Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cố hương

Phiên bản Dịch · 2445 chữ

Khi nghe lời chào của tiểu thư ‘chính nghĩa’, Ngài ‘kẻ khờ’ Klein đột nhiên có một cảm giác mãnh liệt bâng khuâng.

Sau khi biết thân phận, địa vị, ngoại hình và hoàn cảnh của nàng, hắn càng hiểu rõ hơn về tinh thần phấn chấn cùng cảm xúc thoải mái vui sướng mang theo trong giọng nói của tiểu thư ‘chính nghĩa’, rõ ràng bản chất của chúng bắt nguồn từ nơi nào, nhưng Klein cũng không có vì thế mà sinh lòng đố kị, mà cho rằng đối phương khuyết thiếu cực khổ rèn luyện, mà là cảm thấy, bên trong tầng quy tắc dưới chót của thế giới tràn ngập hỗn loạn, vặn vẹo cùng điên cuồng, có thể có một vị tiểu thư như vậy thật rất tốt.

Trên mặt ngài ‘kẻ khờ’ hiện ra một chút nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại sự ân cần thăm hỏi của tiểu thư ‘chính nghĩa’.

Đợi đến sau khi các thành viên của hội Tarot chào hỏi nhau xong, ‘ẩn giả’ Caitlin đẩy kính mắt, nghiêng người, làm một lễ chào đối với bóng hình được bao phủ trong lớp sương mù xám tại vị trí cao nhất trên bàn dài thanh đồng nói:

“ngài ‘kẻ khờ’ tôn kính, lần này có ba trang nhật ký.”

‘nữ vương thần bí’ rốt cuộc lại online... Klein thầm nhủ một câu, mỉm cười đáp:

“rất tốt.”

Mấy giây sau, dưới sự cho phép, ‘ẩn giả’ Caitlin làm hiện ra nhật ký, xem chúng nó ‘nhảy vọt’ đến lòng bàn tay ngài ‘kẻ khờ’.

Klein tuỳ ý liếc một cái, trong lòng ngạc nhiên kêu lên.

Hắn phát hiện ‘nữ vương thần bí’ lần này cung cấp nhật ký tựa hồ thuộc về thời kỳ đầu của Russel đại đế, có vẻ như bộ dáng không có tin tức trọng yếu.

Bình thường tới nói, dưới tình huống không cách nào phân biệt tầm quan trọng, khẳng định là người ta sẽ ưu tiên lựa chọn phần phía sau của nhật ký, như vậy mới có thể có khả năng lớn nhất tìm ra được lời giải về ‘câu chuyện’ của Russel đại đế... ta tin tưởng ‘nữ vương thần bí’ có đầy đủ trí thông minh... klein một bên trong lòng nghi hoặc tự nói, một bên nhìn chăm chú tờ nhật ký thứ nhất:

-Ngày hai mươi mốt tháng chín, đã đến Saint Miron, lần thứ nhất chính thức bắt đầu đến thăm theo đoàn.

-Thời tiết Fusak thật có chút lạnh, vẫn chưa đến tháng mười, mà có vẻ sắp có tuyết rơi, khó trách đặc sản nơi này là các loại áo khoác cùng đồ chống rét, còn có rượu mạnh nữa!

-Mẹ nó, người nơi này cao một cách quá đáng, không hổ là quốc gia hậu duệ của người khổng lồ, nhưng mà, ta còn muốn nói, ta ghét bị người khác từ trên nhìn xuống mình!

-Đêm nay, ta muốn đi quán rượu, tìm một mĩ nữ Fusak cùng say!

Nhìn đến đây, Klein đột nhiên có chút hoài nghi, ‘nữ vương thần bí’ Bernadet cung cấp mấy tờ nhật ký này, phải chăng là muốn hỏi thăm xem còn có anh em cùng cha tại Fusak hay không.

Nhịn xuống trong lòng kêu lên, Klein quét ánh mất về đoạn nhật ký thứ hai:

-Ngày hai mươi hai tháng chín, ta giống như đứt rồi...

-Tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì, mĩ nữ Fusak của ta đâu? ta dĩ nhiên không có uống thắng nàng!

-Người tại sứ quán nói cho ta biết, tửu lượng của phụ nữ nơi này nhiều khi còn hơn cả đàn ông...

-Về sau đi quán rượu phải kiềm chế, nếu như bị bác gái nào kéo về phòng liền không tốt...

-Rượu nơi này thật mạnh, đầu của ta đau trọn một ngày, còn tốt, không phải mông đau, đi ngủ sớm một chút, đi ngủ sớm một chút, ngày mai tham quan cung điện ‘hoàng hôn’.

-Ngày hai mươi ba tháng chín, cung điện ‘hoàng hôn’ xác thực to lớn tráng lệ, tựa như từ thần thoại đi ra, lối kiến trúc kia tựa hồ chuẩn bị cho người khổng lồ.

-Là một dị giáo đồ, ta chỉ có thể vòng quanh ở phía bên ngoài, quảng trường dưới chân cung điện ‘hoàng hôn’ dĩ nhiên toả ra mùi rượu nồng đậm!

-Nơi này có không ít người, quỳ có, ngồi có, ở nơi đó thổi sáo xương cũng có, mang lại cảm giác du dương khoáng đạt.

-Ta biết vị thổi sáo xương người Fusak, dù cho cùng với người xung quanh so sánh, hắn cũng cao một cách dị thường, nhìn ra có vẻ tiếp cận ba mét.

-Hắn gọi là Honegger, tự xưng xuất thân từ một trong những bộ lạc có huyết thống người khổng lồ Fusak thuần chủng nhất, bộ dáng thổi sáo xương rất là u buồn, phảng phất như không thuộc về nơi này, lại không biết nên đi nơi nào, so sánh với đám người Entis chỉ biết vây quanh váy đàn bà thì càng giống thi nhân, nói đến đây, ta lại không nhịn được muốn chửi thề, đám người kia dĩ nhiên lấy phương diện tật bệnh kia làm vinh dự, quả thực nhiễu loạn thị trường xã giao!

-Ta cùng Honegger nói chuyện phiếm một hồi, nhắc tới cái nghi vấn vừa rồi, hắn nói, hắn chỉ là đang tưởng niệm cố hương.

-Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn mang tiêu chuẩn người dân ở St Miron, chưa hề rời đi nơi này.

-Honegger không có trả lời ta ngay, lại thổi sáo xương mấy phút, sau đó mới nói, hắn tưởng niệm chính là ngọn nguồn huyết thống người khổng lồ, chính là vương đình người khổng lồ trong truyền thuyết kia.

-Hắn nói cho ta, hắn cùng với bộ lạc người Fusak kia của hắn, thường xuyên sẽ mơ thấy những dãy núi cao cao là nền móng của tường thành khổng lồ, cung điện, tháp cao cùng các loại kiến trúc vĩnh viễn đắm chìm trong ánh sáng hoàng hôn, rất giống với cung điện ‘hoàng hôn’ trước mắt này, lại càng thêm không thể tưởng tượng nổi, càng có cảm giác sử thi cùng kỳ tích.

-Không cần người khác nói, Honegger cùng bộ lạc của hắn vững tin đây là vương đình người khổng lồ.

-Cuối cùng, Honegger thong thả đứng lên, nói lời cảm tạ ta vì đã lắng nghe, hắn muốn rời khỏi Fusak, đi tìm vương đình người khổng lồ, tìm kiếm cố hương, nơi tinh thần và tâm linh của hắn hướng về.

-Hắn cho rằng khu vực phía cực đông của biển sunya có lẽ ẩn giấu con đường thông đến vương đình người khổng lồ.

-Hắn nói, qua đi mấy ngàn năm, những người khổng lồ chưa hề quên đi cố hương, hiện tại đến lượt hắn truy tìm dấu chân của tổ tiên, bước đi con đường này, trừ phi đến cuối đường, bằng không vĩnh viễn không bao giờ ngừng bước.

-Hắn lại thổi lên sáo xương, bên trong giai điệu vừa bi thương lại vừa du dương từ từ đi xa.

