Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ba lựa chọn

Phiên bản Dịch · 2396 chữ

Biến hoá quỷ dị bên trong lăng tẩm khiến cho Klein đang nhắm chặt mắt, thu lại linh tính, nhất thời khó mà biết được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không rõ ràng điều này nghiêng về tốt hay xấu. Cho nên, dù là đã đọc lên thần chú mở ra bùa chú, tay nắm chặt bùa chú ‘kẻ cắp vận mệnh’, Klein cũng không dám tuỳ tiện sử dụng, e ngại tạo ra ảnh hưởng xấu, khiến cho kết quả trái ngược với mong muốn.

Một giây, hai giây, ba giây. Klein chỉ cảm thấy thời gian trôi qua chính là dài đằng đẵng, liền tựa như qua trọn một thế kỷ.

Cuối cùng, hắn nghe thấy âm thanh của ngài Azcot có chút khàn khàn, nhưng lại không đủ xác định:

“là ngài...”

Ngay sau đó, một giọng nói không có âm điệu nhưng là của nữ tính vang lên:

“ông có ba lựa chọn:

Một là, tiếp tục tiến lên phía trước, tìm kiếm sự hoàn chỉnh, khiến cho Salinger trùng sinh lại từ trong cơ thể ông.

Hai là, ta giúp ông rút ra một nửa linh hồn kia, để ông mang theo nó rời đi, tự nghĩ biện pháp khâu lại. điều này có thể giúp ông trở về bộ dáng vốn có, không còn từng lần chết đi, lại từng lần sống lại. nhưng khi đó sẽ không phải là ông như hiện tại. Những cuộc đời, những trài qua của ông lúc trước và hiện tại sẽ chân chính trở thành một giấc mơ.

Ba là, từ bỏ tất cả, trực tiếp rời đi. Ông sẽ vĩnh viễn dừng ở cấp độ trước mắt, không cách nào tấn thăng. Ông vẫn sẽ như cũ, từng lần trở thành người chết, lại từng lần tỉnh lại trong trạng thái mất đi trí nhớ, lại lặp lại quá trình tìm kiếm ký ức.”

Klein nghe được sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới trong chỗ sâu lăng tẩm lại có thêm một “người”, hơn nữa, tựa hồ “người’’ này lại chiếm cứ lấy quyền chủ động, cho thể cho ngài Azcot lựa chọn, khiến cho ‘tử vong chấp chính quan’ Azcot Ings chỉ có thể chọn lựa.

“đây chính là ‘tử thần nhân tạo’ ẩn ở sâu trong sương đen sao?

Không, thần vốn không có trí tuệ gì cả. Vừa rồi trải qua một lúc lâu như vậy, cũng không thấy thần muốn nói chuyện...

Rút ra một nửa linh hồn, nghĩ biện pháp tự mình khâu lại... điều này nghĩa là gì? Linh hồn của ngài Azcot vốn không hoàn chỉnh sao?

Từ nơi nào rút ra? vị quý cô đang nói chuyện thế mà có thể làm chuyện mà ngài Azcot không làm được?

Còn nữa, Salinger là ai, vì sao lại trùng sinh từ trong người ngài Azcot? Hắn ta, không phải, là thần, thần là vị ‘tử thần’ nhấc lên tại hoạ ngập trời trong thời đại Thương Bạch sao? thần là cha hoặc ông nội của ngài Azcot? Thần đoán được cái chết của chính mình, thế là để lại vật dẫn phục sinh từ trong người ngài Azcot sao?

“lựa chọn thứ nhất khẳng định là trực tiếp loại bỏ, không cần suy nghĩ đến. Lựa chọn thứ hai và thứ ba đều có vấn đề. Một lựa chọn thì không còn là bản thân như hiện tại, sẽ biến thành một “bản thân” xa lạ. Lựa chọn còn lại thì sẽ vĩnh viễn chịu đựng lời nguyền rủa bất tử, không có cách nào giải thoát... nếu như có lòng tin đối với bản thân, chân chính coi mỗi cuộc đời trong quá khứ là neo, thì có thể suy xét lựa chọn thứ hai, cùng bản thân hoà giải, thoả hiệp lẫn nhau... tuy nhiên, điều này lại liên quan đến việc phân chia ra một nửa khác linh hồn, một nửa khác hoàn toàn không có trải qua những cuộc sống kia. Sau này rốt cuộc sẽ phát sinh biến hoá gì, cản bản không thể nào suy đoán. Neo, chưa hẳn có thể giải quyết hết mọi vấn đề...”

