Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bốn nhà sáng lập thức tỉnh – Cuộc nói chuyện – Trừng phạt của Voldemort

3552 chữ

Chương 30: Bốn nhà sáng lập thức tỉnh – Cuộc nói chuyện – Trừng phạt của Voldemort

“Uhm…” Chợp mắt một lát, Harry thanh tỉnh hoàn toàn “Severus, thầy chơi xấu, không chịu kêu con dậy. Giờ là lúc nào rồi?”

“Buổi chiều, hậu quả của việc không ăn trưa ngoài Đại sảnh đường là do ta cho trò chép phạt dám không chịu nghe lời giảng bài của ta.” Severus đơn giản đáp lời “Con còn quá mệt mỏi, nếu muốn con có thể nghỉ ngơi thêm chốc lát.”

“Thôi! Con đỡ hơn rồi. Con nghĩ mình nên đi đến chỗ họ. Độc dược kia đâu, ngài có chia ra bốn bình không. Hãy để nó trong túi ẩn của ngài. Giáo sư, ngài cũng nên chuẩn bị đi, rồi chúng ta cùng đến gặp họ.” Harry thúc giục, Severus giật mình.

“Ta còn tưởng là con muốn nói đùa.” Severus thở dài rồi vào trong chỉnh lại bản thân. Một lát sau bước ra ngoài. Harry nhìn Severus “Nếu không phải ngài ít lạnh lùng hơn, và dao động linh hồn của hai người vô cùng khác biệt thì có khả năng ngài sẽ là một “Slytherin” thứ hai đó. Hoàn toàn tốt, giờ giữ chặt con, chúng ta độn thổ qua.”

Dứt lời cậu cũng không cho Severus kịp phản ứng gì đã nắm tay anh độn thổ đi.

“Harry, ta không nghĩ là con lại vội vã như vậy đấy.” Salazar khi cảm nhận được dao động pháp thuật bên ngoài thì lên tiếng “Xem đi, chúng ta cũng đâu cần gấp đâu. Mà… Khoan, đó là…?”

“Vâng, ngài ấy là viện trưởng Slytherin, Severus Prince.” Harry vô cùng “hào phóng” giới thiệu.

“À, là người mà con nhắc đến. Hậu đại của Prince, một bậc thầy độc dược.” Godric xen vào “Ta là Godric Gryffindor.”. Ngay khi Godric nói xong thì ba người còn lại cũng lần lượt giới thiệu về bản thân. Mỗi lời cất lên thì hai người sẽ cùng cuối chào theo lễ nghi.

“Con nghĩ giới thiệu như vậy là đủ rồi đấy.” Sau khi cúi chào hoàn tất, Harry nói “Vào công việc chính là vừa.”

Dừng một lát “Severus, phiền thầy đổ bốn lọ ma dược này vào các khe tương ứng dưới bốn bức họa.”

Cùng lúc khi Severus lần lượt đến chỗ bốn bức họa thì Harry lấy đá phù thủy trong túi ẩn của mình ra, đọc bùa chú cổ lên đá phù thủy rồi cho nó lơ lửng. Tiếp tục theo thứ tự mà Severus đã đưa dược vào, cậu đưa năng lượng của đá phù thủy, cùng với một phần năng lượng của mình đưa vào khe chứa ma dược đó. Lúc đầu Severus không thấy có gì cả, nhưng một lúc sau, từ khe đó tỏa ra ma lực dữ dội, cùng lúc, bức họa đầu tiên sáng lên màu lục, tượng trưng cho nhà Slytherin lạnh lùng lịch thiệp.

Khi ma lực từ khe ma dược không còn xuất hiện nữa, Harry tiếp tục dịch chuyển đến đối tượng tiếp theo, lần lượt là màu đỏ của gan dạ dũng cảm, màu lam của thông minh tri thức, màu vàng của trung thành hữu nghị. Khi cả bốn bức họa đều sáng lên, bốn người trong tranh biến mất. Nhưng Harry vẫn chưa thu lại pháp thuật của mình. Severus cảm thấy khó hiểu, nhưng anh chợt nhận ra, các khe chứa dược đang dần khép lại. Khi bốn khe gắn liền với tường thành, Harry thu lại pháp thuật, đồng thời đá phù thủy…tan thành bột phấn.

