Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

mục tiêu đầu tiên

Phiên bản Dịch · 2266 chữ

Ánh trăng đỏ rực ảm đạm, emlyn móc ra một chiếc bình kim loại, vặn nắp, ừng ực uống một hơi.

Sau đó hắn tựa hồ biến thành âm ảnh, di chuyển đến bức tường trên mặt đất, nhanh chóng mà im lặng đi theo rus bathory.

Huyết tộc vốn nổi danh về tốc độ, hai vị nam tước, một trước một sau, chạy vào trong một ngõ nhỏ âm u không chút ánh sáng dọc theo đường phố, tốn hơn nửa giờ liền đến khu đông hỗn loạn bẩn thỉu, dừng ở một tòa nhà chung cư cổ xưa phía trước.

Mắt thấy rus bathory chọn leo trèo đường ống, dùng một phương thức tạo ra tiếng động nhỏ nhất đi lên lầu ba, emlyn thả chậm bước chân, không có vội vàng theo sát sau đối phương, bởi vì như vậy rất dễ dàng bị phát hiện.

Chăm chú suy tính hai giây, hắn cầm ra một bình nước hoa bán trong suốt, vặn nắp, ấn xuống, đem chất lỏng bên trong đổ lên người.

Tác dụng của loại ma dược này chỉ có một, đó chính là loại bỏ đi mùi của thân thể, hòa cùng mùi với hoàn cảnh xung quanh!

Đặt cái bình trong tay xuống, emlyn lại cầm ra một chai kim loại màu đồng thau, đem chất lỏng bên trong ừng ực uống sạch sẽ.

“‘giáo sư ma dược’ thật phiền phức...” hắn lẩm bẩm một câu, cúi đầu trông thấy hai tay của mình dần dần trở nên trong suốt, chai kim loại màu đồng thau tựa hồ như trôi lơ lửng phía trước ống tay áo.

Đến lúc emlyn cất bình nhỏ này đi, tại chỗ chỉ còn lại một bộ quần áo, một mũ phớt cùng một đôi giày da không dây buộc, bọn chúng tạo thành hình người, ở nơi đó di chuyển tới lui.

Một bình nước hoa trong suốt khác bay ra, lơ lửng ở giữa không trung, tự động ấn xuống, phun ma dược bên trong lên bên trên quần áo.

Quần áo, mũ phớt cùng giày da từng chút một nhạt dần, cuối cùng biến mất không còn tung tích.

Hoàn thành ẩn thân, emlyn liếc mắt nhìn rus bathory tiến vào gian phòng, vô hình im lặng leo trèo đường ống, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo.

Lợi dụng cửa sổ mở, hắn giống như một đám mây trong suốt, không có sinh ra nửa tiếng động bay vào gian phòng, trốn đến một góc, xem khuôn mặt gầy cao nhưng rất có hương vị của rus bathory tìm kiếm mục tiêu.

Người sau lông mày dần dần nhăn lại, bởi vì nơi này trống rỗng, đừng bảo là người, ngay cả một con muỗi cách đây một tuần cũng đều không có.

Mà vị huyết tộc nam tước này có thể khẳng định, ‘con rối mặt trăng’ ở ngay đây.

Đột nhiên, một thanh âm kèn kẹt vang lên, phá vỡ im lặng.

Cửa phòng bật mở ra, một cô gái mặc váy dài màu đen chậm rãi đi đến, xem rus bathory, giọng nói hốt hoảng nói: “các người đang tìm ai...”

Emlyn theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy người đến màu da hơi sẫm, lông mày dài nhỏ, đường nét ôn hòa, nếp nhăn khóe miệng rủ xuống rõ rệt, chính là mục tiêu windsor.

Bất quá, trong mắt emlyn, vị tín đồ thành kính ‘mặt trăng nguyên thủy’ này có chút khác biệt so với trên bức họa, nàng bây giờ đôi mắt cong lên, lông mày cong lên, giống như là đang bắt chước vầng trăng khuyết đỏ tươi.

Mà trán của nàng, gương mặt, cổ của nàng, bên ngoài làn da nàng đều mọc những nhánh cỏ khô như rơm rạ cùng những bông hoa, một chùm một chùm, một đóa một đóa hoa.

Chúng đem gian phòng này triệt để cách ly cùng bên ngoài, tạo nên một tràng cảnh vô cùng quỷ dị.

Rus bathory ngửi thấy mùi nguy hiểm, không có ý đồ nói chuyện, không chút do dự lấy ra một chai kim loại, ừng ực uống hết chất lỏng bên trong.

Cạch!

Hắn vứt cái bình kia xuống, thân thể hiện ra tàn ảnh nhào về phía windsor dị biến, hai móng tay duỗi dài, bên ngoài cơ thể hắc khí lượn lờ.

Windsor khảm nạm đầy hoa cỏ khô, tựa như một búp bê vải cỡ lớn, lấy tốc độ đồng dạng nhanh chóng đối phó, hoàn toàn không quan tâm đến thân thể bị thương, một bàn tay chộp tới rus bathory.

Phanh phanh phanh!