Trong đầu Klein từng ý nghĩ nhanh chóng lướt qua, lại nghi hoặc, lại hiếu kỳ, lại khó xử, lại không hiểu, nhưng chỉ có thể đứng ở phía xa, ngay cả đứng nhìn cũng không làm được.

Đó là cuộc sống của Azcot, là tương lai mà ông ấy phải đối mặt, người khác không thể quyết định thay ông ấy.

Mà điều nên nói, trước đó Klein cũng đã nói. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cùng với lo âu đứng ở tại chỗ, chờ đợi ngài Azcot mở miệng.

Azcot nhìn quý cô mang mũ trùm ở phía trước, hồi lâu không nói tiếng nào, ngọn lửa trắng xám trong mắt chập chờn bất định.

Vũ xà như ngọn núi vừa chân thực vừa hư ảo tựa hồ phát giác một loại biến hoá nào đó tựa hồ không tốt, cái đuôi bỗng nhiên rút ra, điên cuồng quét về bốn phía. Phần đầu theo đó cắm xuống, mở ra miệng lớn, lộ ra khoang miệng đỏ sậm cùng với răng nanh dính vết dầu vàng nhạt, phun ra nuốt vào lưỡi rắn đen kịt cùng chất nhầy xanh đen, muốn chủ động nuốt mất Azcot Ings.

Nhưng mà, “nó” dù cho có thử cách nào đi chăng nữa thì cũng không thể tạo ra ánh hưởng, “nó” tựa như là sống ở một thế giới khác!

Trong không khí trầm mặc khiến người ta bất an, Azcot nâng tay phải lên, xoa xoa thái dương, bình thản cười nói:

“có lẽ cuộc sống bây giờ đã thành thói quen, ta lựa chọn phương án thứ ba.”

Azcot vừa dứt lời, bàn tay của quý cô mang mũ trùm đối diện nắm lại, bóp chặt vật trang sức hình chim bằng vàng kia. Sau đó rụt cánh tay về sau, đem tách rời vật cổ lão kia ra khỏi chỗ vết nứt trên trán ngài Azcot.

Biểu cảm của Azcot lại một lần nữa vặn vẹo, tựa như đang chịu đựng nỗi đau đớn khó có thể tưởng tượng.

Bên trong mỗi một giọt máu, mỗi một khối thịt của Azcot, đều có một chút linh hồn thấm ra, đan dệt thành một hồn thể trong suốt.

Hồn thể này nhìn có vẻ như hoàn chỉnh không phải tàn khuyết, nhưng lại tràn ngập ý vị mâu thuẫn không hài hoà. Bởi vì nó có một nửa hiện ra màu vàng kim, từ lông mày, đến con mắt, đến tứ chi thân thể đều như vậy, mang theo vẻ đẹp cổ phác.

Theo vật trang sức hình chim bằng vàng rút ra, nửa linh hồn trong suốt của Azcot bắt đầu phân tách ra từ trung tâm, từng đoạn đứt ra, tựa hồ làn da bị người ta dùng một con dao nhỏ lột sống.

Trong cổ họng Azcot lại một lần nữa phát ra âm thanh hà hà không giống nhân loại. Klein ở xa xa nghe được, đầu mê muội mà đau nhói, tựa hồ có từng chiếc kim điên cuống quấy ở trong đầu hắn.

Trải qua mấy giây, linh thể của Azcot triệt để chia làm hai nửa. Một nửa hoá thành ánh sáng hoàng kim, chảy vào trong mắt vật trang sức hình chim. Một nửa quay về thân thể của Azcot, dung hợp cùng máu thịt.