“Không cần bất ngờ,” Nhìn vẻ nhướng mày của Severus, Harry cười “Con sẽ giải thích. Đá phù thủy này đã khá mạnh rồi đấy, không biết Nicolas Flamel đã phải lấy ma lực của mấy trăm người mới tạo được viên đá này. Nó tan thành bột phấn vì chịu đè ép của sáu nguồn ma lực, của bốn người họ, của con, và, của Hogwarts. Nếu ma lực quá yếu, Hogwarts sẽ phản phệ lượng đó lại cho người thi triển pháp thuật. Còn việc bốn người họ cùng lúc biến mất, chắc là do ý nguyện của bọn họ, họ muốn tỉnh lại cùng một lần.”

“Là Stephen hay Nelson nói cho con? Tính toán của bọn ta khi đó không hề có mặt con.” Godric từ phía sau lên tiếng, không hề để ý đến vẻ mặt tối đen của ba người phía sau.

“Chú Godric, hình như chú đụng phải mìn rồi.” Harry cười trên nỗi đau của Godric. Còn Godric đang phải nhảy qua nhảy lại tránh bùa chú của Salazar. Rowena và Helga bên cạnh cỗ vũ.

“Họ là…?” Severus khá bất ngờ với tình trạng trước mắt, nên quay sang hỏi Harry.

“Ba ba bọn họ không muốn nhắc đến chuyện cũ, nhất là chuyện của con và Samuel, bởi nếu hai người họ cẩn thận hơn thì con và em ấy cũng không bị như vậy. Nhưng đôi lúc chú Godric lại rất ngu ngơ mà mở chuyện đó ra.” Harry cười cười “Mà chú cũng không cần để ý.”

Cậu thấy dì Rowena đánh bay bùa chú của hai người, dì Helga ngọt ngào lên tiếng “Các cậu, đánh đủ rồi đó. Đừng quên có người khác ở đây đó.” vừa nói cô vừa chỉ Severus và Harry.

“Ba ba, chú Gordic và hai dì mới tỉnh, nên nghỉ ngơi trước, có gì sáng mai chúng ta bàn chuyện. Mọi người thức tỉnh làm Hogwarts rung động, con và chú Severus phải về trước để đối phó Dumbledore.” Harry nói.

“À cũng đúng, vậy con đi đi, chú ý nghỉ ngơi, không cần cậy mạnh nữa.” Salazar dặn dò.

“Vâng. Tạm biệt mọi người. Mừng mọi người thức tỉnh hoàn toàn.” Harry dứt lời rồi dẫn Severus rời khỏi.

“Được rồi, chúng ta cũng nên “đi tham quan” Hogwarts.” Rowena nói, bốn người gật đầu rời khỏi mật thất trong phòng chứa. Họ phải đi “tham quan” để kiểm kê một số mật thất của họ, để xem nó bị cắt xén bao nhiêu.

Bên kia Harry và Severus rất may mắn vì hai người họ về kịa lúc. Ngay khi họ hạ đất thì một con phượng hoàng màu bạc bay vào “Severus, thầy có giữ Harry không? Nếu có thì hai người mau đến Đại Sảnh Đường đi, hôm nay chúng ta dùng bữa sớm.”

“Hừ, xem thử nếu người nào không có mặt thì người đó dễ liên quan đến dao động của Hogwarts. Xem ra con gần đến phòng Hiệu trưởng đáng kính của chúng ta rồi.” Harry châm chọc.

“Lát nữa đến hầm, ta có chuyện muốn hỏi. Giờ cần đến đó gấp, ta cũng không muốn Hiệu trưởng đại nhân sốt ruột.” Severus nói, rồi mở cửa ra ngoài.

Vừa bước ra cửa Severus xém đụng một người, may là dừng lại đúng lúc. Nhưng “Trò Lestrange, là lí do gì để bây giờ trò mới xuất phát đến Đại sảnh đường?”

