Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nurmengard không yên bình – cặp đôi thứ hai – sự cố lễ tình nhân

3983 chữ

Chương 41: Nurmengard không yên bình – cặp đôi thứ hai – sự cố lễ tình nhân

Giáng sinh năm nay, Nurmengard đã định trước không an bình.

“Năm ngoái diện kiến một người, không ngờ năm nay lại tăng lên thành bốn, thật khiến một kẻ tù tội như ta thụ sủng nhược kinh.” Grindelwald châm chọc nói.

“Chỉ là tò mò với phong cảnh nơi đây thôi.” Một vị cười nhạt trả lời. Người nói là một nam nhân tóc vàng mắt xanh, cả người tỏa ra khí thế tươi sáng chói lóa khiến người khác không nỡ dời tầm mắt. Anh chính là người sáng lập nhà Gryffindor, Godric Gryffindor.

“Tòa lâu đài này được xây dựng với rất nhiều ma văn bùa chú và cả pháp trận. Thật đáng tiếc nó lại dùng làm một tòa ngục giam.” Người phụ nữ lên tiếng, cô có mái tóc đen dài mượt ngang lưng, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ đẹp sâu rộng của tri thức. Cô chính là Rowena Ravenclaw, người sáng lập của ngôi nhà tri thức Ravenclaw.

“Còn ngài lại nhốt mình trong này, từ bỏ cả cuộc đời, cả mục tiêu của bản thân. Thậm chí còn từ bỏ luôn Thánh Đồ ngày ngày trông chờ ngài. Thật thương thay cho bọn họ.” Một người phụ nữ khác với mái tóc nâu đỏ và đôi mắt xanh chứa đầy sự nhu hòa ưu thương cho những con người đáng thương chờ chủ nhân của họ bên ngoài. Vẻ đẹp nhu hòa pha chút niềm tiếc nuối của cô làm Grindelwald mất một lúc chột dạ với những người đi theo ông. Người phụ nữ ấy chính là Helga Hufflepuff, người sáng lập nhà Huflepuff.

“Lỗi lầm gây ra thì phải tìm cách bù đắp, ngài đây lại lựa chọn trốn chạy khỏi nó, nếu ta là một Thánh đồ thì ta sẽ cảm thấy mất mặc vì đi theo một tên ngu xuẩn như vậy!!!” Người còn lại hừ lạnh, một nam nhân với mái tóc đen dài được buộc lại sau lưng, đôi mắt đen lạnh lùng sâu thẳm khiến người ta không tìm được thứ gì từ ánh mắt ấy. Ngài chính là thủ lĩnh sáng lập nhà rắn, Salazar Slytherin.

Bốn con người, hai mĩ nam, hai mĩ nữ, tuổi còn trẻ nhưng lại đến dạy dỗ ông, nhưng Grindelwald thật sự không thể phản bác. Họ nói đúng, ông tự giam mình trong này, để tự dằn vặt, hành hạ bản thân, nhưng ông lại quên, Thánh đồ lúc nào cũng nguyện trung thành với ông, dù ông có xa lánh đến đâu. Thánh đồ, nếu họ biết ông, một vị thủ lĩnh tài ba của họ, lại là một con người chỉ biết trốn tránh sai lầm, trốn tránh trách nhiệm, thì họ có còn nguyện trung thành với ông hay không? Hơn nữa, ông trốn tránh thế này, là đúng, hay sai?

“Hơn nữa,” Người nam nhân tóc đen tiếp tục nói “nếu ngài học ở Hogwarts thì với tính cách của ngài sẽ là một Slytherin, mà Slytherin đã nhận định cái gì thì sẽ bất chấp thủ đoạn để giành lấy nó, Slytherin nếu đã nhận định sai lầm thì sẽ dùng toàn bộ sức lực để sửa chữa sai lầm. Ngài đây lại vì một sai lầm mà từ bỏ mục tiêu của bản thân, thậm chí nguyện giam mình chỉ vì trốn chạy cái sai đó. Ta tự hỏi liệu ngài còn cái gì có thể khiến bản thân tự hào?”