Hai ngọn lửa tái nhợt trong mắt Azcot bị dập tắt, bên ngoài cơ thể mọc ra lông vũ màu trắng cùng với từng chiếc vảy đen kịt rút đi, biểu cảm vặn vẹo cũng được làm dịu lại, không còn dữ tợn như trước.

Khuôn mặt Azcot trở nên có chút tái nhợt cùng trong suốt, trán lại Co giật từng đợt, hiển nhiên là là chịu đựng đau đớn từ sâu trong tinh thần thể.

“cảm ơn ngài đã giúp đỡ.” Azcot cảm ơn quý cô mang mũ trùm, xoay người qua, bước chân phù phiếm xuôi theo bậc thang đi lên trên, tới bên cạnh Klein.

“có thể mở mắt.” Azcot mệt mỏi mỉm cười nói.

Klein vội vàng mở mắt, đánh giá ngài Azcot một chút, phát hiện ông ấy cũng không xuất hiện dấu hiệu điên cuồng cùng mất khống chế. đến lúc này Klein mới triệt để yên tâm, tò mò đem ánh mắt hướng đến chỗ sâu trong lăng tẩm.

Nơi đó tràn ngập sương đen, che lấp hết thảy dưới đáy.

“vị vừa rồi là ai?” Klein không nhịn được mở miệng hỏi.

Azcot cười cười, thò tay bắt lấy bả vai Klein nói:

“ta dù có muốn nói cho cậu biết, thì cậu cũng không thể nghe thấy, trừ phi thần muốn cho cậu biết.”

Trong lúc nói chuyện, Klein cũng vô thức bắt lấy bả vai hai con rối của mình.

Màu sắc xung quanh đồng thời nồng đậm, rõ ràng cùng điệp gia, hai người cùng hai con rối rất hanh liền xuyên qua phần đối ứng linh giới với ‘biển Cuồng Bạo’, quay trở về gian phòng của Klein ở quán trọ tại thành Gorain.

Azcot vừa mới buông tay ra, liền bóp trán, ôn hoà cười nói:

“tiếp sau đây, ta cần một giấc ngủ để khôi phục, giấc ngủ này không biết sẽ kéo dài bao lâu. Nếu như cậu có vấn đề gì, có thể hỏi thăm bảy ánh sáng linh giới. nghi thức tương ứng cậu cũng đã nắm giữ.”

“ngài Azcot, ngài không sao chứ?” Klein ân cần hỏi.

Cùng lúc đó, hắn thầm nhủ chính mình:

Vĩnh viễn mất đi một nửa linh hồn, làm sao có thể không có chuyện gì được cơ chứ?

Azcot cười nói:

“không có vấn đê gì lớn, chỉ là sẽ duy trì loại trạng thái trước kia: tiên đoán được thời điểm tử vong của bản thân, sắp xếp tốt hết thảy mọi việc, cắt đứt liên hệ với cuộc sống vốn có, sau đó quên đi tất cả. Đến lúc thức tỉnh sau khi phục sinh, thì lại tìm kiếm quá khứ.

So với trước đây, ít ra còn tồn tại cậu là người biết hết mọi chuyện của ta. Nếu như ta lại lãng quên một lần nữa, khi nhìn thấy thư cậu gửi, ta hẳn là có thể hồi tưởng lại rất nhiều.”

Azcot dừng lại một chút, gật đầu thật nhẹ một cái, thấp giọng cười nói:

“ngủ say, cũng không phải là chuyện xấu. Chí ít ta có thể nằm mơ, trong giấc mơ, ta chưa hề rời đi, còn đang cùng nàng tắm nắng, còn đang dạy dỗ đứa con quật cường kia của ta cách sử dụng kiếm bản rộng, còn đang chế tạo xích đu cho đứa con gái thích làm nũng kia của ta...”

Lời còn chưa dứt, Azcot ném ra chiếc còi đồng kia, ôn hoà cười nói:

“nhớ viết thư.