-Cố hương...

Cố hương... đọc đến đây, Klein lần đầu cảm thấy tình cảm của mình cùng đại đế hoàn toàn cộng minh.

Mặc dù cuối cùng đại đế chỉ viết xuống vài từ tựa như lặp đi lặp lại, không có trình bày ra cảm xúc nội tâm của mình, nhưng Klein hoàn toàn cảm nhận được tâm tư cuộn trào của đại đế, bởi vì, Klein cùng Russel đều giống như Honegger, đều có cố hương, nơi mà tinh thần cùng tâm linh đều hướng về.

ở trong lòng thở dài một tiếng, Klein lật đến trang nhật ký thứ hai:

-Ngày mười tháng một, ta đến thăm đảo sunya

-Nơi này được xưng là cổ tinh linh đảo, có phần lớn di tích cùng tập tục của tinh linh còn sót lại.

-Ta ngày đầu tiên liền cảm thấy kinh ngạc, các tinh linh vậy mà làm tiết canh, dĩ nhiên lại thích ăn nội tạng động vật, giỏi sử dụng gia vị cay?

-Bọn họ còn phát minh ra đũa?

-Lại suy nghĩ một chút hình tượng tinh linh trên bức bích hoạ, trừ bộ phận người tóc lam, còn lại thì đường nét, màu tóc hay con ngươi đều gần giống người châu á trên trái đất, những người này không phải là các đồng hương đi?

Đúng, lúc trước ta cũng có hoài nghi như này trong thoáng chốc, nhưng mà, nghĩ nghĩ một chút liền cảm thấy không có khả năng một hơi xuyên không nhiều người như vậy qua đến, cũng sắp thành một chủng tộc rồi, lại cảm thấy có phải hay không chính mình suy nghĩ quá nhiều... không lẽ nào có thể xuất hiện thói quen sinh hoạt cùng đồ ăn và dụng cụ ăn trái đất, nơi này tuyệt đối không thể sản sinh ra... Klein nhiều hứng thú nhanh chóng đọc tiếp, muốn biết phải chăng Russel có đi tìm nguyên nhân:

-Ngày mười ba tháng một, mấy ngày nay bận rộn sưu tầm văn vật sách cổ nơi này, truyền thuyết dân gian, vài ngày đều quên mất chuyện viết nhật ký.

-Mặc dù nhiều thứ sớm bị các đại giáo hội lấy đi, nhưng ta vẫn thu được một chút đồ vật có giá trị.

-Bên trong các loại truyền thuyết đều nói rằng Tinh linh vương Suniathrym phát minh ra đũa, có những ghi chép lại chuyện dùng máu cùng nội tạng động vật nấu ra thức ăn ngon. có truyền thuyết kể về việc vị cổ thần này giỏi dùng gia vị cay, người ta cho rằng đó là thuỷ tổ của tinh linh, tức là tinh linh đầu tiên. bởi vì một số nguyên do, vị cổ thần này đã mang theo tộc đàn, rời khỏi nơi chỉ tồn tại trong thần thoại tây đại lục, đi tới bắc đại lục.

-Chẳng lẽ vị cổ thần này mới là đồng hương, là kẻ thứ nhất xuyên không?

-Sau đó sinh sôi ra một chủng tộc? Cổ thần không gì là không làm được, bao gồm cả việc sinh con sao?

-Giống như là cũng có vợ, cũng là tinh linh, ừm... ta rơi vào trầm tư

-Ngày mười sáu tháng một, tiến thêm một bước điều tra cho thấy, các tinh linh có lẽ thật cùng kẻ xuyên không không có liên quan, chí ít thì bọn họ không có để lại ký hiệu liên quan cùng tiếng Trung và tiếng Anh.

-Bọn họ từ đầu đến cuối sử dụng cũng đều là tiếng tinh linh, điều này làm cho ta không có một chút cảm giác quen thuộc nào.