“Ta có biết sơ chuyện về ngài, và vị bạch phù thủy đó. Ta phải nói, hắn ta thật giống ngài. Vì sai lầm mà nguyện giam mình tại Hogwarts. Có nên nói là tâm ý tương thông không?” Người tóc vàng cười nhạt.

“Hai người đều thông minh, thậm chí là gian xảo mà cách xử lí vấn đề này lại thuộc dạng ngu ngốc còn không bằng.” Người phụ nữ tóc đen phê bình.

“Tình yêu là thứ thiêng liêng nhất đối với một con người. Nhưng trong tình yêu, ngài lại đặt lòng trung thành sai chỗ rồi. Ngài nên đặt cái lòng đó trong việc theo đuổi chứ không phải trong việc chạy trốn.” người tóc nâu đỏ hiền lành nhắc nhở.

Trầm ngâm một lát, Grindelwald mới lên tiếng “Ta đã quên, ta không phải là người duy nhất hối hận về chuyện đó. Ta tự nguyện nhốt mình trong đây mà quên mất cậu ấy sẽ tự trách bản thân, cũng tự giam mình trong tội lỗi của chính cậu.

Có lẽ, các người đã đánh thức một ông già ngu ngốc đấy. Có thể cho ta biết tên của các người không?”

“Godr Fry Grocfinid.” Người tóc vàng mở miệng đầu tiên.

“Row Ceval Rawenna.” Cô gái tóc đen theo sau.

“Hel Puffle Hugaff” Cô gái còn lại mềm nhẹ nói.

“Sal Ranzy Sliterah” Người cuối cùng trong bốn người hừ lạnh nói ra tên mình.

Grindelwald còn định nói gì đấy thì một tiếng “bụp” đã cắt ngang lời ông nói. Vốn ông đang định dùng phép thuật dạy dỗ lại cái kẻ dám cắt ngang như vậy nhưng ông lập tức nhận ra dao động pháp thuật của người vừa xuất hiện: là cậu thanh niên năm ngoái.

“Ngài Grindelwald, đã lâu không gặp. Ngài vẫn khỏe chứ?” Vừa đến, cậu thanh niên đã hỏi thăm Grindelwald, nhưng cậu cũng nhanh chóng nhận ra ông đang… có khách.

“Có vẻ ta đến không đúng lúc.” Cậu thanh niên lẩm bẩm “Vậy hôm khác ta quay lại.”

Ngay trước lúc cậu rời đi thì người lạnh lùng ngay từ đầu kia mới nở nụ cười xem như là nhu hòa đi mà nói “Đã lâu không gặp, Heri!”

“Ủa, là mọi người sao?” người thanh niên – Harry quay lại, nở nụ cười “Món quà giáng sinh của con thế nào?”

“Nhóc con, vượt qua mong đợi của ta.” Người tóc vàng đến định xoa đầu Harry nhưng nhanh chóng bị Harry tránh được. “Ma trảo của ngài tránh xa con ra đi, con không muốn tóc của bản thân bị rối đâu.” Sau đó Harry thì thầm “mặc dù tóc rối là đặc trưng của gia tộc con” làm bốn người bên cạnh nghe được phì cười.

Harry bắt đầu nghiêm túc “Ngài suy nghĩ kĩ chưa?”

“Ta vốn dĩ còn đang do dự.” Grindelwald nói “Nhưng bốn vị bằng hữu này đã đả thông trí não của ta, để ta thấy quyết định của bản thân sai lầm như thế nào. Nên ta sẽ đi tìm em ấy.”