Trước khi ta tỉnh ngủ, sẽ không đáp lại cậu.”

Klein vừa giơ tay bắt được chiếc còi đồng tinh xảo kia, Azcot đã biến mất tại trong phòng, không biết đi nơi nào.

Kinh ngạc một hồi, Klein bỗng nhiên thấp giọng thở dài.

...

Muốn từ thành Gorain đi nơi khác, nếu như đi đường bộ, nhất định phải dọc theo con đường xoay quanh hướng lên, xuyên qua từng khu phố, tới điểm cao nhất của toà thành thị này, sau đó mới có thể leo qua đỉnh núi, tiến vào đồng bằng.

Giờ phút này, Soest lãnh đạo tiểu đôi ‘găng tay đỏ’ đang đứng tại chỗ cao nhất trên quảng trường, ngắm nhìn ‘biển Cuồng Bạo’ không quá bình thường.

Daly Simone vẫn luôn dùng tay bóp trán đột nhiên để tay xuống, có chút kỳ quái mở miệng nói:

“hết thảy lại bình thường, không có vấn đề gì cả.”

“bình thường?” Leonard cảm thấy kinh ngạc hỏi lại.

Hắn thấy, trước khi dị biến của ‘biển Cuồng Bạo’ kết thúc, Daly rất khó mà khôi phục bình thường.

“có lẽ, là tính ngắt quãng?” Soest chần chờ đưa ra suy đoán của chính mình.

Daly đang muốn đáp lại, linh cảm của mọi người chợt có chút dao động, lại một lần nữa nhìn về ‘biển Cuồng Bạo’.

Bên trong mảnh khu vực thuần tuý thâm đen, từng ngôi sao lần lượt lấp lánh phát sáng.

...

Backlund, trong giáo đường Saint Samuel.

Tổng giám mục Anthony Stevenson cầm một bức thư khẩn cấp đến từ trên biển.

Nội dung điện báo kia tương đối đơn giản, lại đầy đủ vô cùng:

“Gehrman Sparrow tái hiện, cùng với người khác leo lên tàu ‘uất kim hương đen’, chế tạo Ludwell thành con rối. người đi cùng Gehrman Sparrow được Ludwell gọi là ‘tử vong chấp chính quan’.”

Gehrman Sparrow ... ‘tử vong chấp chính quan’... St Anthony im lặng lặp lại hai cái tên này.

Vị này chậm rãi ngả ra sau, nhắm mắt lại, trong đầu lại một lần nữa hiện lên tư liệu về vật phong ấn 0-17, tư liệu hoàn chỉnh:

- số hiệu: 17.

- tên gọi: bí ẩn chi thiên sứ.

- cấp độ nguy hiểm: 0. vô cùng nguy hiểm. coi trọng tối cao. Cấp độ bảo mật tối cao. Không thể hỏi thăm, không thể ngoại truyền, không thể miêu tả, không thể nhìn trộm.

- cấp độ bảo mật: giáo hoàng, nhân viên nghiên cứu tổ A, tổng giám mục giáo khu Backlund (chú thích: khi tổng giám mục di dời giáo khu Backlund, cần dùng vật phong ấn 1-29 để xoá bỏ ký ức liên quan).

- phương thức phong ấn: thông qua 1-29 phối hợp cùng 1-80, hoàn thành phong ấn.

- miêu tả: đây không là một vật phẩm.

....

- cảnh cáo: thần không cách nào bị lợi dụng!

- phụ lục 1: vật phong ấn này xuất hiện sớm nhất tại thời đại Thương Bạch vào kỷ thứ tư.

Năm cụ thể: thiếu.

Ngày cụ thể: thiếu.

Địa điểm cụ thể: thiếu.

- phụ lục 2: tư liệu biểu hiện ra rằng, thần từng thức tỉnh qua năm lần.

- phụ lục 3: tiền đề hạn định là thần không cách nào bị lợi dụng. Xác nhận được rằng, thần có thể làm lọ chứa nữ thần khi hàng lâm.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 4 của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi janatz26
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.