Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đội khảo cổ

Phiên bản Dịch · 2079 chữ

Vừa thở dài, Klein vừa thả lỏng bản thân bằng cách thư giãn như một người bình thường, tận hưởng cảm giác thanh thản và thoải mái hiếm có trong giấc mơ của mình.

Sau khoảng mười lăm phút, cuối cùng klein cũng đợi được đến lúc nhân viên thần chức kia của Giáo hội rời đi.

Cuối cùng… ta cũng có thể ngủ yên… Klein định mở mắt theo thói quen rồi mới ngủ tiếp, nhưng hắn nhận ra rằng một khi không cảnh giác và đề phòng cao độ, cảm giác yên bình còn sót lại trong giấc mơ sẽ có thể giúp hắn trực tiếp rơi vào giấc ngủ sâu.

Đêm đó, chất lượng giấc ngủ của Klein cực kỳ tốt, và hắn thức dậy vào lúc trời sáng. Bên ngoài, mặt trời vừa ló dạng phía chân trời, trong khi mặt trăng vẫn hiện hữu trên bầu trời, có tiếng xào xạc nhẹ từ những cơn gió.

Klein uể oải đờ đẫn trên giường gần mười phút rồi mới cầm chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng trên bàn cạnh giường và mở nó ra.

Bây giờ còn chưa đến sáu rưỡi… Ta có nên lăn qua lăn lại và tiếp tục ngủ, hay ta nên thức dậy? Klein cảm nhận trạng thái của bản thân, nhận thấy tâm trí minh mẫn và tràn đầy năng lượng. hắn không có bất kỳ cảm giác uể oải nào, vì vậy hắn quyết định rời khỏi giường để tắm rửa, sau đó mới ra ban công để ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.

Vào mùa này, do gió thổi nên sương mù Backlund không có dày đặc. Cùng với các biện pháp bảo vệ môi trường được thi hành trong vài tháng qua, bầu trời thường trở nên trong xanh và không khí trong lành. Những người làm vườn bận rộn trong vườn, người giúp việc cùng những người phụ trợ đi chợ. Ngoài họ ra, xung quanh rất tĩnh lặng và yên bình. Điều này tiếp thêm sinh lực cho Klein, hắn tạm thời quên đi mọi vấn đề của mình, cảm thấy thế giới đang thuộc về mình.

Nở một nụ cười nhạt, klein lặng lẽ thưởng ngoạn phong cảnh. Trong mười lăm phút tới, những người hầu sẽ đi ra khỏi các ngôi nhà xung quanh theo cặp hoặc ba người. Họ đang cầm giỏ hoặc dắt ngựa. Toàn bộ khu phố dường như trở nên sống động khi ánh mặt trời trở nên rực rỡ.

Như thế này mới là cuộc sống chứ… Klein thầm thở dài, đột nhiên có cảm giác muốn đi dạo. hắn quay người rời khỏi ban công và bước ra cửa.

Bên ngoài phòng ngủ chính, Richardson đã đợi sẵn. Không thể đoán được người hầu cận thân này đã thức dậy lúc mấy giờ.

Đây là điều vất vả nhất đối với một người hầu, phải ngủ muộn hơn nhưng cũng phải thức dậy sớm hơn ông chủ.

“Còn một giờ nữa mới tới lúc ăn sáng. Thưa ngài, nếu ngài muốn đồ ăn sớm hơn, nhà bếp sẽ sẵn sàng trong vòng mười lăm phút nữa.” Richardson không hỏi Dwayne Dantes tại sao lại đột nhiên thức dậy sớm như vậy.

Klein cười nói: “Không cần thiết phải sớm hơn. Ta định đi dạo một chút. "

"vâng, thưa ngài." Richardson bước vào phòng ngủ, dựa vào ý tứ của ông chủ, người hầu cận thân này chọn một chiếc áo khoác và giúp Dwayne Dantes mặc vào.

Cuối cùng, Klein đội một chiếc mũ lụa trên đầu, cầm một cây gậy dát vàng, bước xuống tầng một. Rời khỏi dinh thự, hắn đi dạo trên con phố rợp bóng cây ngô đồng Entis và đèn đường khí gas đến cuối con đường.

Dọc đường đi, khu vườn của mỗi toà nhà đều tỏa ra hương thơm thoang thoảng, cây lá xanh tươi tạo cảm giác yên bình. Người đi bộ đi thành cặp hoặc ba người ở nơi có vẻ như là một con phố vắng vẻ. Đôi khi một vài chiếc xe ngựa chạy ngang qua phá vỡ sự im lặng, rồi nhanh chóng rời đi.

