Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

xác ướp

Phiên bản Dịch · 2363 chữ

Số 7 phố Pinster, Leonard Mitchell đến trước bàn làm việc và mở ra một tờ giấy.

Sau đó hắn cầm một cây bút máy lên và hạ cổ tay xuống để chuẩn bị viết.

Tuy nhiên, ngay khi hắn chấm một đốm màu xanh đậm lên tờ giấy, cây bút máy dừng lại. tay cố gắng di chuyển mấy lần cũng đều dừng lại.

Giơ cổ tay lên, hạ bút máy xuống, Leonard một lần lại một lần lặp lại động tác vừa rồi, cuối cùng tay hắn ngưng kết ở giữa không trung.

Bịch! Leonard vứt bút máy xuống, vò giấy viết thư thành một cục, ném chính xác vào trong lòng thùng rác.

...

Số 160 phố Boklund, Klein lấy một phong thư thật mỏng từ trong một cái đầu của tiểu thư đưa tin Rennet Tinecol.

Hắn ước chừng trọng lượng một chút, cho đến khi linh tính trực giác không cảm thấy nguy hiểm mới mở ra, lấy ra tờ giấy bên trong.

Bên trong chỉ có một tờ giấy, trên tờ giấy là hai hàng chữ đẹp đẽ:

“tôi có chuyện hy vọng cậu sẽ giúp đỡ, tình hình chi tiết sẽ nói khi gặp mặt.

Sharon.”

Hoá ra là thư của tiểu thư Sharon... Klein giải toả nghi ngờ, tiện tay lấy ra một đồng tiền vàng, ngay trước mặt Rennet Tinecol thực hiện một phép bói toán đơn giản, sau đó mới rút ra một tờ giấy trắng, chỉ viết một cụm từ:

“đêm nay.”

Klein gấp lại tờ giấy, đưa cho tiểu thư đưa tin rồi hỏi:

“tiểu thư còn có thể định vị người gửi thư sao?”

Nếu như không được, hắn sẽ đưa ra địa chỉ mà Sharon cho:

Số 126 đường Garde khu Hilston, cho quý bà Maria.

“có thể...” một cái đầu tóc vàng mắt đỏ của Rennet Tinecol đáp lại.

Nàng lập tức mở miệng, cắn lấy giấy viết thư.

Chờ cho đến khi bóng dáng tiểu thư đưa tin biến mất khỏi gian phòng, Klein lập tức bố trí nghi thức, chuẩn bị đem ‘đói khái ngọ nguậy’ từ phía trên màn sương xám mang về hiện thực, sau đó ‘dịch chuyển’ đi các quần đảo lớn, tìm kiếm hải tặc may mắn.

“đói khát ngọ nguậy’ trước mắt còn chưa bị phong ấn, vẫn ăn một người mỗi ngày như cũ, Klein chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng, mỗi lần cần dùng lại cho nó ăn, chờ đến khi đến thời điểm lại ném lên trên màn sương xám, hắn sẽ không khắc phục khuyết điểm.

Nếu như ‘đói khái ngọ nguậy’ dám chống đối liền cho nó ăn nấm!” sau khi kết thúc nghi thức, Klein liền thu thập hiện trường, đeo lên cái găng tay da người thật mỏng, cơ thể nhanh chóng mờ dần, biến mất tại chỗ.

...

Dùng qua bữa tối, chờ cho đến khi ‘đói khát ngọ nguậy’ phía trên màn sương xám ‘gào thét’ xong, Klein lấy cớ bụng không thoải mái, tiến vào phòng tắm, một lần nữa mang chiếc găng tay này về hiện thực, sử dụng nó để ‘dịch chuyển’ đến bên ngoài quán rượu người dũng cảm tại khu vực cầu Backlund.

Trong quá trình này, Klein tất nhiên đã biến hoá bề ngoài, trở lại hình dạng đại thám tử Sherlock Moriarty đeo kính tóc đen để râu.

