Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Món quà của Harry – kế thừa Prince

5055 chữ

Chương 24: Món quà của Harry – kế thừa Prince

Ngày hôm sau, khi Sirius tỉnh lại, trời đã sáng choang, buổi tối đầu tiên trở về từ Azkaban, chú ngủ ngon đến kì lạ. Chú từ tốn mặc quần áo đặt bên giường vào, cảm thấy vừa lòng thẩm mĩ của con đỡ đầu nhà mình. Nhưng, sao chú có cảm giác trang phục này theo gu thẩm mĩ của Slytherin quá vậy. Tuy vậy, chú vẫn nhanh chóng mặc xong, chuẩn bị đi rửa mặt, liếc mắt thấy nơi đặt đồ đạt lúc nãy còn có thêm một miếng giấy “Chúc chú buổi sáng tốt lành. Nhanh rửa mặt rồi xuống sớm nha chú.”, không thể không mỉm cười. Thật sự chưa ai chu đáo như Harry, dù là cha mẹ chú cũng không được như vậy.

Sau khi rửa mặt xong Sirius đi xuống lâu, kinh ngạc phát hiện nhà tổ Black rực rỡ hẳn lên, cứ như sự dơ bẩn âm u ngày hôm qua chỉ là ảo giác của mình. Hành lang, sàn nhà sạch tới mức bóng loáng, dụng cụ trong nhà được chà lau đến tỏa sáng, bức màn xanh sẫm sạch sẽ mềm nhẹ được lấy ra, lộ ra cửa sổ trổ hoa đầy khí thế. Ánh mặt trời vàng ươm chiếu vào trong nhà, cả căn nhà sáng ngời ấm áp. Kể cả bức họa của Walburga Black cũng kéo rèm ra, vẻ đanh đá quý tộc lại hiện lên trên mặt bà. Bà gật đầu xuống như lời chào.

Sirius thấy vậy cũng cúi chào theo, vẻ mặt thì ngạc nhiên ngơ ngác nhìn quanh, nếu không phải người sống người chết thì căn nhà như vậy, đã bao lâu rồi chú không còn nhìn thấy, sáng ngời ấm áp, làm cho người ta quyến luyến, tựa hồ chỉ tồn tại trong đoạn trí nhớ mơ hồ thơ ấu kia.

“Sirius!” Một tiếng nói đột ngột vang lên kéo chú ra khỏi dòng kí ức. Chú quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên tóc đen mắt xanh đứng trước mắt, mặt mày loan loan.

Harry cẩn thận đánh giá Sirius, sau khi tắm rửa vào ngày hôm qua và nghỉ ngơi một đêm, Sirius chắc chắn hồi phục sinh lực không ít. Tuy rằng vẫn gầy yếu như trước, nhưng Harry tin chắc rằng, cậu nhất định sẽ nuôi cho cha đỡ đầu nhà mình béo ra.

“Harry, chuyện gì xảy ra thế này? Nhà cửa sao lại sạch sẽ như thế?” Sirius nghi hoặc nói.

“Ha ha, buổi sáng con thức dậy đã như vậy rồi, thì ra Kreacher cả đêm quét dọn sạch sẽ nhà của chúng ta đó.” Harry cười tủm tỉm nói.

“Vậy sao…” Sirius lại càng thấy kỳ quái, ngày hôm qua Kreacher không phải còn không muốn dọn dẹp sao, tại sao giờ lại tích cực như vậy?

“Cha đỡ đầu, cha đỡ đầu, chúng ta ăn cơm đi, con nấu món khác đó. Hôm qua chú đói nên chắc không nếm kĩ, giờ phải thử cho con biết đó!” Harry kéo thẳng Sirius đến gần nhà ăn.

Khi Sirius nhìn thấy Kreacher bưng lên một mâm trứng chiên, bánh mì nướng cùng thịt xông khói, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng dâng cao.

“Buổi sáng tốt lành, thưa cậu chủ, và cậu chủ nhỏ. Kreacher lui xuống trước. Chúc hai người dùng cơm vui vẻ.” sau khi gia tinh đem hai chén sữa để lên trên bàn cơm, cung kính nói với Sirius và Harry, tuy vậy mặt mày vẫn luôn hậm hực.

Sirius quay đầu hỏi Harry: “Nó làm sao vậy?” Tuy giống cưỡng ép nhưng sao lại đồng ý dọn lên chứ, liệu nó có độc không vậy.