“Vậy ta khuyến cáo ngài vẫn chưa nên đi ra khỏi đây.” Harry lên tiếng ngăn cản đối phương “Vì ta đảm bảo ngài sắp tiếp thêm một vị khách nữa đấy. Mà nếu hắn ta biết chuyện ngài vượt ngục… ta nghĩ là ngài không giấu nổi đâu. Mà ta nghĩ chắc ít nhất khi ngài chưa gặp Cụ thì chuyện này ngài không muốn bị vạch trần đâu nhỉ?”

“A, năm nay có vẻ nơi này khá nhộn nhịp ha?” Grindelwald nở nụ cười lịch thiệp “Cảm tạ ngươi đã nhắc nhở.”

“Không có gì.” Harry thản nhiên cười “Vậy ta cũng xin cáo từ.” Harry cuối chào Grindelwald, rồi quay sang bốn vị kia “khi nào rảnh con luôn hoan nghiên mọi người đến thăm, chắc Stephen cũng vậy đấy. Còn không thì mọi người cũng có thể thăm Ellis và anh Alan.”

Dứt lời, Harry độn thổ đi.

“Không biết ta có thể mạo phạm hỏi tên của vị thanh niên ấy không?” Grindelwald lịch sự hỏi.

“Thằng bé không nói cho ngài?” Helga bất ngờ, nhưng nhanh chóng bật cười “Chỉ cần gọi thằng bé là Heri.”

“Chúng ta cũng làm phiền ngài quá lâu rồi, nên kiếm nơi khác mà mạo hiểm.” Godric khách sao nói.

Sau đó họ cũng cúi chào rồi rời đi theo Harry.

* Cp 2 – action *

Lễ Giáng sinh qua đi, học kì tiếp theo cũng bắt đầu. Việc nhóm học giữa một đám nhóc năm hai hai nhà tại thư viện đã không còn xa lạ. Nhưng ai có thể nói cho bọn họ biết, cái vụ mà Blaise đặt Neville lên đùi cậu ngồi là cái gì vậy. Sáu người trong nhóm nghĩ thầm.

Ron nhanh chóng lên tiếng “Neville, cậu… Sao cậu ngồi ở chỗ…” Ron càng ngày càng lí nhí, mà mặt cũng ửng đỏ, phong cách nói chuyện giống Neville lúc ban đầu rồi.

Mà nghe đến đây, mặt Neville cũng đỏ như trái cà chua, thậm chí vết đỏ đã lan đến dưới thân luôn rồi. Cuối cùng là Blaise nhẹ nhàng cười mà ấn đầu Neville vào ngực cậu “Tớ và Neville đến với nhau, định nghỉ hè sẽ đến thăm nhà Longbottom.”

Blaise dứt lời, mọi người đều thấy đầu Neville càng hãm sâu mặt vào ngực Blaise. Harry là người đầu tiên mở lời “Chúc mừng hai cậu.”

“Nhưng gia tộc cậu…” Draco và Pansy ngập ngừng, chuyện của hai người, bọn cậu không nên đề cập, nhưng…

“Không sao, tớ đã nói cho gia tộc, bọn họ đồng ý, chỉ còn bên cậu ấy nữa thôi.” Blaise nhẹ nhàng vuốt má Neville, rồi để cậu ngồi riêng ra.

“Chúc hai cậu hạnh phúc. Nhưng hiện tại chúng ta còn phải học.” Hermione nói “Cuộc thi sắp đến rồi đó.” Cô chống hông mạnh bạo liếc từng người, nhất là cặp đôi vừa xác nhận kia, làm ngoại trừ hai ngụy sư tử nào đó còn lại rùng mình “Đã biết.”

