Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đặt bút

Phiên bản Dịch · 2288 chữ

Bên trên sương xám vô biên vô tận, trong cung điện cổ lão to lớn khoáng đạt.

“phát hiện bức hoạ bóp méo hình tượng của ‘phong bạo chi chủ’, hư hư thực thực là do ‘cứu thục sắc vi’ để lại…ừm, “hồng thiên sứ’ Medici chính là một trong những thành viên sáng lập ra ‘cứu thục sắc vi’…” Klein ngồi bên trên chiếc ghế tựa lưng cao thuộc về ‘Kẻ Khờ’, an tĩnh nhìn ngôi sao đỏ thẫm đại diện cho ‘người treo ngược’.

Nhờ vào đáp án của vị này, Klein cơ bản có thể xác định được kẻ nhập vào người Ince Zangwill chính là ác linh ‘hồng thiên sứ’!

Trong sự yên tĩnh tuyên cổ bất biến, Klein trầm mặc ngồi tại vị trí cao nhất trên bàn dài loang lổ, tựa hồ biến thành một pho tượng thần linh.

Không biết qua bao lâu, Klein nhẹ gật đầu, thong thả thở hắt ra.

Thân ảnh của Klein theo đó biến mất, về tới thế giới thực, tiếp tục ngủ say, không đi suy nghĩ kế hoạch gì, cũng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì liên quan đến Ince Zangwill.

Một giấc đến bình minh, Klein xoay người xuống giường, lặp lại động tác đã thành thói quen, đi chân trần đến trước cửa sổ, kéo ra rèm cửa.

Ngoài đường phố phía trước quán trọ, Danis ăn mặc theo kiểu thổ dân Tây Balam, lại khoác thêm một chiếc áo choàng, nhét đôi găng tay màu sắt đen vào trong ngực, vội vã bước về phía bên phải quảng trường. căn cứ vào báo cáo lúc trước của hắn, Klein biết rằng hôm nay Danis muốn tiếp xúc với một người thuộc thế lực nào đó thống trị bản địa, quan sát thái độ của họ với việc buôn bán súng đạn.

Anderson không có đi cùng, mái tóc ngắn màu vàng hơi lộn xộn chia ba bảy, bước đi chậm chạp đến bên cạnh quảng tường, tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó đặt bàn tay trái đeo găng tay màu đen che lên một con búp bê vải nhìn rất ngộ nghĩnh, biểu diễn kịch rối tay cho người đi qua.

Một người một rối, âm thanh không giống nhau, lời nói dí dỏm, trào phúng lẫn nhau, tương đối thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Vấn đề duy nhất ở chỗ, bọn họ dùng tiếng Entis, mà không phải tiếng Dutan, nên chỉ có một ít người có thể hiểu, họ chỉ là đứng xem một chút, rồi ai lại đi đường nấy.

Klein ngắm nhìn thợ săn mạnh nhất trên biển Mê Vụ, biểu cảm không thay đổi, trong mắt không có xuất hiện vẻ trầm tư.

Đông Balam, trong phòng làm việc của Soest – đội trưởng tiểu đội ‘găng tay đỏ’.

Cindy với mái tóc dài màu đỏ cầm mấy bức điện báo đi đến, có chút hưng phấn nói:

“có phát hiện chút đầu mối mới!”

“đầu mối gì?” Soest đặt tách café trong tay xuống, mấy người Leonard và Daly cũng hướng ánh mắt về phía cổng.

Cindy vừa đưa điện báo cho đội trưởng, vừa mở miệng nói:

“câu nói ‘phàm đi qua, tất để lại vết tích’ của Russel đại đế quả là rất có đạo lý, mấy nơi chúng ta tìm đến đều có người chính mắt nhìn thấy Ince Zangwill, tạo thành một quỹ tích di chuyển hoàn chỉnh.

Từ đây có thể phát hiện ra rằng, suy nghĩ của Ince Zangwill tựa hồ như rất mâu thuẫn, luôn luôn dựa vào gần hòn đảo thực dân Entis, sau một hổi dừng lại ngắn ngủi thì lại kéo dài khoảng cách, một lần đến gần, lại lần nữa rời xa, tựa như là… là…”

Điều này không phải là thứ mà Klein nhắc đến: ngôn ngữ, hành động trước sau không đồng nhất sao? Leonard trong lòng vui mừng, chủ động giúp Cindy lựa chọn từ ngữ phù hợp:

“vận động dạng gợn sóng.”

“đúng, đúng đúng, gợn sóng!” Cindy nhẹ nhàng thở ra, chuyển sang miêu tả nói, “mặt khác, ‘linh giáo đoàn’ còn giết chết mấy điệp viên quân đội Entis, hơn nữa còn mua nhiều loại vật liệu phi phàm, không biết hắn ta muốn làm gì.”

Cái này… Leonard suy nghĩ một chút nói:

“Ince Zangwill mau vật liệu phi phàm thuộc con đường nào?”