Harry thấy vẻ mặt nghi ngờ của Sirius, bèn nở nụ cười, “Có lẽ nó đã hiểu được rằng gia tộc Black chỉ còn lại có một người thừa kế duy nhất, đương nhiên phải chăm sóc thật cẩn thận rồi. Cho dù có phải gượng ép đi nữa. Mà nếu nó có hạ độc, con đảm bảo đuổi khỏi gia tộc là hình phạt nhẹ nhất.”

Nghe con đỡ đầu nhà mình nói như vậy, Sirius cũng không nghĩ nhiều nữa, ngồi xuống cùng Harry bắt đầu ăn điểm tâm.

Sirius vừa ăn vừa hỏi cuộc sống mấy năm nay của Harry, cứ như muốn lấy lại mười năm vắng mặt.

Harry cũng kiểm trọng điểm nói với Sirius, đương nhiên chuyện không nên nói cũng không nói làm gì.

“Nói như vậy, con ở nhà dì dượng cũng không tệ?”

Harry gật đầu.

Sirius buông sữa chén xuống, thở dài một cái. “Harry, chú có mắt, chú có thể nhìn thấy con có tốt hay không, một thiếu niên mười một tuổi sao có thể nhỏ gầy như vậy, đây rõ ràng bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng trong thời gian dài mà thành.”

‘Là do cậu đắm chìm trong công việc quên ăn quên uống mới tạo thành a, chuyện này sao mà cậu nói được chứ.’ Harry im lặng một lát, khó khăn mở miệng: “Sirius, chú cũng biết đấy, dì dượng không có trách nhiệm tốt với con, họ cũng có một đứa con trai phải chăm sóc, nhưng họ vẫn rất yêu thương con. Thật ra là do con kén ăn thôi.” cuối cùng cậu nữa thật nữa giả trả lời.

“Đều là lỗi của chú, sau khi cha mẹ con qua đời, chú vốn nên tận lực thực hiện trách nhiệm của một cha đỡ đầu chiếu cố con thật tốt, nếu chú không lỗ mãng để bị bắt vào ngục giam, con có thể có một tuổi thơ tốt đẹp hơn rồi. Đều là lỗi của chú.” Sirius đau đớn nhìn Harry, đôi mắt màu xám sâu thẳm ảm đạm không ánh sáng.

Niềm vui khi thoát khỏi Azkaban, cảm giác thỏa nguyện khi bắt được Peter, sự vui vẻ khi nhìn thấy con đỡ đầu của mình… tất cả đều dần dần tiêu tan từng chút một vào tối hôm qua lúc chú nằm trên giường trầm tư suy nghĩ. Chú chợt phát hiện, thì ra chú đã sai rất nhiều.

Mình không nên quá cả tin, để Peter làm người giữ bí mật, sau đó James Lily bị giết.

Mình không nên lỗ mãng làm việc, một mình đuổi giết Peter, sau đó Peter đào tẩu, bản thân lại bị ném vào ngục giam,

Mình không nên hành xử một cách vô trách nhiệm, vào Azkaban, để lại Harry cho mấy người họ hàng Muggle, để rồi Harry phải dần khôn lớn trong cô đơn đau khổ.

Đây đều là lỗi của mình.

Harry nhìn Sirius như mất hết sinh khí, chân mày nhăn lại. Cha đỡ đầu của cậu phải là người tràn trề sức sống, tự tin vô cùng, ánh mắt chú không phải bi thương thế này. Cũng may cậu không nói tình trạng sáu năm trước, nếu không ai biết chú ấy còn tự trách thế nào nữa a.

Đột nhiên cậu cảm thấy, trừng trị tên Peter như vậy là quá nhân từ với hắn. Nhưng mà, đã trễ quá rồi, giờ cậu có muốn cũng không làm được nữa. Harry cố mỉm cười, “Sirius, gia đình dì cũng tốt với con lắm. Con cũng không cô đơn nhiều, vì có anh họ chơi đùa với con, nên chú không cần phải tự trách. Còn nếu chú thật sự cảm thấy có lỗi với con, thì hãy dùng thời gian sau này bù đắp lại đầy đủ đi. Phấn chấn lên chú, con cần chú, ở giới pháp thuật, con chỉ còn một người thân là chú thôi.”

Mắt Sirius ướt át nhìn Harry, miễn cưỡng cười cười. “Ừ, chú nhất định sẽ làm được!”

Cứ như vậy, Sirius hỏi Harry mười năm qua sống như thế nào, hỏi cậu tình trạng ở Hogwarts trong những ngày đầu nhập học này, cũng khá sốc khi cậu có thể vươn tay chạm đến tình bạn của Slytherin. Chú cũng kể cho cậu chuyện năm đó James điên cuồng theo đuổi Lily. Harry vừa trả lời vấn đề của Sirius, vừa thưởng thức câu chuyện xấu hổ của ba mình.