Và, thế là từ chuyện chỉ có nhóm GS biết đã thành toàn trường biết. Blaise mặt dày trong mỗi tiết học đều xin cùng nhóm cùng bàn với Neville. Hào hoa công tử được nhiều nàng mê đắm bỗng chốc đã có người yêu làm nhiều người tan nát cõi lòng, ghen tuông tùa lua ‘Một tên như Squib làm sao có thể xứng với Blaise yêu quý chứ, chắc chắn là tên đó đã làm gì với cậu ấy rồi’ ‘…’

Ghen tuông ngày càng tăng khi một vị đàn em năm nhất nhà Hufflepuff ngây thơ thấy hai người hôn nhau trong một căn phòng trống. Thế là tiểu hoan nhỏ bắt đầu hỏi đàn anh đàn chị về sự tình mà cậu đã thấy khi ấy, và thế là tin tràn ra toàn Hogwarts. Điều đó đã các nàng quyết tâm, phải làm cho tên Squib đó đẹp mặt.

Ngày đầu tiên một đám thư sấm lấy tốc độ chóng mặt mà bay đến chỗ Neville, Neville chưa kịp phản ứng thì cả núi lá thư tự bốc cháy thành tro tàn.

Ngày thứ hai một đống lá thư sấm gấm 10 lần ngày trước bay đến, nhưng cách Neville 3m các lá thư tự động biến mất.

Ngày thứ ba, ngoại trừ đi chung với Blaise thì Neville luôn gặp những trở ngại nhất định, có lúc Hermione, Harry và Voldemort giúp cậu chàng trốn thoát, nhưng đa phần thì cậu chàng bị đùa dai, đáng thương Ron ngay lúc Hermione cứu không kịp còn bị dính chưởng ké của Neville từ các nàng.

Ngày thứ tư, Neville thở dài mà lo lắng xem có gặp chuyện nữa không, hơn nữa cứ một chặp là kéo Blaise hoặc Harry, làm Voldemort đúng bên cạnh ngứa mắt lạ thường. Nhưng sự cố không có ập đến đầu Neville, nó lại giáng xuống các nữ sinh. Mà nếu để ý thì đó là các nữ sinh đã có ý xấu với cậu chàng đáng thương.

Ngày thứ năm, các nàng đáng thương lũ lượt bị kéo vào bệnh thất. Bà Pomfrey và Giáo sư Prince không tra được nguồn gốc căn bệnh, mà những nữ sinh ấy mắc bệnh từ sáng sớm đến một tiếng trước giờ giới nghiêm mới khỏe bệnh. Neville và Blaise lại có thể tiếp tục sự nghiệp hẹn hò không sợ trắc trở nữa.

Nửa đêm hôm ấy, nhân lúc mọi người đều ngủ, Voldemort đến giường Harry.

“Không ngờ cậu lại nhớ tôi đến như thế, thật làm kẻ hèn như tôi đây thụ sủng nhược kinh!!!” Ngay khi Voldemort đến sát giường, Harry ngay lập tức mở mắt ra, mỉm cười nhìn người đối diện.

“Sự cố hai hôm nay, là cậu làm phải không?” Voldemort đi thẳng vào vấn đề. Nói chuyện với cậu ta, anh không cần câu nệ lễ nghi, mặc dù anh không biết vì sao, chỉ là, con tim nó muốn vậy.

“Yên tâm, là chính ta trả thù, không lợi dụng Hogwarts.” Harry vẫn cười “Đụng vào bạn bè của ta thì cũng nên trả giá một chút.”

Voldemort hừ lạnh, quay lưng bước đi, tất nhiên vẫn nghe thấy câu thì thầm của Harry phía sau “Blaise và Neville thật hạnh phúc, nếu em ấy ở đây thì tốt quá!!!”

Không hiểu sao, khi nghe câu đó, trái tim của Voldemort đại nhân nháy mắt nhói đau. Nhưng ngài cũng mau chóng lấy lại tinh thần mà tiếp tục đi ngủ, nếu không mai sẽ không có tinh thần lên lớp đâu.

Ngày thứ sáu, Blaise trực tiếp dẫn Neville đến chỗ những nữ sinh vào bệnh thất hôm qua mà bày tỏ. Cuối cùng mặc dù rất đau lòng nhưng họ vẫn phải chúc phúc cho hai người.