“có con đường ‘chiến sĩ’, có con đường ‘thợ săn’, cũng có con đường ‘kẻ ca tụng’.” Cindy chỉ chỉ vào mấy bức điện báo mà đội trưởng Soest đang đọc.

Quả nhiên là Colin con đường ‘thợ săn’… Leonard Mitchell vẫn một mực không tìm ra cớ để mọi người thảo luận về con đường ‘thợ săn’, liền nhẹ nhàng thở ra, lại không có nghi vấn với suy đoán của Klein, cho rằng đó chính là sự thật!

Sau đó nên dẫn dắt như thế nào để mọi người biết rằng sự thật là Ince Zangwill bị ác linh con đường ‘thợ săn’ nhập vào người… Leonard Sa vào trầm tư, cho đến khi Soest xem xong điện báo, đưa chúng cho các đội viên còn lại, thì Leonard mới có chút ý tưởng, quyết định mạo hiểm thử một lần.

Trước khi mở miệng, Leonard vô thức đưa ánh mắt về phía Daly Simone một chút, chỉ thấy vị quý cô ăn mặc kiểu ‘thông linh giả’ này hơi đè bàn tay, ra hiệu cho chính mình không nên vội vàng, chưa vội thử.

ẩn ý của quý cô Daly là, vẫn chưa đến lúc, cần đợi một thời cơ tốt hơn? Trong sự chần chờ, Leonard trông thấy Daly quơ quơ bức điện báo cầm trong tay, nhìn quanh một vòng nói:

“ta có một ý tưởng.”

“ý tưởng gì?” Soest dò hỏi.

Daly cười cười:

“ta nghi ngờ Ince Zangwill bị ác linh nhập vào người.”

Hả, chuyện này liền nói thẳng ra như vậy luôn sao… sẽ bị nghi ngờ! Leonard giật nảy mình.

Không đợi đám người Soest đặt ra nghi vấn, Daly tự mình nói:

“Ince Zangwill đã từng là ‘người giữ cửa’, hiện tại là ‘cận vệ bóng đêm’, có thể chứa ác linh trong người, mượn nhờ lực lượng của chúng, hơn nữa, tên này còn có 0-08 giúp đỡ, nếu như ta là hắn, thì khẳng định là sẽ nhờ vào đó tìm kiếm những ác linh cường đại, tăng lên thực lực bản thân ở mức độ lớn nhất.

Như vậy, khi ác linh không hoàn toàn bị khống chế, xuất hiện phản phệ, thì Ince Zangwill sẽ liền biểu hiện ra những cử chỉ mâu thuẫn, suy đoán này có thể giải thích lý do cho những vấn đề trên bức điện báo.

Mặt khác, chúng ta không phải vẫn luôn thắc mắc tại sao Ince Zangwill muốn liên hệ với thành viên quan trọng của ‘linh giáo đoàn’ sao, đối với chuyện này chúng ta cũng đưa ra đủ loại suy đoán. Câu trả lời là Ince Zangwill muốn mời bọn họ khu trừ, tịnh hoá hoặc là triệt để khống chế ác linh, có lẽ đây chính là mục đích của hắn!”

Soest suy tư một lúc, cân nhắc ngôn ngữ nói:

“không loại trừ khả năng này, nhưng cơ bản là điều này bắt nguồn từ suy đoán chủ quan của cô… cô làm sao nghĩ đến điểm này? Chi tiết nào cho cô liên tưởng đến vấn đề này?”

Leonard cảm thấy căng thẳng, Daly thì cười ha ha nói:

“đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ, tựa như là vào một số lúc, ta có cùng ý tưởng với mọi người.

Hơn nữa, nếu là thảo luận và phân tích, thì chúng ta cần phải liệt kê ra tất cả khả năng có thể xảy ra, sau đó căn cứ vào kết quả điều tra thực tế để tiến hành loại trừ, như vậy mới có thể đạt được đáp án chính xác, cho nên, ta muốn đưa ra hướng suy nghĩ này, cho dù là hoang đường cỡ nào ta cũng dám nói ra!

Từ các loại chi tiết mà chúng ta nhận được, ta cho rằng suy đoán này của ta rất có thể là đúng.”

Quý cô Daly thật là biết cách nói chuyện, ít nhất thì ta cũng bị nàng thuyết phục… nàng chủ động đưa ra suy đoán Ince Zangwill bị ác linh nhập vào người, là vì giúp ta bảo vệ bí mật bản thân, lựa chọn gánh lấy sự nguy hiểm? trong chuyện của Ince Zangwill này, nàng tựa hồ tình nguyện gánh hết mọi thứ… Leonard có chút bừng tỉnh, cảm khái không thôi.

Nghe xong câu trả lời của Daly, Soest khẽ gật đầu:

“thực là như vậy, nếu là thảo luận thì không nên để bản thân tư duy một cách hạn chế.

Khả năng ác linh nhập vào người là không nhỏ, ta sẽ báo cáo với ngài ‘nữ thần chi nhãn’, những việc điều tra sau này sẽ do tổng giám mục và chấp sự cao cấp sắp xếp, dù sao chúng ta cũng biết quá ít về 0-08.”

