Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệc Thánh (2)

Phiên bản Dịch · 1015 chữ

Lumian cấp tốc xoay người lại, hai tay vung lên, nắm tay tản mát ra rất nhiều đốm lửa luân phiên nện vào sau lưng quái vật giống như Murloc, nện nó đến bổ nhào ngã trên mặt đất.

Tiếng phịch phịch phịch vang vọng, Lumian thu hồi tay, dừng công kích, lẳng lặng nhìn thân thể vẫn còn đang giãy giụa, đã chế tạo ra không ít dấu vết ăn mòn ở trên mặt đất kia.

Tiếng nổ mạnh nặng nề ‘yếu ớt’ vang lên, các chỗ như ánh mắt, cái mũi, lỗ tai và miệng của quái vật giống như Murloc phun ra mấy đóa hoa lửa màu đỏ đậm, bên ngoài thân phồng lên lại lõm vào trong, rơi xuống không ít vảy màu xanh thẫm.

Toàn thân nó run rẩy vài cái, triệt để mất đi động tĩnh.

Lumian thu hồi tầm mắt, đưa mắt nhìn về phía vài bóng dáng đang chạy tới, không hề để ý vung tay lên, để hóa giải đau đớn do ăn mòn của chất lỏng màu xanh thẫm mang đến.

Hắn bị thương cực nhẹ, dù sao mới vừa rồi là quyền mạnh đánh không ngừng, mỗi một lần thời gian tiếp xúc với vảy màu xanh thẫm và chất lỏng sền sệt của đối phương đều vô cùng ngắn ngủi.

Rất nhanh, mấy bóng dáng kia đã chạy đến bên cột đèn đường khí đốt này.

Bọn họ đều ăn mặc kiểu thủy thủ, kẻ cầm đầu là một con lai Nam đại lục trên đầu bện các bím tóc nhỏ, làn da màu nâu đỏ.

Hắn chừng hơn ba mươi tuổi, môi khá dày, tầm mắt đầu tiên quét nhìn quái vật hình thái Murloc đang im ắng nằm gục ở trên mặt đất, sau đó vừa nghi ngờ lại sợ hãi nhìn về phía Lumian.

Trầm mặc vài giây, sau đó người thủy thủ đầu đầy bím tóc nhỏ này dùng ánh mắt cảnh giác trầm giọng nói.

“Đây là Murloc bọn ta bắt được ở trên biển, bị nó đánh bị thương kẻ hầu, trốn đi.”

Quả nhiên là Murloc… Thật sự bắt được đến sao? Vì sao không trực tiếp biến nó thành các loại nguyên vật liệu vận chuyển đến Trier chứ, lại cứ phải mạo hiểm duy trì trạng thái còn sống vậy? Lumian không tiếng động lẩm bẩm hai câu, cười hỏi ngược lại:

“Các ngươi định xin lỗi thay nó, cho ta phí tổn thất tinh thần, để trấn an tâm linh nhận lấy kinh hãi của ta sao?”

Thủy thủ cầm đầu và đồng bạn liếc mắt nhìn nhau, khó có thể nắm rõ ý tưởng chân thật của người trẻ tuổi trước mắt.

Đúng lúc này, từ nơi xa truyền đến tiếng chạy bộ chỉnh tề, xen lẫn động tĩnh súng ống ma sát và va chạm.

Đó là binh lính tuần tra nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nên chạy tới.

Thủy thủ trên đầu bện nhiều bím tóc nhỏ căng thẳng trong lòng, vừa theo bản năng đến cướp thi thể của quái vật kia, vừa quan sát phản ứng của Lumian, dự định nếu như đối phương lộ ra vẻ bất mãn thì sẽ dừng thử nghiệm.

Cùng lúc đó, trong miệng hắn không ngừng nói:

“Không thành vấn đề, bọn ta không thành vấn đề.”

Ý của hắn là bọn họ sẽ trả phí tổn thất tinh thần.

Lumian cảm thấy thứ bọn họ muốn mang đi chủ yếu là đặc tính phi phàm tách ra từ Murloc, nhưng quái vật này quá yếu, hắn không sinh ra nổi hứng thú mạo hiểm rủi ro thảo luận phương án phân phối với mấy thằng cha này.

Nó vốn không xứng với nhánh cây Ám Ảnh!

Nếu như nhóm người làm việc thô ráp, không quan tâm đến dấu vết này may mắn thoát khỏi truy đuổi của chính phủ, sau này có thể gặp lại, thu chút phí tổn thất tinh thần là được.

Lumian nhìn theo nhóm thủy thủ kia khiêng quái vật Murloc đi, còn mình bước chậm tới trước, giống như mới vừa rồi.

Không bao lâu, vài người trong nhóm binh lính tuần tra đuổi theo, nhìn xem kỹ trạng thái của hắn, hỏi hắn có thấy chuyện gì bất thường hay không.

Lumian thẳng thắn thành khẩn lạ thường chỉ về phía các thủy thủ kia rời đi.

“Ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nhìn thấy có nhóm người chạy trốn về hướng kia, hình như mặc trang phục thủy thủ.”

Sĩ quan dẫn đầu người tuần tra hài lòng gật đầu nói:

“Cảm ơn sự phối hợp của ngươi.”

“Không cần cảm ơn, đây là việc một người dân thành phố đủ tư cách phải làm.” Lumian mỉm cười đáp lại.

Rất nhanh, binh lính còn lại phát hiện ra dấu vết ăn mòn và nhiều mảnh vảy ở trên mặt đất, phát hiện các giọt chất lỏng sền sệt còn chưa hoàn toàn bốc hơi đi, lần theo chúng nó, đuổi vào bến tàu.

Lumian chậc một tiếng, tiếp tục đi đến trạm xe ngựa công cộng.

Bốp bốp bốp, hắn nghe thấy một loạt tiếng vỗ tay không tính là sôi nổi.

Lumian tinh thần khẩn trương nghiêng đầu, nhìn thấy không biết từ khi nào đã có một người ngồi ở trên thùng hàng hóa chất đống nơi không xa.

Người này có lông mày khô vàng, tóc cùng màu, ánh mắt màu lam đậm lại sáng ngời, mặc áo sơ mi bằng vải lanh và áo ngoài cộc tay màu nâu, đôi giày da màu đen nhẹ nhàng treo ở trên quần dài màu nâu đậm.

Lumian kinh hãi trong lòng, nhận ra thân phận của đối phương:

Liệt Diễm Danitz, cướp biển vĩ đại có thực lực gần với vài vị Vua Hải Tặc!

Lumian chợt bình tĩnh lại, bởi vì đối phương còn có một thân phận khác nữa:

Hắn đã không còn làm cướp biển nữa, bây giờ là thần sử của ngài Kẻ Khờ!

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.