Kết quả, một mĩ nam đã có ý trung nhân. Mất đi một mĩ nam, nhưng, Hogwarts vẫn còn rất nhiều mĩ nam mà, bọn họ phải nhanh chóng rước một mĩ nam về bên cạnh. Lễ tình nhân sắp đến sẽ là một cơ hội thật tốt để bọn họ theo đuổi mục tiêu kế tiếp.

Bỗng nhiên các mĩ nam Hogwarts đồng thời lạnh sống lưng.

** lễ tình nhân đến ***

Chẳng mấy chốc lễ Valentine mà hầu hết các học trò Hogwarts đang mong chờ đã đến. Tại vì sao là hầu hết??? Vì sao vì sao??? Hãy nhìn xem, vị đại nhân nào đó có mị lực kinh người nhá, mới vào Hogwarts năm nay đã làm điên đảo toàn bộ nữ sinh của Hogwarts, sánh bằng thậm chí vượt hơn danh hiệu kẻ được chọn của ai đó rồi, làm cho người đó ghen tuông trong lòng mà không thể hiện ra được, âm thầm điều tra xem kẻ nào tặng quà cho em ấy, rồi tiến hành trả thù.

Tất nhiên vị nào đó cũng không biết rằng sẽ có người nào vì nhất thời tức giận dù không biết lí do vẫn đùa dai đám người đáng chết dám tặng quà cho cậu.

Ngoài ra, phải tính đến couple mới lên chức của chúng ta, cô nàng chỉ đam mê với tri thức Hermione Granger và vị giáo sư độc dược Severus Prince rồi.

Mà… đó chỉ mới là trước Valentine thôi.

Ngày lễ tình nhân đến, mọi người đang trông mong một ngày cực kì sôi động và cháy bỏng khi đến đại sảnh đường thì

Đám rắn nhỏ: gân xanh nỗi lên trên trán, bảo trì lễ nghi và bình tĩnh level max, âm thầm trả thù kẻ nào dám làm mù mắt của bọn họ.

Đám sư tử nhỏ: Thật buồn nôn, này là ghê tởm chứ không phải ngọt ngấy.

Đám ưng nhỏ: lôi giấy tờ sổ sách ra nghiên cứu trong một đêm tốn bao nhiêu bùa chú trang trí, thay đổi màu sắc, dãy bàn ghế… Một số còn nghĩ trong vòng bao lâu sẽ bị hủy những thứ là chói mắt họ đây???

Đám lửng nhỏ: Cá cược xem ai là người trang trí, ai sẽ là người nhận được nhiều quà nhất,… để quên đi cái cách trang trí làm đau mắt họ này. Cố gắng hạ thấp sự có mặt của mình, nhanh chóng hoàn thành bữa ăn rồi đi khỏi nơi này.

Mà nguyên nhân, thì chính là ở Đại sảnh đường các bức tường đều treo đầy những bông hoa to tướng màu hồng phơn phớt. Ghê hơn nữa là hoa giấy hình trái tim cứ rơi như mưa từ trần nhà màu xanh lơ xuống.

Trong lúc đó Lockhart đang vẫy tay bảo mọi người im lặng. Hắn mặc một cái áo chùng màu hồng cho phù hợp với màu sắc trang trí. Các giáo viên khác ngồi ở hai bên hắn đều đeo một bộ mặt như đá.

Nhưng Lockhart vẫn chẳng thèm quan tâm, hắn hô to: “Chúc mừng ngày lễ Tình yêu! Và cho phép tôi cám ơn bốn mươi sáu người, tính đến nay, đã gởi cho tôi thiệp chúc mừng. Vâng, tôi đã tự ý bày ra cuộc vui này để cống hiến cho quí vị một sự ngạc nhiên thú vị – và chưa hết đâu nhé!”