“Con xin lỗi chủ nhiệm, con…con…” Harry nhìn từ phía sau, thấy một cậu bé cúi gằm đầu, lí nhí trả lời, ‘cậu ta có vẻ không giống một Slytherin, tại sao magic hat lại để cậu ta vào nhà này. Nhưng, việc gấp cần làm trước.’

“Giáo sư Prince, Hiệu trưởng…” Harry phía sau nói thầm trong miệng, nhưng đủ để Severus nghe thấy.

“Trò,” Anh chỉ Lestrange “chép 100 lần Slytherin hành vi thủ tục, ba ngày sau đem nộp cho ta.” Sau đó nhường đường cho Harry ra khỏi hầm “Hai trò, mau theo ta đi.”

Đến trước lối vào, Dumbledore ngước lên, liếc ánh mắt đến Severus, ý bảo anh nhanh chóng đến chỗ ngồi, không quên mỉm cười với Harry đang “ngây thơ” cười, như đang chúc mừng bản thân thoát khỏi móng vuốt của “lão dơi già đầy dầu”.

“Harry, có chuyện gì mà thầy cấm bế cậu cả một ngày vậy?” Ngay khi Harry ngồi xuống, Hermione đã vội vừa lấy thức ăn cho cậu chàng vừa hỏi.

“Hermione, đừng nhắc đến nữa, nó là ác mộng.” Harry “rên” lên “Tớ chỉ làm hư dược liệu một chút thôi, ổng đã bắt tớ phải chép phạt nguyên buổi trưa, với lí do là cả dược liệu năm nhất cũng không xử lí tốt. Sau khi chép xong, ổng mới cho tớ ăn trưa, mà bên cạnh cứ châm chọc tớ ăn sao mà chậm vậy, rồi thứ gì mà “Bọn gia tinh sẽ khóc thét vì mức ăn uống của Hoàng kim nam hài”… Sau đó tớ tiếp tục xử lí dược liệu cho đến khi Hiệu trưởng báo ăn tối sớm. Thật cảm ơn Hiệu trưởng!!!”

“Giáo sư Prince hảo đáng sợ.” Neville run lên, cậu chỉ còn thiếu nước ngất xỉu thôi.

“Neville, đừng như vậy mà. Yên tâm đi, thà thầy cho cậu cấm túc chỗ Filch còn hơn để cậu phá nguyên liệu độc dược của thầy. Mà tớ cũng chỉ trả nợ thôi, nợ của cha mẹ, tớ nên thay mặt trả đủ.” Harry vỗ vỗ Neville “Các cậu, nếu không ăn nữa, bữa tối sẽ bỏ chúng ta mà đi đấy.” rồi cặm cụi vào thức ăn trước mắt.

Thấy Harry chú tâm vào bàn ăn, cả bọn cũng không làm gì khác là theo Harry. Tại vì họ biết, nếu Harry đã quyết, thì chẳng ai ngăn cản được.

Cùng lúc, sau khi Severus an tọa.

“Severus, sao cậu lại cấm túc trò Potter cả ngày?” Minerva lên tiếng, nguyên ngày hôm nay không thấy mặt mũi Harry, cứ nghĩ là cậu bé không muốn ra khỏi phòng Sinh hoạt chung thôi, không ngờ lại do đồng nghiệp mình cấm túc, đã vậy lại giữ người đến bây giờ.

“Potter nhãi con ngay cả dược liệu thường dùng nhất của năm cũng xử lí không xong, chưa cho cậu ta cấm túc thêm là đã may phước. Yên tâm, Minerva, ta còn biết chừng mực.” Đó là lời biện mà Harry đã nói, anh chỉ việc làm theo.

“Severus, lát đến phòng Hiệu trưởng gặp tôi.” Dumbledore mệt mỏi nói.