Hai người ăn xong điểm tâm trong bầu không khí vui vẻ như thế.

Đúng lúc Sirius bảo Kreacher lên dọn dẹp thức ăn, chuông cửa phòng khách đột nhiên vang lên.

“Kỳ quái, bây giờ còn có ai tìm đến chú chứ?” Sirius nghi hoặc đi mở cửa.

Khi chú ấy mở cửa thấy được người tới, tất cả lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Người ngoài cửa mặc một bộ trường bào cực kỳ cũ nát, vài chỗ còn chắp vá. Hắn thoạt nhìn uể oải không thể tả, phong trần mệt mỏi, cứ như từ nơi rất xa chạy tới. Người này xem ra còn rất trẻ, nhưng mái tóc màu rám nắng đã xen lẫn sợi bạc màu.

“Remus…” Sirius kinh ngạc lẩm bẩm.

Lupin không nói gì, chú buông rương hành lý cũ nát trong tay, mang theo nụ cười ấm áp, ôm Sirius một cái thật nồng nhiệt.

Harry từ nhà ăn đi ra thì lập tức bắt gặp cảnh tượng như vậy.

Hai người đàn ông cao lớn ôm siết nhau thật chặt, nước mắt đầm đìa, vẻ mặt kích động.

Nhóm đạo tặc đã không còn tồn tại nữa, người sống sót cũng chỉ còn hai người bọn họ. Thế nhưng, người còn sống cũng chẳng được hạnh phúc gì. Một người ở Azkaban nhận tra tấn mười năm trong nhà tù, một người nếm trải cuộc sống phong sương đầy gian khổ bên ngoài.

Ai có thể nói sống sót chính là hạnh phúc chứ.

Sirius Black và Remus Lupin chính là hai ví dụ ngược lại.

“Sirius, đây là…” Harry mở miệng nói.

Hai người ngoài cửa lập tức buông nhau ra, Sirius lau nước mắt trên mặt, quay đầu nói với Harry: “Harry, lại đây chú giới thiệu với con, đây là Remus, bạn tốt của ba con. Remus, đây là Harry.”

Lupin nhìn Harry, cẩn thận quan sát một chút, vui mừng nở nụ cười, “Harry, con thật giống Lily và James.”

Harry cười ôm Lupin một cái, “Con có thể gọi chú là chú Remus không? Giống như Sirius?”

Lupin vươn tay xoa đầu Harry, “Tất nhiên là con có thể gọi chú như vậy, trong trường học chú và ba con và Sirius là bạn tốt nhất mà.”

Chú ấy quay đầu, nghiêm túc nói với Sirius: “Chân Nhồi Bông, nói cho tôi biết chuyện của Peter là như thế nào.”

Harry đưa hai người vào phòng khách, bảo Kreacher đang cực kì không tình nguyện bưng hai chén hồng trà lên, sau đó quan tâm rời khỏi phòng khách, để lại không gian cho hai người đã xa cách mười năm.

Sau một hồi kể rõ đầu đuôi mọi chuyện, hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước, ngồi trên ghế sa lon cảm khái muôn vàn. Lupin vừa phẫn nộ vì Peter phản bội, vừa đau lòng khi thấy Sirius phải chịu mười năm oan khuất, lại tự trách mình không tin tưởng Sirius. Sirius làm bạn với Lupin nhiều năm như vậy sao lại không rõ suy nghĩ của bạn tốt, chú vỗ vỗ lưng Lupin, ôn hòa nói: “Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, chỉ trách chúng ta ngu muội không nhìn thấy vẻ mặt giả tạo dễ dàng phản bội bạn bè của Peter thôi. Mà chuyện quá khứ thì cứ cho nó qua đi, chúng ta nên sống ở hiện tại, huống chi, chúng ta còn phải chăm sóc Harry, nó là báu vật mà James và Lily đã để lại cho chúng ta.”

Lupin nhìn người đàn ông tóc đen đầy phức tạp, chưa bao lâu, mà người tâm tư đơn thuần này cũng bắt đầu trưởng thành lên, hóa ra mười năm qua, đã thay đổi nhiều như vậy sao.

“Đúng a, chúng ta còn có Harry, cho nên chúng ta đều phải cố gắng…”

“Đúng rồi, mà sao anh lại tìm được tôi, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn?”

