Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuột

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Lúc này Charles lại muốn càng nhiều thêm, trong chuỗi thức ăn thì chuột là loài được xếp thấp nhất, mà trên đảo có nhiều chuột như vậy, chắc chắn có loài thú săn mồi khác. Còn nó là cái gì thì trước mắt hắn cũng không biết, ít ra có thể khẳng định không phải là mèo.

Trong lúc Charles trầm tư, cơn “Thủy triều chuột” đã hạ xuống , trên bãi cát trắng vàng ngay cả nửa cái xương cá cũng tìm không ra.

“Thủy thủ thả neo, vũ khí thuốc nổ sắp xếp kỹ càng, chuẩn bị xuống thuyền.” Charles ra lệnh một tiếng, đám thuyền viên bắt đầu làm việc.

Vì lần này để thăm dò, nên hắn chuẩn bị rất nhiều thuốc nổ, mặc dù không biết có dùng đến hay không, nhưng có còn hơn.

Nếu những nguy hiểm trên đảo chỉ là những con chuột ấy, thì chừng này thuốc nổ nhất định có thể phát huy được tác dụng.

Hai chiếc thuyền gỗ được để lại trên biển, ngoại trừ Bandage tàn tật nhìn con thuyền bị để lại, những người khác lần lượt bước xuống, bọn họ còn cột trên vai một đoạn vải.

Trên vải viết chức vụ và tên của mỗi thuyền viên, cam đoan quay lại thuyền đúng giờ, sẽ không vô duyên vô cơ mà mất hay thêm Một người.

Đám người chậm rãi đi về phía nham thạch ở giữa, có một thành viên lớn tuổi kinh nghiệm dày dặn tâm trạng coi như tỉnh táo, khác những người mới tâm lý có vẻ không ổn định, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng làm họ giật mình.

Càng đi sâu vào bên trong nham thạch, thì trên mặt đất bắt đầu rải rác những khúc xương động vật.

Sự thất vọng hiện trên gương mặt Charles, trước mắt xem ra, ở đây không có lối đi xuống mặt đất.

Tại lúc Charles do dự có nên đi vào đến cùng hay không, bỗng nhiên ở xa xa giữa đống nham thạch thổi qua một luồng sáng màu đỏ.

Thân hình Charles hướng về cột nham thạch sau đó rụt lại, thấp giọng nói: “Nhanh chóng dập lửa!”

Dù đoàn thủy thủ vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn theo mệnh lệnh của thuyền trưởng mà làm.

Mất đi ánh sáng của ngọn đuốc, màu đỏ ở phía xa kia càng hiện lên rõ rệt, cái ánh sáng ở giữa nham thạch lúc ẩn lúc hiện, hướng về bên này bay tới.

Chờ đến khi nó tới gần, tất cả mọi người mới nhìn rõ được hình thù của nó.

Sinh vật ấy trông như một con châu chấu khổng lồ, dài tận năm mét, hào quang màu đỏ trên người nó hơi mờ, dưới làn da mặt có quầng sáng bắn ra, chợt lóe chợt tắt thập phần kinh dị.

Con châu chấu này không có cánh, nhưng lại có thể bay lượn tự do trên không trung, nó dường như đang tìm kiếm cái gì, cơ thể to lớn có sáu cái mắt sắc bém ngọ nguậy, đánh giá xung quanh.

Mấy người đứng sau tảng đá đến thở mạnh còn không dám, một vài tên gan bé còn nhắm tịt mắt lại run lẩy bẩy.

Charles nhìn chằm chằm vào con quái vật, nhìn cái dáng vẻ của nó là biết không phải loại yêu hoà bình ghét chiến tranh gì cho cam, có thể tránh né thì tuyệt đối sẽ tránh né.

“Ọc ọc.. ” không biết bụng ai bỗng nhiên kêu lên, thanh âm tuy nhỏ, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh như thế này, quả thật như bom nguyên tử nổ ra.

“Bạch!” con châu chấu khổng lồ kia nhanh chóng quét đôi mắt sắc bén về phía loài người, những cái gai xúc giác phát ra âm thanh kinh khủng, thân thể mờ ảo lùi về phía sau, chớp mắt đã không còn thấy.

“Hỏng bét! Con quái vật đã tàn hình, nó đến đây! !”

Charles trong tay nắm lấy thuốc nổ ở bên hông, toàn thân căng cứng mang theo vẻ kiên quyết, đợi con quái vật kia ra liều mạng một trận.

Các thuyền viên khác cũng nhao nhao siết chặt vũ khí của mình, nhịp tim của mỗi người bắt đầu đập liên hồi.

Charles nhẩm đếm giây trong đầu, ngay lúc thuốc nổ điểm giây cuối hắn quăng ra, màn đêm đen bị ánh đỏ chiếm lấy. Con châu chấu kia đứng trên một khối đá mới xuất hiện, nó liếc mắt nhìn về nơi xa.