Klein tận hưởng buổi sáng, tận hưởng cảm giác dễ chịu khi thức dậy sớm. hắn cảm thấy những cảm xúc tiêu cực ngày hôm qua đang bốc hơi từng chút một rồi tan biến.

ừm, người phi phàm cần học cách tự tạo ra hoàn cảnh để điều chỉnh tâm trạng… Bằng cách đi dạo này, các giám mục tại Giáo hội Saint Samuel sẽ có thể biết rằng Dwayne Dantes đã hoàn toàn bình phục. Họ sẽ không làm phiền giấc ngủ của Dwayne vào lúc nửa đêm nữa… Klein suy nghĩ vẩn vơ, ánh mắt lướt qua số 39 phố Böklund.

Đó là nơi ở của Nghị viên Macht.

Xung quanh bên ngoài là những thanh sắt sắc nhọn, người qua đường có thể nhìn qua khe hở và thưởng thức vẻ đẹp của khu vườn bên trong.

dời tầm mắt ra xa, Klein nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Đó là Hazel với mái tóc dài xanh đen và đôi mắt nâu sẫm. Cô gái xinh đẹp và kiêu ngạo này đang đi dạo qua những con đường mòn trong vườn cùng với người giúp việc của mình, thỉnh thoảng nhìn xung quanh.

Nàng ấy cũng thức dậy sớm nhỉ? nàng ấy hẳn là ngủ rất ngon vì không cần phải chui đầu xuống cống vào lúc nửa đêm? Klein đưa mắt ra hiệu và thu lại ánh mắt, tiếp tục tiến về phía trước.

Liếc nhìn Richardson đang lặng lẽ theo sau mình, Klein đột nhiên nghĩ đến những bản tin, tạp chí và tiểu thuyết mà hắn đã đọc gần đây về Nam Lục Địa.

klein chủ động cập nhật tin tức của khu vực, việc này giúp ích cho cuộc sống của Dwayne Dantes. Dù sao, rất nhiều điều hắn biết về Nam lục địa bắt nguồn từ những tên cướp biển, nhà thám hiểm và Thợ săn mạnh mẽ nhất của Biển sương mù, Anderson. hắn không biết liệu chúng có bị phóng đại hay bịa đặt không.

Thông tin ta biết được là về những người làm giàu ở Nam Lục địa, rồi mới trở về quê hương hoặc quyết định ở lại nơi đó. Ha, điều này khiến cho cư dân Backlund tin rằng có vàng ở khắp mặt đất Nam Lục địa và có nhiều cơ hội để làm giàu.

Ngay cả gỗ và nhựa cây thông thường cũng có thể có nhiều tác dụng, khiến cho người ta có được nhiều tiền. Đó là lý do tại sao vương quốc thường xuyên xảy ra chiến tranh với các quốc gia khác như Fusak và Entis để tranh giành các vùng đất thuộc địa… Nếu không phải vì tiền tiết kiệm của dân thường không đủ mua vé tàu, họ cũng không dám vượt biên trái phép, ta chắc chắn rằng một số lượng lớn người dân backlund sẽ tràn ngập nơi đó... suy nghĩ của Klein quay cuồng, hắn vô tình hỏi người hầu của mình: “Ấn tượng của cậu về Nam Lục địa là gì?”

klein nhớ rằng Richardson được sinh ra trong một trang viên nơi đó. Chàng trai này được đưa đến Backlund khi đã trưởng thành.

Richardson dừng lại vài giây và nói: “Thưa ngài, ta thực sự không biết nhiều về Nam lục địa, ta dành phần lớn thời gian trong trang viên. có rất ít cơ hội để ra bên ngoài."

“Chỉ cần cho ta biết ấn tượng của cậu — ấn tượng thực sự của cậu. Cậu không cần phải để ý vấn đề gì. Ta chỉ muốn hiểu biết một chút. Như cậu đã biết, mọi người đều tin ta rất quen thuộc Nam Lục địa, nhưng trên thực tế, kinh nghiệm của ta chỉ giới hạn ở một vài nơi và vấn đề buôn bán.” Klein cười nói.

Richardson gật đầu và cúi xuống, cậu ta nhìn những bàn chân đang đi về phía trước.