Sau một chuỗi va chạm, rus bathory bay ngược ra ngoài, đụng vào tường.

Tay áo của hắn đã bị kéo đứt, trên da có thể trông thấy vết trảo bạch cốt.

Mà ở giữa máu thịt, hoa cỏ khô đang thong thả sinh trưởng phía ngoài!

Thật là quái vật... emlyn lần đầu gặp loại kẻ địch này, một mực núp trong góc, suýt nữa quên đi hỗ trợ.

Hắn không có lỗ mãng hiện thân, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng lướt qua, vừa quan sát rus bathory chiến đấu với windsor, vừa cân nhắc nên lấy phương thức gì để đối phó với tình hình như vậy.

Quái dị nhất là những cái hoa cỏ khô kia... hoa cỏ khô... bọn nó chắc hẳn là rất sợ lửa! Emlyn trong lòng hơi động, lập tức từ bỏ ẩn thân, cầm ra một bình kim loại nhỏ khác, vặn ra cái nắp, ừng ực uống vào.

Một tiếng phốc vang lên, hắn phun ra tất cả chất lỏng trong miệng.

Những giọt nước màu đỏ xám kia vừa tiếp xúc với không khí, lập tức bùng cháy, ngọn lửa nóng bỏng kéo dài sang bên cạnh.

Lửa chồng lửa, lửa nối lửa, trong nháy mắt liền biến gian phòng thành biển lửa đỏ thẫm!

Âm thanh đùng đùng vang lên bên trong, hoa cỏ khô dính phải lửa, lan ra với một tốc độ nhanh chóng.

Chỉ hai ba giây, sự ngăn cách với bên ngoài liền bị phá hỏng, mà hoa cỏ khô trên người windsor bắt đầu cháy.

Lúc này trước ngực rus bathory đã bị vỡ ra một lỗ thủng lớn, mất đi phần lớn sức chiến đấu, dựa vào năng lực khôi phục mạnh mẽ của huyết tộc gian nan duy trì mạng sống.

Xem kẻ địch như là ngọn đuốc, emlyn nhạy bén phát giác hơi thở đối phương suy sụp, không chút do dự liền nhào tới, vòng quanh windsor, dùng trảo đánh đối phương.

Dưới lòng bàn chân của hắn, từng luồng hắc khí dâng lên, quấn quanh vị tín đồ ‘mặt trăng nguyên thủy’ kia, tựa như một loại gông xiềng có sinh mệnh.

Phanh phanh phanh! Phanh phanh phanh!

Âm thanh kịch liệt mà ngắn ngủi kịch liệt vang lên, hai thân ảnh bỗng nhiên gần sát lại.

Toàn bộ động tĩnh theo đó biến mất, bàn tay trái emlyn bắt lấy yết hầu windsor, đem nàng nhấc lên.

Do dự một giây, nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của đối phương, một tiếng kêu răng rắc vang lên, bẻ gãy cổ địch nhân.

Bịch!

Một con rối dài nhỏ, dính đầy hoa cỏ khô từ trên thân windsor rơi xuống đất, bên trong căn phòng, lửa dần dần ngừng lại.

Emlyn giật xuống cái đầu biến dị của windsor, xoay người qua, nhìn hướng rus bathory đang kịch liệt thở dốc, dùng tay phải đặt trước ngực, mỉm cười làm một lễ: “cảm tạ sự hỗ trợ của ngài.”

Nhìn thấy rus bathory một chút trở nên phẫn nộ, lại không có khả năng cướp đoạt, tâm tình emlyn phi thường tốt, bỏ lại hai câu: “nhớ kỹ, đem đặc tính phi phàm tách ra từ con rối kia giao cho đại nhân nibais, nó có vấn đề rất nghiêm trọng.”

Nói xong, sau lưng của hắn hắc khí ngưng tụ, mọc ra hai cánh dơi hư ảo.

Soạt một cái, vỗ cánh, emlyn quay người bay ra cửa sổ, hướng về phía gần ngõ nhỏ âm u.

Sau khi ổn định trên mặt đất, hắn thu hồi hắc khí, quay đầu nhìn thoáng qua.

Nhìn thấy rus bathory không có đi theo, emlyn nhẹ nhàng thở ra, tay che miệng, vừa ho khan vừa lầu bầu nói: “ta ghét lửa, ghét khói!”

Hắn đang muốn rời khỏi khu đông, sau lưng chợt cảm thấy lạnh toát.

Tinh thần emlyn một chút căng thẳng, xách cái đầu windsor đã biến dị, thong thả quay người, nhìn về chỗ góc bóng tối.

Điều đầu tiên hắn nhìn thấy là một bóng đen rất nhỏ đứng nơi đó, tiếp đó thấy rõ hình dáng đối phương: thân thể dài nhỏ giống như cọc gỗ, cái miệng và đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, mặt ngoài khảm nạm không ít hoa cỏ khô, chính là ‘con rối mặt trăng’ trước đó ở trong căn phòng!