Cúi lưng, cuộn ống quần lên, Klein tự giễu cười một tiếng, kéo thấp vành mũ, đẩy ra cửa gỗ nặng nề, tiến vào quán rượu.

Hỏi thăm qua người pha chế, Klein cầm lên một cốc bia nam Wales, đi vào phòng bida số 3, gõ nhẹ lên cánh cửa phòng đã bị khoá.

Cạch, cạch, cạch... tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên, một tiếng cọt kẹt đáp lại, hé ra một khe hở nhỏ.

Ian mở đôi mắt đỏ tươi từ trong phòng nhìn ra, lập tức lộ ra nụ cười:

“chào ngài, mời đến.”

Bởi vì thời tiết ngày càng nóng, Ian chưa mặc lại cái áo khoác cũ kỹ, chỉ đơn giản mặc vào một chiếc áo sơ mi.

Sherlock Moriarty mỉm cười gật đầu, lắc mình một cái tiến vào phòng Bida, nhanh chóng lướt qua hoàn cảnh trong căn phòng:

Maric mặc áo sơ mi trắng tóc có chút rối, mang áo khoác màu đen cùng với quần đen đang cầm lấy cây gậy, khom lưng chơi bida.

Có lẽ là tạo thành hỗn loạn khắc sâu ấn tượng đối với Sherlock Moriarty, Maric lần này cũng không có kêu gọi những xác chết khác cùng chơi.

“đã lâu không gặp.” Klein chủ động lên tiếng chào hỏi.

Cùng lúc đó, Sharon mang theo mũ đen mềm nhỏ mặc váy dài cung đình hiện lên ở một bên khác, an tĩnh ngồi trên ghế chân cao.

“chào buổi tối, tiểu thư.” Klein đưa ánh mắt đến, cười chào hỏi một câu.

Sharon có chút lơ lửng đứng lên, nhấc nhẹ váy, hơi hơi khom người, lễ phép đáp lại. maric thì buông cây gậy xuống, giọng nói âm u mang theo khàn khàn nói:

“xem ra ngài vẫn như cũ dừng chân tại Backlund.”

Sắc mặt của Maric vẫn tái nhợt như vậy, nhưng trong con ngươi chất chứa ác ý lại bớt đi không ít, tựa hồ khoảng thời gian vừa rồi kìm chế tương đối hiệu quả.

Nhìn ra được ‘thâm hồng nguyệt miện’ vừa thu hoạch được giúp đỡ đối phương không ít, khiến cho đối phương mỗi lúc đến khi trăng tròn không đến mức gần như sụp đổ, đến mức khiến Maric không cần phải thường xuyên thay đổi sang loại thuốc an thần mới.

Đối với lời nói của Maric, Klein không có trực tiếp đáp lại, đi đến trước bàn bida, đặt cốc bia xuống cười nói:

“rất xin lỗi, ban đầu ta dự tính bán một phần đặc tính phi phàm ‘oan hồn’ cho cậu, đáng tiếc ta đã đánh mất nó.”

Đôi mắt xanh thẳm của Sharon không chút nào chuyển động, không có đi hỏi lý do đánh mất, chỉ đơn giản đáp lại:

“ngài không sao chứ?”

Nàng biết phần đặc tính phi phàm ‘oan hồn’ trong lời nói của Sherlock Moriarty là từ người ‘huyết chi thượng tướng’ Senor, mà ‘huyết chi thượng tướng’ lại là con rối của Sherlock Moriarty, đánh mất đặc tính phi phàm ‘oan hồn’ cũng liền mang ý nghĩa con rối này cũng đã bị huỷ hoại mất đi, chuyện này đối với một người phi phàm mà nói không phải là một chuyện nhỏ.

“vẫn còn tốt, ít nhất là bản thân ta không bị thương tích gì.” Klein thở dài cười nói.

“khó trách lần này không nhìn thấy Senor...” Maric chợt hiểu ra nói nhỏ một câu.