“Ấn tượng của ta về Nam lục địa là Đói, kiệt sức, đau đớn cùng những hành trình tìm kiếm thế giới sau cái chết…”

Đói, kiệt sức, đau đớn… Klein lặp lại ba từ đó, hắn bước vào phố Böklund không hỏi gì thêm.

Quận đông Chester, trong một tòa nhà bên cạnh Đại học Stoen.

Audrey đang xem các bộ sưu tập do Quỹ Bảo tồn và Tìm kiếm Di tích thu được.

Ban đầu nàng dự định đến vào chiều thứ Ba, nhưng Phó Giáo sư Michele Deuth lại tham gia một hội nghị học thuật ở Backlund, và mới trở lại ngày hôm nay. Kết quả là nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thay đổi kế hoạch của mình.

“Đôi ủng này được một người nông dân phát hiện trong một khu di tích miền núi ở Stoen. Hình dáng và đặc tính của nó phù hợp với trào lưu xã hội của Kỷ nguyên thứ tư” Michele giới thiệu những món đồ bên trong tủ kính với nàng quý tộc xinh đẹp.

Audrey thích thú nhìn sang và phát hiện ra rằng đầu của đôi ủng bị cuộn lại như của một tên hề.

Chiều cao của các phần cuộn tròn không đồng nhất. Một cái là ba xentimet, và cái kia là năm xentimet. chúng trông không giống một cặp cho lắm.

Phong cách không đối xứng của Kỷ nguyên thứ tư à… Ta tự hỏi đó là giai tầng nào cho ba phần trái và năm phần phải… Audrey thu lại ánh mắt của mình và đi theo Phó Giáo sư Michele đến triển lãm tiếp theo.

cuối chuyến tham quan, Michele chỉ tay vào tủ kính theo hướng chéo trước mặt và nói: “Huy hiệu này được mang đến cách đây vài ngày. Nó liên quan đến việc thờ cúng rồng rất cổ xưa ”.

Những con rồng à… Audrey sải bước một cách dè dặt và nhìn thấy một con rồng màu trắng xám với đôi cánh dang rộng được khắc trên huy hiệu.

"Nó đến từ đâu?" Audrey hỏi như trước đây.

Michele trả lời: “Nó đến từ một ngôi làng tên là Hartlarkh. Chữ Luen này không có trong tiếng Fusak cổ đại. Rõ ràng, nó đã được viết theo phiên âm giống như cách nó được đọc.”

Hartlarkh… Đó là ngôi làng mà ta đã đến thăm trước đây có truyền thống dân gian thờ rồng. Trong đại dương tiềm thức của mọi người dân ở đó, có một con ‘rồng tâm linh khổng lồ’… Cuốn sổ ghi chép cuộc chiến trong vòng hai mươi năm mà ta đã nhận được trước đây từ Phó giáo sư Michele là từ một hiệp sĩ địa phương tên là Lindelira. Vị hiệp sĩ này bị nghi ngờ có mối quan hệ gì đó với con ‘rồng tâm linh khổng lồ’ đó… Audrey gật đầu suy nghĩ, cân nhắc lại lời nói của mình, muốn hỏi về người đã tìm thấy huy hiệu.

lúc đó, vẻ mặt của Phó giáo sư Michele trở nên nặng nề một cách bất thường:

"việc phát hiện huy hiệu này đã trở thành một thảm kịch."

"Một thảm kịch sao?" Audrey không giấu sự ngạc nhiên.

Phó giáo sư Michele thở dài kể: “Một đoàn khảo cổ vào làng để nghiên cứu về phong tục thờ rồng của dân gian, nhưng đêm đó, một thành viên đã phát điên. Và căn bệnh tâm thần này dường như lây lan ra. Toàn bộ nhóm khảo cổ sau đó đã phát điên, tự sát hoặc giết lẫn nhau. Cuối cùng, không ai trong số họ sống sót.

Huy hiệu này được tìm thấy trong đống hài cốt của những người đoàn khảo cổ đó. đầu tiên nó được cảnh sát mang đi, và sau khi xác nhận rằng không có vấn đề gì, cảnh sát đã tặng nó cho chúng ta ”.

Một đội khảo cổ tiến vào làng, và các thành viên lần lượt phát điên lên… Đôi mắt của Audrey giãn ra, nàng lặp lại những lời của Phó giáo sư Michele.

Đột nhiên, trong đầu nảy ra một ý tưởng.

‘hội tâm lý luyện kim’!

Các thành viên của đội khảo cổ là thành viên của ‘hội tâm lý luyện kim’!

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 4 của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi janatz26
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.