Nó bám theo ta... đây rốt cuộc là vật gì... nơi này còn cách nơi ở đại nhân nibais rất xa... bên ngoài thật nguy hiểm... từng ý nghĩ hiện lên trong đầu emlyn, khiến sương sống của hắn phát lạnh, cơ bắp căng cứng.

Bên trong ý nghĩ lập lòe, hắn chợt nảy sinh linh cảm, nhìn chằm chằm ‘con rối mặt trăng’ kia, dùng tiếng hermes cổ thấp giọng mở miệng nói:

“hỡi kẻ khờ không thuộc về thời đại này.

Chúa tể phía trên màn sương xám thần bí.

Vị vua hắc hoàng chấp chưởng may mắn...”

...

“Đứa dở người nào quá nửa đêm không ngủ thế này!” klein xoay người ngồi dậy, có chút tức giận xoa xoa thái dương.

Hắn nhanh chóng rời khỏi giường, đi ngược bốn bước, tiến vào phía trên sương xám, ngồi xuống vị trí thuộc về ‘kẻ khờ’.

Là cái tên emlyn white này sao? Klein liếc một cái, linh tính nghi hoặc tràn ra, đụng vào ngôi sao đỏ thẫm đại biểu cho ‘mặt trăng’.

Hắn chợt nhìn thấy trạng thái cứng ngắc của emlyn, trông thấy đối phương đang nhìn chăm chú một con rối dài nhỏ quái dị.

Trên thân con rối kia tỏa ra nồng đậm ánh trăng đỏ rực hư ảo, nó giống như nước thủy triều nhẹ nhàng nhấp nhô, sản sinh liên hệ với thứ gì đó trên bầu trời.

Lúc này ánh trăng đỏ rực đang vô thanh lan tràn, bao phủ hướng emlyn white.

Có vấn đề... vấn đề con rối này không nhỏ... nhờ vào sương xám, klein trông thấy càng nhiều thứ, không chút do dự khiến ‘quyền trượng hải thần’ rời khỏi đống đồ linh tinh bay vào trong tay mình.

Từng Viên bảo thạch màu xanh lam ở đỉnh trượng bằng bạch cốt sáng lên, tỏa ra hào quang chói sáng.

...

Tụng niệm xong tôn danh ngài ‘kẻ khờ’, cùng với xin sự trợ giúp, sau đó emlyn chỉ cảm thấy máu của mình vốn đã có nhiệt độ thấp nay ngày càng lạnh, dần dần có cảm giác ngưng kết băng.

Chuyện này khiến cơ thể hắn cấp tốc trở nên cứng ngắc, trơ mắt xem ‘con rối mặt trăng’ kia lắc la lắc lư đi qua.

Đúng lúc này, một màu trắng bạc tán loạn hiện ra giữa không trung con ngõ nhỏ, xua tan tất cả âm trầm cùng u tối.

Bịch!

Những cái tia sét xoắn thành một vòng, rơi vào trên thân ‘con rối mặt trăng’, khiến nó bị bao phủ bên trong màu trắng bạc.

Ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất, toàn thân con rối kì dị kia cháy đen, mất đi sức lực ngã xuống, mà trong người emlyn máu không còn đông kết, khôi phục lại sự hoạt động.

Rất nhanh thoát khỏi trạng thái cứng ngắc, hắn biết ngài ‘kẻ khờ’ đang nhìn chăm chú nơi này, vội vàng thấp giọng nói: “ngài cần, không, ta có thể kính dâng cho ngài cái gì?”

Hắn một mực tin tưởng ngài ‘kẻ khờ’ tuân thủ quy tắc trao đổi đồng giá, cho nên hắn cho rằng cầu xin trợ giúp liền phải trả một cái giá tương ứng.

Sau một chút im lặng ngắn ngủi, hắn nhìn thấy sương xám vô biên vô tận cùng loáng thoáng thân ảnh, nghe lấy thanh âm uy nghiêm từ trên cao nhìn xuống: “con rối kia.”

“vâng.” Emlyn tiến lên hai bước, khom lưng nhặt con rối kia, tiếp theo xử lý hiện trường, nhanh chóng rời khỏi khu đông.

Mà sau khi klein cẩn thận dùng người giấy thiên sứ quấy nhiễu xem bói mới trở lại thế giới hiện thực.

Khi hắn chuẩn bị tiếp tục đi ngủ, lại ngạc nhiên phát hiện bên ngoài ánh trăng sáng rõ, đỏ tươi như nhuốm máu.

ồ... klein nghi hoặc đi đến bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy vầng trăng cong cong không biết từ khi nào đã biến thành tròn, đỏ thẫm như máu.

Lại thêm một lần ‘trăng máu’.

...

‘trăng máu’ sao? Arges wilson ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, bình ổn đi vào phía trước giáo đường lôi đình, đây là nơi ngày mai hắn báo cáo công tác.

Mà ở giữa một hòn đảo, trong đỉnh núi cao ngất, có một tòa giáo đường, gọi là ‘phong bạo chi uyên’, nó là tổng bộ trong tổng bộ, thánh điện trong thánh điện của giáo hội phong bạo.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 4 của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi janatz26
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.