-Soest dẫn đầu tiểu đội ‘găng tay đỏ’ từ các bức điện báo phát hiện điểm dị thường của Ince Zangwill, Daly Simone nhờ vào đó đưa ra giả thiết Ince Zangwill bị ác linh nhập vào người, được mọi người tương đối tán thành.

-Nàng tự gọi đó là suy đoán hợp lý, nhưng thực tế đã biết điều này từ trước, biết từ ‘kẻ ký sinh’ trong người Leonard Mitchell, do Rennet Tinecol đưa thư tới, người gửi thư sẽ là ai chứ?

-Đồng thời, Leonard Mitchell cùng Daly Simon đã và đang nghi ngờ rằng, ác linh nhập vào người Ince Zangwill thuộc về con đường ‘thợ săn’…

Một chiếc bút lông chim không cần mực tựa hồ như đang bị một bàn tay vô hình cầm lấy, nhanh chóng viết lên bên trên một quyển bút ký trông rất bình thường.

Đột nhiên, một bàn tay có vẻ tái nhợt duỗi đến, nắm chặt lấy cây bút lông này chim này.

Chủ nhân của bàn tay kia có màu tóc ám kim, ngũ quan khắc sâu giống như một pho tượng cổ điển, có một con mắt xanh sẫm chuyển đen, hiện lên một mạch máu nhỏ bé mà rõ ràng.

Cổ tay tên này trầm xuống, tiếp tục viết:

-Nhưng đây chính là chân tướng của mọi chuyện sao? hết thảy mọi chuyện sẽ phát triển như dự đoán của tiểu đội trưởng Soest, của Daly Simone, của Leonard Mitchell sao?

Thần khí chi địa, tại thành Bắc mà không một tia sét nào có thể chiếu sáng.

Khi từng bóng dáng không có phát ra âm thanh đồng thời nhìn sang, Dereck giật nảy mình, suýt nữa liền bỏ dở việc chiếu sáng, rẽ sang hướng khác bỏ trốn.

Tuy nhiên, được huấn luyện từ nhỏ kèm theo kinh nghiệm một năm chiến đấu khiến cho Dereck không còn bối rối, không vội vã kết thúc chiếu sáng, mà mạnh mẽ đè sự hoảng sợ xuống, chờ đợi mệnh lệnh kế tiếp của thủ tịch.

Trong mắt Colin Iliad, hai ký hiệu phức tạp màu xanh sẫm hiện ra, đưa vào đồng tử từng còn đường lởn vởn sương mù cùng với bóng dáng tựa như bình thường nhưng lại không phát ra một chút âm thanh.

Đột nhiên, vị thủ tịch này khẽ rên lên một tiếng, quỳ một gối xuống, hai tay nắm chặt hai thanh kiếm thẳng đang cắm trên mặt đất.

Phía sau cổ của Colin, một chút da màu xanh đen đột nhiên phồng lên một chút, ký hiệu thần bí phức tạp khó tả lộ ra, nửa hư ảo, nửa chân thật, lan tràn ra xung quanh.

Mà cùng lúc đó, ‘người chăn cừu’ Lorwaya cũng phát ra một âm thanh đau đớn, hai tay ôm đầu, phun ra mấy mẩu thịt đang nhúc nhích.

Trên bàn tay và bên ngoài cơ thể nàng, khôi giáp màu bạc như có như không quỷ dị hiển hiện, cùng nàng gần như trùng điệp vào nhau.

“dừng lại.” ‘kẻ săn ma’ Colin sau một giây mới lên tiếng với giọng khàn khàn.

Dereck vội vàng kết thúc chiếu sáng, để mặc cho từng làn sương mù đen kia che phủ từng bóng hình, để mặc cho tĩnh mịch một lần nữa bao phủ thành Bắc cổ đại.

Hết thảy hoàn cảnh xung quanh lại khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, Colin Iliad chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trầm ngưng nhìn về phía tháp cao, cùng giáo đường và các công trình khác lấp ló trong làn sương mù.

“nơi này đã có thay đổi kể từ khi ta thăm dò lần trước, ta cũng không rõ ràng lắm tại sao lại có biến hoá như thế.” ‘kẻ săn ma’ Colin thu hồi lại ánh mắt, nhìn một vòng các thành viên nói, “mọi người có suy nghĩ và ý kiến gì không?”

‘người chăn cừu’ Lorwaya cúi xuống nhặt lên một mẩu máu thịt lúc trước rơi xuống, chậm rãi đưa vào trong miệng, nhai rồi nuốt xuống, chủ động mở miệng nói:

“chúng ta có thể đổi một phương hướng khác, thăm dò cửa khác của thành Bắc, có lẽ sẽ phát hiện ra chút gì đó.”

Trên đường tới đây, nàng vẫn một mực duy trì thái độ bàng quan thờ ơ, đây là lần thứ nhất biểu hiện ra suy nghĩ của mình, đưa ra ý kiến.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 4 của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi janatz26
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.