua lại con dao di vật này.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.