“Chi chi kít ~” âm thanh chuột kêu theo bên kia truyền đến, đồng thời càng lúc càng lớn, tựa hồ là dùng hết sức có thể để tạo ra âm thanh như thế.

Châu chấu vặn vẹo dùng tốc độ chạy về phía bờ bên kia bơi đi, hào quang màu đỏ biến mất.

Trong bóng tối, Charles toát cả mồ hôi lạnh thở phào một hơi, thật không nghĩ tới có một ngày sẽ được mấy con chuột cứu mạng.

Hắn xoay qua chỗ khác muốn nói chuyện với người bên cạnh, lại phát hiện thêm một đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh mờ ngay bên trái của mình.

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, từng đôi mắt phát sáng lên, càng ngày càng nhiều, tầng tầng lớp lớp con mắt nhìn làm da đầu run lên.

Charles lấy ra que diêm dùng sức vạch một cái , ánh lửa chiếu sáng bốn phía, kia là chuột, vô vàn những con chuột xếp chồng lên nhau bao vây quanh bọn hắn, bọn hắn bị chuột bao vây!

“Mấy người có khỏe không! Ta tên là Lily, hân hạnh được gặp ngươi!”

Bất chợt một giọng nữ vang lên làm cho mọi người vô thức dừng hành động chiến đấu lại.

Khi nghe được giọng nói, Charles mới thấy có một con chuột đang đứng nói chuyện giữa đàn chuột bạch kia. Chuột bạch giơ tay nhấc chân cùng với đồng loại hoàn toàn không giống nhau, trong mắt tràn đầy linh động.

Dường như con chuột đấy biết Charles dẫn đầu đoàn người, nhảy đến trước mặt hắn ngửa đầu nhìn hắn. “Xin chào, ta tên là Lilly, ngươi tên gì?”

Charles nhìn lũ chuột xung quanh, thấp giọng nói đến: “Charles .”

Ngay lúc hai người dứt câu, ở hướng con châu chấu mới bay đi, bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thét.

“Ai nha! Mau đi mau đi, bạn của ta chỉ có thể tạm thời giữ chân nó một chút, con quái vật kia muốn quay trở lại, ta dẫn các người về chỗ của ta.”

Chuột bạch nói xong liền dẫn mấy con chuột khác nhanh chóng rút lui.

Nhìn thấy nơi xa ánh sáng màu đỏ lần nữa bốc lên, Charles không dám dừng lại, dẫn đoàn thuyền viên vội vàng đuổi theo.

Nếu so với con quái vật đó, ít ra cái đám chuột này vẫn có khả năng giao lưu hơn.

Bên trong tối thui, Charles cùng đoàn người đi theo bọn chuột chui loạn xạ, cuối cùng bọn hắn đi tới một cái động cao hơn một mét.

Khi giơ bó đuốc bọn hắn đi vào bóng tối bên trong, từng đôi mắt một mực nhìn chằm chằm đi một chút tiến bọn hắn động huyệt nhân loại, âm thanh sột soạt không ngừng vang lên.

Mười mấy bó đuốc lửa trên không trung, ánh lửa chiếu sáng cả nơi này, tiếp cận sân bóng lớn nhỏ trong động đá vôi, tất cả con chuột dù đen hay nâu đều nhìn chằm chằm bọn hắn .

Chuột thì không có gì lạ, nhưng lạ ở chỗ mấy con chuột già cầm công cụ làm bằng xương, liền có mấy phần quỷ dị.

Trong đó những mái vòm thấp bé xen kẽ lẫn nhau, Charles thậm chí nhìn thấy một con chuột trưởng thành đang dạy con chuột con nhận số! Charles cảm giác bản thân đang lạc vào một vương quốc nhỏ.

Chuột bạch không biết từ chỗ nào lấy cái ghế nhỏ như đồ chơi đặt xuống, nhảy đến phía trên để ngồi, “Ngươi có thể đưa ta về nhà không? Ta nhớ mẹ.”

Một đám chuột xông tới, trước mặt mỗi người đều bày ra một bát canh màu nâu, giống như muốn chiêu đãi khách.

Về nhà? Charles quan sát hang chuột này.”Đây không phải nhà ngươi sao?”

“Dĩ nhiên không phải, ta không phải chuột! Ta là người!” Chuột bạch đứng trên ghế xù lông tranh luận.

“Người?” Tất cả thuyền viên trừng to mắt nhìn con chuột nhỏ trước mắt này, nhìn thế nào đều nhìn không ra có chỗ nào giống người.

Nhìn ra bọn Charles không tin, chuột bạch Lilly vội vàng giải thích.

“Ta thật sự là người, ba mẹ ta mang ta ngồi thuyền đi ra đảo gặp ông nội, kết quả gặp phải vòng xoáy nước, ta rớt xuống trôi theo dòng biển , chờ ta khi tỉnh dậy, liền biến thành dạng này, ta cũng không biết tại sao.”

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.