Lockhart vỗ tay, và hàng trăm chú lùn mặt mũi cáu kỉnh từ hành lang tiền sảnh đều bước diễu hành qua cánh cửa vào Đại Sảnh đường. Không phải những chú lùn tầm thường đâu! Lockhart đã cho tất cả các chú lùn đeo cánh và ôm đàn hạc.

Lockhart rạng rỡ nói tiếp “Đây là những vị thần ái tình dễ thương đi trao thiệp! Ngày hôm nay các vị thần ái tình này sẽ đi khắp trường để cho quý vị cầu chúc tình yêu! Và cũng vẫn chưa hết! Tôi chắc chắn các vị đồng nghiệp của tôi sẽ nhân cơ hội này mà trổ chút tài ba. Sao các trò không thử yêu cầu giáo sư Prince cho một món Tình Dược? Trong khi giáo sư Prince chuẩn bị món thuốc tuyệt vời ấy thì giáo sư Flitwick sẽ chứng tỏ ông biết nhiều về Bùa Mê hơn bất cứ một pháp sư nào mà tôi từng gặp!”

Giáo sư Flitwick vùi đầu giấu mặt vô hai bàn tay. Còn giáo sư Prince thì ngó như thể ngài sẽ nhồi thuốc độc cho bất cứ đứa nào dám mở miệng xin món Tình Dược.

Harry lắc lắc đầu, Voldemort thì tỏ vẻ đồng tình nhìn bậc thầy độc dược đang đen mặt của mình. Nhưng chưa kịp đồng tình bao lâu thì một bóng người vọt về phía sau cậu, cùng lúc một giọng nói vang lên “Chán ghét! Chán ghét! Tránh xa ta ra! Thật ghê tởm quá mà!” Người đó nhăn mặt “Kẻ nào có gan thì tỏ tình trước mặt tớ đi, tớ cực kì không thích bị nói theo kiểu này!”

Voldemort đại nhân nhanh tay lẹ mắt một bùa hóa đá phóng tới chú lùn đó rồi kéo Harry đi ra khỏi Đại sảnh đường. Trước khi ra khỏi chợt nghe Lockhart phán một câu “Các trò thấy chưa, trò Potter đã được người tỏ tình đầu tiên rồi đấy, mặc dù không thể nghe được, thật đáng tiếc. Vậy đi, bất cứ trò nào không nghe các thần ái tình dễ thương này tỏ tình cho các trò nghe thì trò đó sẽ bị trừ năm điểm.”

Voldemort đứng lại, liếc khéo nhìn Lockhart, sau đó tiêu sái nắm tay Harry đi khỏi chốn màu sắc lòe loẹt này.

Một lúc sau, từ Voldemort nắm tay biến thành Harry nắm tay, mà mục tiêu của Harry lại là phòng của Lockhart.

“Chú lùn đó là Lockhart cố tình chuẩn bị cho ta! Thật ghê tởm!” Harry nhíu mi.

“Lockhart?” Voldemort nghi ngờ.

“Để thử ta. Khi gặp bất ngờ ta có khả năng rất lớn sẽ bộc lộ sức mạnh của bản thân.” Harry giải thích, rồi vẫy vẫy tay. Một đống bẫy rập được thiết kế xung quanh căn phòng.

“Con tử xà kia đâu?” Voldemort hỏi “Với lại tại sao cậu lại biết điều đó?”

Harry cười, thì thầm vào tai Voldemort “Cậu muốn biết lắm hả?” hơi thở của Harry phà vào tai Voldemort, làm cậu bất giác rụt lại. Thấy vậy Harry lại cười rộ lên “Tại sao cậu không đi tìm hiểu đi. Nếu không đi tìm, làm sao có thể có được thứ mình muốn có. Hơn nữa, con tử xà kia hiện tại đang trên tay Lockhart. Mà giờ chúng ta nên xuống phòng bếp tìm đồ ăn sáng. Tớ mong cậu sẽ dẫn tớ đi.” Harry nhìn thẳng vào mắt Voldemort.