Severus chỉ hừ lạnh rồi hưởng dụng buổi tối của mình. Lát nữa còn phải đối phó một hồ ly một rắn tinh, anh cần bồi bổ năng lượng thì tốt hơn. (PHKB: Hic, giáo sư hảo… dám nói Har là rắn tinh, ngài chán sống rồi sao?    Sev: ta nói thật thôi!   Har: ngươi còn dám nói, không phải ngươi cho ngài gọi ta như vậy sao?    Vol: Harry, sao anh hiền vậy, người trái lời anh phải bị như thế này nè: AVADA KERDAVA!  PHKB: được lắm, giết ta đi, khỏi cho ngươi nhớ, khỏi cho ngươi đoàn tụ Harry, ta cho ngươi BE luôn!!!  Har: là cô muốn ta ra tay nhé, nhưng ta nhân từ lắm, cô muốn Imperio hay Crucio trước khi cho HE?    PHKB ‘hai tay đầu hàng’ em đi chỉnh liền ‘rủa thầm trong miệng: mình thì lo được lo mất cho hai đứa nó sớm đoàn tụ, hai đứa đó không giết mình thì tra tấn, độc đoán mình. Được lắm, hãy chờ đấy, ta không ngược hai đứa bây nhừ tử thì ta không phải là ta, chờ đó’ ‘chạy đi khỏi chốn ma áp dày đặc’)

Khi toàn bộ học trò rời khỏi Đại Sảnh Đường, Dumbledore mới đứng dậy rời đi, Severus theo sau. Hai người cứ thế im lặng đến phòng Hiệu trưởng.

“Severus, Hogwarts lúc nãy rung động mãnh liệt.” Sau khi ếm hàng ngàn bùa chú có thể đảm bảo không ai có thể nghe được, Dumbledore bắt đầu mở lời. Chỉ đáng tiếc, dù Hiệu trưởng đáng kính của chúng ta có phòng bị như thế nào thì vẫn có năm người biết được cuộc đối thoại đó.

“Rung động? Hogwarts bị tấn công?” Severus ‘vờ’ hỏi.

“Không, ta có cảm giác như, Hogwarts đang vui mừng nhảy múa. Đây là tình trạng chưa bao giờ xảy ra trước đây.”

“Nó đang vui mừng, vì người sáng lập hay người thừa kế đã xuất hiện.” Một bức ảnh nói. Dumbledore nheo mắt, đó là bức ảnh của vị Hiệu trưởng thứ hai, sau ngài Gryffindor.

“Severus, có khi nào là…?” Dumbledore nói không hết câu, nhưng không khí trong phòng lại giảm vài độ.

“Ta không chắc. Nhưng ta biết một điều. Dù có chuyện gì đi nữa, ta cũng sẽ không phá vỡ lời thề của mình.” Severus chắc chắn nói.

“Ngoại trừ Harry, khi nãy còn một cậu học trò…”

“Là Rellias Lestrange, con của Bellatrix và Rodolphus Lestrange. Ta hiểu ý của cụ, ta sẽ điều tra. Cụ tốt hơn nhất không cần xen vào bất kì việc gì của Slytherin nữa.” Severus ngăn cản lời Dumbledore sắp nói ra.

“Được, tôi tin cậu, như 11 năm trước.” Dumbledore thở dài.

“Nếu không còn gì nữa thì tôi về trước.” Severus lên tiếng, giờ này chắc nhóc ấy ở chỗ của anh rồi. Thấy Dumbledore vẫy tay, anh vội rời đi.

Quả nhiên, vào cổng đã thấy cậu nhóc Potter đang ngồi cắn tay, chỉ có điều bên cạnh là ngài Sytherin, Ravenclaw và Hufflepuff. Còn ngài Gryffindor… đang thản nhiên dùng dược liệu của anh, vạc của anh để nấu độc dược.

“Cậu về rồi hả, Severus. Thứ lỗi vì dùng đồ của cậu, nhưng Harry cần độc dược đó càng sớm càng tốt.” Rowena lên tiếng làm Severus vốn không biết cảm giác lúc này của mình là gì chuyển thành lo lắng “Harry thằng bé…”

“Con đã nói là không…” Harry chưa nói xong thì Helga đã nghiến răng nghiến lợi nói “Đảm bảo của con là như thế! Linh hồn bị thiếu hụt, lượng đó đủ để con tạo một Trường sinh linh giá cho mình đấy. Hơn nữa không biết sống chết mà dùng lượng lớn sức mạnh để đưa chúng ta ra khỏi bức họa. Cũng may con còn dư một ít ma lục chống đỡ cho linh hồn bị thiếu đó,ít nhất còn chưa đủ bức con điên. Ta thật sự tự hỏi con có phải Slytherin không? Lí trí của con đâu, Harry?”