Maric cùng tiểu thư Sharon đều không quá coi trọng phần đặc tính phi phàm ‘oan hồn’ kia nhỉ... bọn họ có con đường, hoặc nói là biện pháp khác để lấy được sao? Klein nhạy cảm nắm được chút tình hình, ngược lại hỏi:

“lần này có chuyện gì sao?”

Lúc này Maric liếc mắt nhìn Ian, chàng trai tự xưng là thiếu niên trầm ổn không hỏi nhiều, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phòng bida, tiện tay khép cửa phòng lại.

Gương mặt Sharon giống như con rối không có biểu cảm gì, để cho Maric nói:

“sắp tới sẽ có một chiếc thuyền từ phía nam đại lục đến càng Pritz, nó có quan hệ mật thiết cùng với quân đối Ruen.

Chiếc thuyền này chuyên chở theo không ít kho báu và văn vật cướp từ cao nguyên ngôi sao, thung lũng Paz và đồng bằng Haagenti. Trong đó có một xác ướp, nó là quốc vương thứ mười chín của đồng bằng Haagenti cổ đại, Tutanssess đệ nhị.

Ngôn ngữ nguyên bản của phía nam đại lục cũng không phải khởi nguyên là Fusak cổ, nó có cấu trúc riêng của nó. Theo ngôn ngữ nơi đó, Quốc vương được gọi là “Kadiev”, được Russel đại đế phiên dịch thành “Pharaoh”, cũng không biết vị đại đế này nghĩ gì, còn nữa, cụm từ “xác ướp” này cũng là do Russel tạo ra, tóm lại, “Pharaoh” mang ý nghĩa là con trai thần linh, là vua của loài người.

Tutanssess đệ nhị từng là kẻ mạnh mẽ danh sách cao, nhưng mà sau khi hắn ta chết, đặc tính phi phàm tương ứng đã bị thu lại, chỉ có thân thể là lưu lại, chế tác thành xác ướp.

Đối với người phi phàm mà nói, xác ướp này là vật liệu tràn đầy linh tính, là đối tượng chế tác hoạt thi vô cùng tốt. Nhưng đối với chúng ta mà nói, nó có ý nghĩa hơn thế nữa, có tác dụng vô cùng trọng yếu, mục tiêu của chúng ta lần này là đạt được xác ướp của Tutanssess đệ nhị này.”

Ý nghĩa cao hơn nữa sao? thi thể kẻ mạnh mẽ danh sách cao không chứa đặc tính phi phàm, ngoại trừ dùng làm vật liệu còn có tác dụng gì nữa? Klein trong lòng suy nghĩ, bỗng nhiên liên tưởng đến việc quý cô ‘ẩn giả’ hỏi muốn mua một giọt máu của sinh vật thần thoại.

Chẳng lẽ là nghi thức cần thiết để tấn thăng từ danh sách 5 ‘oan hồn’ lên danh sách 4 ‘con rối’? tiểu thư Sharon đã có công thức ma dược, lại tiêu hoá hoá xong ma dược ‘oan hồn’ sao? dựa theo trạng thái sinh hoạt bình thường của nàng mà xem, quả thực là nàng từng phút từng giây đang đóng vai ‘oan hồn’, nói không chừng đã sớm tiêu hoá xong... nhưng mà, dựa vào lời nói của ác linh ở di tích dưới mặt đất kia cho thấy, ngay lúc đó tiểu thư Sharon cũng không có công thức ma dược ‘con rối’, ừm, mỗi người đều có những mối quan hệ của riêng mình, tiểu thư Sharon có biện pháp đạt được công thức cũng không phải là chuyện quá kỳ quái... Klein như có điều suy nghĩ liếc nhìn Sharon, cũng chưa phát hiện nàng cùng với lúc trước có gì khác biệt, vẫn như cũ giống con rối hơn là người sống, không xuất hiện dấu hiệu càng âm trầm hơn.

Sharon thì ngồi yên tĩnh ở đó, chuyên chú nhì xem Sherlock Moriarty cùng Maric trò chuyện.