“Ngày hôm qua tôi thấy được chuyện kia đăng trên báo, mà đã là báo của vài ngày trước rồi, nên tôi lập tức chạy thẳng từ Rumani về London ngay trong đêm, khi tôi tìm được cụ Dumbledore, thì cụ ấy nói cho tôi biết anh đã trở về nơi này.” Lupin giải thích.

“Vậy, Remus, ở lại đi, chúng ta cùng nhau chăm sóc Harry cho tốt.” Sirius cười sáng lạn.

Lupin hơi ngơ nhẩn nhìn người đối diện, một lát sau, nói khó khăn: “Chân Nhồi Bông, tôi cũng rất muốn chăm sóc Harry với anh, nhưng anh cũng biết, tôi không có công việc, thậm chí có khi ngay cả nuôi sống mình cũng không có cách nào, đó cũng là nguyên nhân tôi không thể chiếu cố Harry sau khi anh tiến vào Azkaban. Cho nên anh nói, người như tôi sao có thể ở lại nơi này.” Chú mỉm cười tự giễu cợt, đầy vẻ chua chát.

“Remus, anh còn nói với tôi như vậy sao, rất xa lạ đó, không phải chỉ là một vấn đề lông xù nhỏ thôi à, ” Sirius giả vờ giận, “Ở lại cùng tôi xử lý việc làm anh gia tộc Black đi, một người tôi thật sự xử lý không xong nhiều chuyện như vậy, tôi biết anh luôn cẩn thận, nhất định có thể làm tốt. Hơn nữa, anh nhẫn tâm xem tôi bị một đống công văn đè chết, sau đó để Harry nhỏ bé ở lại không ai chiếu cố sao?”

Lupin há hốc miệng, nói không ra lời, hồi lâu sau, rốt cục nói.

“Vậy được rồi, cảm ơn anh, Chân Nhồi Bông.”

Sirius nở nụ cười, “Giữa chúng ta còn nói cảm ơn làm gì.”

Ánh mắt trời ấm áp chiếu vào hai người đàn ông đang nhìn nhau cười, trong chốc lát, cảnh đẹp như tranh vẽ.

Harry đứng ở cầu thang lầu hai, từ khe hở trông thấy hai người thân quan trọng trong cuộc đời cậu, khóe môi cong lên thành một nụ cười. Có lẽ, cậu nên tặng quà trước thì phải.

“Kelly!” Cậu hô.

“Cậu chủ.” Kelly xuất hiện, cung kính cúi mình.

“Báo cho cha mẹ ta chuẩn bị tiếp khách.” Harry yêu cầu, Kelly nhận lệnh xong biến mất.

“Hai người nói chuyện xong chưa vậy?” Bình thường, một Slytherin như cậu sễ không làm việc mất phong phạm này đâu. Tuy nhiên, giờ cậu là một Gryffindor, hơn nữa họ là gia đình của cậu, cậu đương nhiên có quyền “bốc đồng”.

“Ừ có chuyện gì vậy Harry?” Người hỏi là Sirius.

“Chỉ là con muốn nhân ngày chú khỏe hoàn toàn mới tặng quà cho chú, nhưng hiện tại con quyết định tặng chú trước.” Dứt lời cậu đưa ra một hộp quà nhỏ.

“Cái gì vậy? Con làm chú tò mò nha.” Sirius tỏ vẻ tò mò.

“Thì chú có thể mở mà, giờ nó là của chú. Nhưng sau khi mở quà, hai người phải nắm tay nhau ngay lập tức, rồi con nói tiếp sau.”

Khi nghe Harry cho phép, Sirius lập tức mở nó ra, và bất ngờ. Bên trong là một cái hộp, cỡ hơn hộp giữ nhẫn một ít, nhưng phía trên trong suốt. Trong cái hộp lại chứa hai cái nút một xanh một đỏ đính sẵn. “Đây là cái gì vậy Harry?”

“Con mô phỏng theo Muggle mà biến ra đó. Chú phải giữ chặt nó nha, công sức của con đấy. Nếu có hứng thú chú cứ nhấn nút màu đỏ, khi không còn hứng thú nữa thì ấn nút màu xanh.” Harry chỉ dẫn cách sử dụng.

Cuối cùng, vì quá trân trọng món quà không nỡ thả lỏng cả bàn tay, nên Sirius đành chìa cái hộp ra cho Remus nhấn dùm. Ngay khi chỉ nhấn sơ, hai người lập tức biến mất, truyền đi theo là giọng nói của Harry “Hai người đi chơi vui vẻ!”