Bốn mắt nhìn nhau, Voldemort là ánh mắt bất ngờ, mà Harry là đôi mắt kiên định và tin tưởng, ánh mắt ấy làm Voldemort cảm thấy mới lạ. Bất tri bất giác Voldemort nắm lấy tay Harry, độn thổ đưa cậu đến phòng bếp, kêu gia tinh làm chút đồ ăn nhẹ rồi dùng bữa nhanh lẹ để bắt kịp tiết học đầu tiên.

Buổi sáng hôm ấy, mọi người bắt đầu nổi gân xanh khi các giáo sư không thể dạy được. Cuối cùng sau tiết đầu tiên dầu sôi lửa bỏng các giáo sư cũng rút kinh nghiệm trước khi dạy phải nhốt các “tiểu thiên thần” trước cửa, tất nhiên là trừ một người. Giáo sư Lochart rất vui lòng dùng giờ của hắn để được nhiều học sinh được tỏ tình với nhau, hoặc là tiểu lùn ái tình tỏ tình cho học trò nghe.

Nhìn đám học trò mặt mày xanh lét, mà ngay đến giáo viên cũng không ngoại lệ, Harry và Voldemort hai tầm mắt giao nhau lần hai, như đã hiểu suy nghĩ của đối phương cả hai gật đầu.

Giữa trưa, toàn bộ tiểu lùn vô tung, nhưng nếu bạn để ý thì ở ngoài cổng Hogwarts cách 5 dặm anh một đám chú lùn ngất xỉu tại đó.

Chú lùn đi làm mọi người thở ra, ít nhất tiết dạy buổi chiều rất tốt, mà trong giờ độc dược cũng nhiều thành phẩm được làm ra hơn. Giáo sư Prince hung thần ám sát lượn lờ trừ điểm cũng không thể hạ được niềm vui trong lòng học trò.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc. Giáo sư Lockhart không biết đã trúng thứ gì mà hôn mê sâu phải nằm trong bệnh thất. Một lần nữa cả bà Pomfrey và giáo sư Prince lại không khám phá ra căn bệnh, chỉ biết rằng ít nhất phải một tháng nữa thì ông ấy mới có thể tỉnh lại, lúc đó chúng ta có thể hỏi.

Nghe tin vị giáo sư gây áp lực cho toàn bộ Hogwarts đã ngất xỉu thì toàn bộ học trò vỗ tay hoan hô, ngay cả Slytherin cũng tạm dừng cái gọi là lễ nghi trong chớp mắt để thả lỏng rồi nhanh chóng lấy lại, nhưng vẫn bị các học trò ba nhà còn lại phát hiện, và tất nhiên, cả vị giáo sư khó tính kia nữa. Giáo sư khó tính ấy hung hăng trừ 200 điểm từng nhà vì tội nói xấu giáo sư, trừ nhà Slytherin phải chép phạt 100 bản Slytherin hành vi thủ tục, nhưng cũng không làm hạ được tiếng cười vang khắp Đại sảnh đường.

Nhìn vào đáy mắt học trò hiện ra nụ cười thỏa mãn, Harry nở nụ cười theo “Tuy chỉ là vô tình nhưng ít nhất ta cũng làm cho bọn họ gắn kết được với nhau rồi.”

“Ừ, sẽ có lúc chúng ta có thể gắn bó lại Hogwarts như xưa.” Voldemort nhìn bên trong, hoài niệm.

“Nào, đi thôi, hòa vào niềm vui này nào!” Không biết là ai nói, nhưng hai người thật sự bước vào trong. Hai người hiện giờ chỉ như học sinh bình thường, không phải là Chúa tể hắc ám chí cao vô thượng, cũng chẳng phải Kẻ được chọn đã gánh sẵn vận mệnh lên lưng.

Tại một góc nào đó, Dumbledore nhìn về phía Harry và Voldemort, trong lòng suy nghĩ sâu sa…

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.