-Hơn nữa, những cái phát minh thường gặp kia không có xuất hiện cho đến khi ta đến nơi này, rất nhiều danh ngôn của danh nhân cũng không có xuất hiện qua, chỉ có tồn tại một số ngạn ngữ, ngụ ngôn mang ý nghĩa gần giống một chút nhưng cách sử dụng từ ngữ thì hoàn toàn khác.

-Tất cả đồ vật cùng truyền thuyết trước mắt đều không phù hợp suy đoán của ta, điều này khiến ta có chút thất vọng, nhưng lại nhẹ nhõm. nếu như gặp phải một hoặc một số kẻ xuyên không khác, ta còn thực sự không biết nên đối mặt như thế nào.

-Ngày mười bảy tháng một, ta mơ thấy cố hương, nơi mà ta sắp quên lãng mất.

Quả nhiên, đại đế sơ bộ từ bỏ suy đoán kia... Klein lại một lần nữa lật qua trang mới, nhìn về phía tờ nhật ký cuối cùng của hôm nay.

-Ngày hai tháng tư, con gái của ta thật là thông minh, vẫn chưa tới một tuổi liền biết nói chuyện! Mặc dù chỉ là tạm thời học được mấy từ đơn, nhưng ta tin tưởng tiến bộ sau đó sẽ không chậm!

-Điểm này, nàng được di truyền từ ta!

-Ta ngắm trái nhìn phải đều cảm thấy nó có chút giống ta lúc ở trái đất, chẳng lẽ linh hồn cũng sẽ có thể di truyền ở một mức độ nào đó? Ha ha, coi như là vậy.

-Bernadet, cái tên này không tệ, vừa nghe liền cảm thấy rất mỹ lệ, nhưng trong tim ta, rất muốn suy nghĩ lấy cho nó một cái tên kiểu Trung Quốc.

-Ài... nó không được gặp ông bà nội chân chính của nó.

-Ngày ba tháng tư, hôm qua bỗng nhiên sản sinh suy nghĩ mông lung suýt chút nữa làm cho ta mất ngủ, may mà ta biết minh tưởng.

-Nhưng mà, điều này cũng làm cho ta suy tính tới một vấn đề, đó chính là nên hay không ngầm dạy cho Bernadet tiếng Trung.

-Không được không được, nếu như nó đọc hiểu nhật ký của ta, người làm cha như ta không bằng tìm một khối đậu hũ đâm đầu vào chết đi cho rồi, tại trong lòng con gái ta, phụ thân nhất định phải tràn ngập hào quang.

-Nhưng là dùng tiếng Trung viết nhật ký, đã là ràng buộc cuối cùng của ta đối với quá khứ tại địa cầu, con gái của ta, hẳn là nên kế thừa ràng buộc này ở một mức độ nhất định.

-Ngày sáu tháng tư, trải qua mấy ngày suy nghĩ, ta quyết định đem hai chữ Hán xem như ký hiệu đặc thù dạy bảo Bernadet, nói cho nó biết, đây là thần chú bảo vệ nó mà cha nó cho, để cho nó vĩnh viễn ghi khắc trong lòng.

-Nó không cần phải hiểu ý nghĩa của hai từ đó, chỉ cần nhớ kỹ.

-Hai chữ hán này là:

-“Cố hương.”

Cố hương... Klein lặp đi lặp lại cụm từ này, khoé mắt thậm chí hơi nóng lên.

Hắn rốt cuộc cũng minh bạch ‘nữ vương thần bí’ Bernadet vì sao lại chọn ra ba trang nhật ký này, bởi vì trên đó có ký hiệu bảo vệ mà cha nàng lưu lại cho nàng:

“cố hương.”

giờ phút này, Klein phảng phất nhìn thấy một dòng sông tình cảm, mặt ngoài dòng sông trầm tĩnh chảy xuôi, nhưng bên dưới là vô số dòng nước xiết, khuấy động không ngớt.

Klein sau đó thu lại tầm mắt, làm nhật ký biến mất, ngẩng đầu nhìn phía ‘ẩn giả’ Caitlin nói:

“Câu hỏi là gì?”

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 4 của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi janatz26
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.