Salazar không nói gì, nhưng vẻ mặt âm trầm của anh ngoại trừ Severus thì ai cũng biết anh đã tức giận như thế nào, tròng mắt đã biến thành màu đỏ như máu, khiến Severus không tự chủ lùi ra sau vài bước.

Hiểu tâm lí của Severus và ba ba mình, Harry lên tiếng “Ba ba, con biết sai rồi mà. Ba không cần tức giận như vậy, đều là lỗi của con.”

Nhìn đứa trẻ mặt mày nhăn lại trước mắt, Salazar lại mềm lòng. Anh xoa xoa đầu đứa trẻ bên cạnh mình “Harry, ta biết con vì Samuel và bốn người chúng ta mới không để ý như vậy. Nhưng con cũng cần biết chúng ta ưu tiên cho sức khỏe của con, chuyện ngàm năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Harry, con vẫn làm chúng ta lo lắng.”

“Tuy con mạnh mẽ hơn cả Dyers và Samuel, nhưng Sarah lại lo cho con hơn cả. Harry, đừng bao giờ làm chuyện nguy hiểm gì nữa. Thuốc của con.” Godric không biết từ lúc nào đã hoàn thành xong một vạc độc dược đưa chai thuốc qua “Vạc thuốc một tuần chế biến lại làm xong trong vòng có mấy tiếng đồng hồ, cậu chủ nhỏ gia tộc Slytherin, cậu đã làm tiêu tốn rất nhiều dược liệu và ma lực của tôi đấy.”

“Không phải chú cũng là một thành viên của gia tộc sao, từ khí chú và ba ba kí kết khế ước bạn đời thì chú đã gắn liền với gia tộc Slytherin rồi. Đã là người nhà với nhau mà chú còn muốn tính toán với con sao?” Harry vừa uống vừa mở to mắt nhìn Godric, ánh mắt muốn ngây thơ vô tội đáng thương bao nhiêu thì nó có bấy nhiêu, làm Godric không tự giác rụt lại câu nói sắp dứt ra khỏi miệng.

“Thôi được rồi, vào chuyện chính đi, Severus, cậu cũng ngồi xuống nói chuyện.” Helga hiền lành lên tiếng. Mọi người cũng không nói gì nữa mà tụ tập xung quanh căn phòng. Đùa à, mặc dù Helga nhìn như vậy thôi chứ một khi mà cô ấy bùng nổ thì chắc Merlin cũng không thể ngăn cản cô ấy (Mer: hắt xì… Ai lại nhắc ta rồi… đáng chết, trên đời này có gì mà ta không làm được chứ uhm~uhm…    Arthus: Mer, ôi em ngọt ngào làm sao!   Mer: uhm…uhm…   PHKB: đến giờ chắc mọi người biết hai ổng đang làm gì rồi chứ? Phải che lại, chuyện này không tiện xuất hiện ra ‘lòng tốt vén màn lại, chỉ có điều, chừa trống 1m² cho vài người….’)

“Được rồi, chúng ta có nhiều mục tiêu cần làm đấy.” Rowena nói.

“Trước tiên cứ ám binh bất động. Để xem …” Godric lên tiếng, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì bị Helga cắt ngang “Hogwarts không chờ được, cứ đà này, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa chứ.”

“Hay để Samuel đến Hogwarts học, xem như là trừng phạt cho thằng nhóc.” Salazar cất lời.

“Tốt, để Samuel và Harry giúp đỡ xem có cứu nỗi không. Năm nay xem như học sinh năm nhất hầu hết không còn đối chọi nữa, biết đâu có thể lôi kéo theo Hogwarts giống như ngàn năm trước.” Helga gật gật đầu.

