Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai đứa trẻ

Phiên bản Dịch · 1004 chữ

Ấn tượng tương lai không phải là một triển lãm tranh có quy mô lớn, chỉ cho thuê ba phòng triển lãm, Lumian vừa thưởng thức một vài tác phẩm được treo ở trên tường vừa giống như nhàn nhã đi về phía trước.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bóng người kia chừng bảy tám tuổi, quần áo giống như tiểu quý ông, tóc màu vàng mắt màu nâu, gò má có thịt, khí chất tương đối chất phác, chính là con trai đỡ đầu của Nam tước Brinell, bé trai Ludwig kỳ quái kia.

Ludwig đang thưởng thức một tác phẩm có vẽ bánh donuts, đột nhiên nhận thấy có người đang nhìn hắn.

Hắn vội vàng xoay người lại, phát hiện ra Lumian.

Lumian nở nụ cười, dùng giọng điệu chế nhạo nói:

“Lại bỏ nhà đi à?”

“Không phải.” Lần này Ludwig rất trấn định: “Ta chỉ nói với cha đỡ đầu của ta, học tập không thể giới hạn ở trên tri thức trong sách vở, nhìn nhiều nghe nhiều tiếp xúc với nhiều sự vật khác cũng quan trọng.”

“Sau đó hắn mang ngươi đến xem triển lãm tranh?” Lumian liếc trái ngó phải, không phát hiện ra bóng dáng của Nam tước Brinell.

Hắn cảm thấy hình như chỉ số thông minh và kiến thức của thằng cha trước mắt này đã mở rộng hơn chút, lại có thể nghĩ ra lý do lúc trước mình từng sử dụng đến.

Như vậy nói lên học tập thật sự có ích cho hắn!

Ludwig gật đầu nói:

“Đúng thế.”

“Bồi dưỡng ánh mắt thưởng thức nghệ thuật từ nhỏ cũng rất quan trọng cho một đứa trẻ.”

Lumian tặc lưỡi hỏi:

“Sau đó hôm nay không cần đọc sách giáo khoa, không cần làm bài tập, không cần phiền lo thi cử?”

“Đó là hàng kèm thêm.” Ludwig trả lời đồng thời trên mặt không tự chủ hiện ra nụ cười tràn đầy vui vẻ.

Có trưởng thành nhưng không nhiều… Lumian thẳng thắn đánh giá trong lòng.

Vào lúc này, Brinell đội mũ phớt bằng lụa mặc bộ vest màu đen đi tới từ một bên khác của phòng triển lãm.

“Ngươi không sợ hắn đi lạc sao?” Lumian hỏi giống như trào phúng.

Hắn là Nhà âm mưu, phát hiện sâu sắc một vài chỗ khác thường từ trong chi tiết này.

Lấy vẻ sốt ruột và khẩn trương mà Brinell đã biểu hiện ra ngoài từ trong hai lần bỏ nhà đi trước của Ludwig, đáng nhẽ hắn không nên để cho đứa bé này ở phòng triển lãm một mình mới đúng.

Brinell cười nói:

“Trong khoảng thời gian này biểu hiện của Ludwig rất tốt, không thử bỏ nhà đi nữa, mới vừa rồi hắn lại rất tập trung thưởng thức tác phẩm hội họa, do đó khi ta đi phòng vệ sinh không mang theo hắn, miễn cho cắt ngang trạng thái này của hắn.”

Nghe ra giống như chuyện cha mẹ không có trách nhiệm sẽ làm ra được, nhưng trước kia Nam tước ngươi không phải như vậy, ta thận trọng hoài nghi ngươi cố ý… cố ý để cho Ludwig một mình ở trong phòng triển lãm, định nhìn xem thằng bé cổ quái này sẽ làm gì? Ha ha, ngươi không cần phải lo lắng cho hắn, người ngươi cần lo lắng là những người tham quan ở xung quanh hắn, nếu như thằng bé này đói bụng, lại không có ngươi kịp thời cung cấp thức ăn, ta sợ sẽ có người bị ăn sạch… Lumian vừa oán thầm vừa tiến hành suy đoán.

Hắn cảm giác Nam tước Brinell sắp xếp hoạt động quan sát triển lãm tranh lần này cũng bao hàm một mục đích khác, giống như dắt theo một con chó săn có kinh nghiệm đến trường hợp cụ thể, buông dây thừng của nó ra, thử xem nó có thể lần theo dấu vết của một con mồi nào đó hay không…

Trả lời xong vấn đề của Lumian, Nam tước Brinell xách theo một túi công văn phình to nhìn Ludwig:

“Sau khi trở về viết một bài luận về tham gia triển lãm tranh, kể kỹ càng cảm nhận và tác phẩm khắc sâu nhất trong ấn tượng của mình.”

Vẻ mặt của Ludwig lập tức suy sụp.

Lumian không hề ngoài ý muốn với điểm này, hắn là người có kinh nghiệm phong phú.

Hắn không nói chuyện phiếm với Nam tước Brinell, Ludwig nữa, tiếp tục quan sát tác phẩm hội họa, trọng điểm đặt ở trong các tác phẩm tương ứng có vẽ tòa nhà kiểu nhà trọ hay không, có người mẫu nude Safari này hay không, có phải sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với tinh thần của người tham quan và hoàn cảnh xung quanh không.

Đáng tiếc, hắn đã xem xong ba phòng triển lãm không lớn, đều không phát hiện ra tác phẩm nào có giá trị phải chú ý đến, nhưng bức “Quán cà phê” được Mullen dùng mông vẽ ra kia lại được rất nhiều du khách vây xem, có người ca ngợi, cũng không thiếu người chửi bới.

Lumian đứng ở trong phòng triển lãm cuối cùng, ngẫm nghĩ một lúc, lại một lần nữa lấy cặp kính gọng vàng màu trà kia ra.

Nếu như mắt thường và Linh thị đều không nhìn ra vấn đề gì mang tính thực chất, vậy dùng Kính nhìn trộm có khả năng lớn thuộc về cùng một con đường thử một lần xem sao!

Lumian đeo mắt kính lên trên mũi, sau đó chịu đựng cảm giác choáng váng như thể bầu trời và mặt đất đều đang xoay tròn, đặt lực chú ý lên trên từng cảnh tượng ở trong ‘tầm mắt’ kia.

Mỗi một bức tranh ở nơi đây đều như thể thoát khỏi vách tường, đang chuyển động ở xung quanh hắn.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch) của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.