“nếu như chỉ là xác ướp từng là danh sách cao không chứa đặc tính phi phàm, thì cấp độ bảo vệ cũng không quá cao, dù chỉ có hai người hẳn là cũng không quá khó khăn để trộm đi.” Klein suy tư đưa ra nghi vấn.

Klein thấy, danh sách 5 có thể được xưng là chuẩn cường giả, trừ phi chiếc thuyền kia có bán thần bảo vệ, nếu không dưới tình huống mục tiêu chỉ là một bộ xác ướp, người phi phàm cùng cấp độ với tiểu thư Sharon cũng rất khó ngăn cản, dù sao, vật phẩm trọng yếu cần được bảo vệ thực sự quá nhiều, mà lại, chúng nó bởi vì phương thức bảo tồn khác nhau, cho nên phân tán tại những nơi khác nhau mà không thể đặt trong cùng một khoang.

Lần này là tiểu thư Sharon nói rõ lý do, vẫn là lời nói ngắn gọn như cũ:

“chúng ta lo lắng đây là bẫy do ‘học phái hoa hồng’ nhằm vào chúng ta.

Nếu như không có chuyện này thì 1000 bảng, nếu như có, chúng ta phụ trách thu hút sự chú ý, ngài đi lấy cỗ xác ướp kia, chuyện này phải xem mức độ nguy hiểm, từ 5000 đến 10.000 bảng.”

Là dạng này sao... Klein không có lập tức trả lời, suy nghĩ một chút hỏi ngược lại:

“tiểu thư biết ‘kẻ cướp đoạt linh giới’ sao?”

‘oan hồn’ cũng là người phi phàm có thể hữu hiệu di chuyển tại linh giới.

Sharon khẽ gật đầu nói:

“ta có thể dùng tiền vàng kết hợp với thông tin liên quan về ‘kẻ cướp đoạt linh giới’ để trả công cho ngài.”

Klein “ừ” một tiếng nói:

“ta suy nghĩ một chút, trước rạng sáng sẽ viết thư trả lời tiểu thư.”

Làm một ‘thầy bói’ ưu tú, bất kể như thế nào, Klein đều muốn lên phía trên lớp sương mù xám xác nhận mức độ nguy hiểm, nhưng mà, hiện tại bây giờ hắn có thể khẳng định, đây là bẫy tuyệt đối không phải nhằm vào hắn, bởi vì hắn không có bất kỳ nhu cầu nào về xác ướp.

“được.” Sharon biểu cảm không thay đổi đáp lại.

Klein chưa trực tiếp chào tạm biệt, đi đến cạnh cửa, gọi Ian tiến vào hỏi:

“gần đây nhất có tin tức đáng chú ý gì không?”

Ian suy nghĩ một chút, nói ra hết cái này đến cái khác tin tức trọng yếu:

“... có người đang thăm dò tổ chức tôn thờ ‘kẻ khờ’...”

Klein cảm thấy ngạc nhiên cười nói:

“một người đàn ông trẻ tuổi tóc đen mắt xanh sao?”

Klein nghi ngờ là Leonard Mitchell.

Ian lắc đầu đáp:

“không phải, tóc đen mắt đen.”

Vị thành viên của ‘cực quang hội’ kia sao? Klein suy nghĩ một chút nói:

“cậu có thể vẽ ra hình dạng của đối phương không?”

“...” Ian run lên một giây, tự giễu nói: “vậy có khả năng ngài vĩnh viễn cũng không nhận ra đối phương rốt cuộc là ai.”

Lúc này, Sharon mở miệng nói ra:

“ta có thể giúp cậu.”

“được.” Ian đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, dựa theo chỉ đạo, chuẩn bị một cái nghi thức tương đối đơn giản.

Sau đó, tại ‘oan hồn’ nhập vào cơ thể, Ian run rẩy co quắp hoàn thành bức tranh:

Đó là một chàng trai trẻ tuổi có mái tóc đen hơi xoăn, cái trán khá rộng, gương mặt gầy gò, con ngươi thâm đen mang theo đơn phiến kính mắt.

Amon!

‘kẻ độc thần’ Amon!

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 4 của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi janatz26
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.