“Nhưng thằng bé phải đổi họ Gryffindor và vào nhà sư tử.” Rowena phụ họa “Để tránh Dumbledore nghi ngờ. Vả lại, thằng bé chính là nguyên nhân làm mâu thuẫn của nhà rắn và nhà sư tử bùng nổ thì thằng bé phải bằng mọi cách gắn kết lại.”

Bốn người cứ mỗi người mỗi ý, Severus thì hỏi Harry bên cạnh “Samuel là ai vậy?”

“Samuel Godric Slytherin, con trai của ba ba và chú Godric, em trai đồng thời là bạn đời của con, nhưng chỉ khi khế ước giữa chúng con được công nhận mà thôi. Nhắc mới nhớ, đừng cho ai biết Harry Potter và Herakles Slytherin là cùng một người, nhất là chúa tể Voldemort. Bởi, Voldy chính là Samuel.” Harry tỉnh bơ nói.

1s, 2s, 3s… Một thời gian thật lâu sau Severus vẫn không có dấu hiệu lấy lại ý thức. Bốn người kia nhớ đến một nhân vật chính khác trong cuộc nói chuyện của họ đang có mặt ở đây, nên quay sang định hỏi, cuối cùng lại thấy vẻ mặt cứng như tượng của Severus “Severus ổn chứ?” Godric nuốt nước bọt lên tiếng.

“Chỉ là khá sốc đó mà.” Harry cười tươi trả lời.

“Severus, tỉnh lại đi.” Godric đụng vào người Severus, làm anh hoàn hồn lại “Harry, con…nói thật?”

“Là sự thật. Chú cũng mệt rồi, cứ đi nghỉ ngơi trước đi.” Harry có lòng tốt nhắc nhở.

Sau khi Severus về phòng ngủ, Harry lên tiếng “Ngay trong hè này, để Voldy đến mở phong ấn bức họa cho anh Dyers và chị Madtyna. Rồi mở cuộc họp dì dì đó để Severus ở lại Hogwarts làm giáo sư. Thầy ấy cần tập trung vào việc giảng dạy chứ không phải công cụ cho Hắc bạch phân tranh. Mà con tự hỏi, sau khi em ấy thức tỉnh, thì nó có còn với mục đích ban đầu hay không?”

“Chỉ là giới phù thủy quá rãnh rỗi không có việc gì làm đó mà. Con yên tâm, Samuel sẽ không để kẻ dưới giết người vô cớ nữa đâu.” Helga đảm bảo.

“Cũng sẽ không còn cái khái niệm thuần huyết ngu xuẩn.” Đối với suy nghĩ của Voldemort, Salazar chỉ cười lạnh.

Rồi cứ như thế năm người bàn chuyện và đưa ra một số quyết định về những việc mà Voldemort phải làm:

Một là, phải đến Hogwarts để học năm hai trong nhà Gryffindor, xem như là trừng phạt nhẹ nhất vì dám làm sai nhiều thứ như vậy.

Hai là, mở một cuộc họp Tử thần thực tử (nghe đến đây bốn vì sáng lập đồng thời hừ lạnh) ngăn cản tàn sát lẫn nhau.

Ba là, nhanh chóng cứu vợ chồng anh Dyers.

Bốn là, mở ra trang viên Trang viên Slytherin, chính thức kế thừa.

Năm, cũng là cái cuối cùng và quan trọng nhất, phải hợp tác với Harry để cứu lấy Hogwarts đang trên bờ hủy diệt

Khi cuộc họp kết thúc, Salazar căn dặn Harry “Nghỉ ngơi cho tốt.” Cùng lúc Godric đưa mấy bình dược vào người Harry “Độc dược của con, mỗi buổi sáng sau khi dùng bữa sáng xong nhớ uống. Một tuần sau ta sẽ kiểm tra lại cho con.”

“Vâng ạ, chúc mọi người buổi tối tốt lành.” Harry cung kính nói.

“Được rồi, trở về đi.” Rowena nói rồi cả bọn độn thổ đi. Harry sau khi thấy bốn người rời đi cũng độn thổ đến trước Bà Béo rồi vào trong.

Tháng ngày gian khổ chỉ mới bắt đầu thôi.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.