“Họ đi thì anh xuất hiện được phải không Harry, my lover.” Từ căn phòng trống chỉ có một người lại xuất hiện thêm người mới, mà người này không ai khác chính là một mảnh hồn của Dark Lord.

“Anh nên dùng những lời này để nói với Walburga thân yêu của anh, Tom. Cô ấy vì anh mà chịu nhìn mặt đứa con trai của mình mà, hơn nữa còn trang điểm lộng lẫy như vậy nữa.” Harry thẳng thừng nói.

“Em ghen sao, Harry? Em nên biết bản thân mình mị lực như thế nào chứ?” Tom cưng chìu vuốt má Harry, hôn nhẹ lên cặp môi vừa mở lời đó.

“Xong phí thông dịch rồi đấy. Giờ anh nên đi tìm fangirl của mình không phải sao? Bắt một cô gái chờ đợi không phải là tác phong của một thân sĩ đâu?” Harry đẩy cái tay đang dính trên người mình ra, cười tươi nói.

“Thật là… Được rồi, anh sẽ trở lại nhanh thôi mà. Đi nhé, my sweet heart.” Tom nháy mắt rồi rời đi.

Thấy Tom đã đi qua góc khuất cậu mới bắt đầu gọi “Kreacher!”

“Cậu chủ nhỏ kêu Kreacher có việc gì?” Kreacher xuất hiện, cung kính cúi chào. Nhưng cái miệng lại định nói thêm gì đó bỗng yên lặng lại. Hắn nghĩ chắc chắn việc lúc nãy Harry không thấy, cũng may hắn không thốt ra, nếu không cho dù có 10 cái mạng nhỏ cũng không biết trừng phạt như thế nào a. Không biết vì sao, ngay giữa đêm khuya, các vị gia chủ từ đời đầu đến đời cuối đều nói Kreacher phải đối xử tốt với cả hai người, nhất là cậu chủ nhỏ, ngay cả bà chủ cũng ra lệnh như vậy. Tuy khó hiểu nhưng Kreacher là một gia tinh ngoan ngoãn sẽ nghe lời mà các chủ nhân sai bảo.

Thực tế, từ lúc gia tinh đó xuất hiện Harry đã theo dõi nhất cử nhất động, việc muốn nói nhưng lại ngậm miệng của Kreacher cậu cũng biết hắn ta đang nghĩ gì, cậu nói, giọng lạnh như băng “Kreacher, có lẽ việc nhận ra hiện giờ chỉ có Sirius kế thừa gia tộc Black cũng không thể làm cho ngươi có chút tôn trọng với chú ấy. Mà một gia tinh không tuân theo lệnh của chủ nhân thì nên chịu hình phạt gì nhỉ? Có cần ta kêu gia tinh khác dạy ngươi biết cách làm việc của một gia tinh không?”

“Kreacher có lỗi…” Kreacher muốn nói thêm nhưng Harry ngăn cản. Cậu rút đũa phép ra hô “Serpensortia!”

Ngay lập tức có một con rắn xuất hiện, câu tê tê [đến đây nào.]

[Xà khẩu!] con rắn tê lên [Cậu là xà khẩu, tôi phải nghe lời cậu đến đó lập tức!] rồi dùng tốc độ nhanh nhất bò lên tay Harry. Khi đến nơi, Harry làm phép dùng cho con rắn biến mất

“Ta đủ sức làm cho ngươi có sự tôn trọng với ta chưa, Kreacher?” Harry gằn hỏi, nhưng phát hiện nơi đáy mắt của Kreacher là sự sáng cháy “Phục vụ xà khẩu là vinh dự của Kreacher, mong cậu chủ nhỏ hãy thứ lỗi cho sự nông cạn của Krecher.”

“Kreacher, ta biết ngươi rất tức giận vì Sirius lại làm bà chủ ngươi buồn. Nhưng hiện tại cũng chỉ có Sirius là đủ khả năng nhận trách nhiệm gây dựng Black đi hướng huy hoàng và kiếm một người thừa kế ưu tú cho Black. Để tỏ lòng, ngươi cũng nên tôn trọng chú ấy chứ. Hay ngươi muốn gia tộc Black từ đây chỉ còn là lịch sử.” lời nói Harry xoáy sâu vào tâm trí của Kreacher, nhưng vẫn còn thiếu một chút nữa “hơn nữa, cũng chỉ vì ai đó mà ta cảm thấy có lỗi với ngươi, và cả cậu chủ Regulus của ngươi nữa. Đừng hỏi tại sao ta biết chú ấy và cũng đừng cho ai biết những điều mà ta nói với ngươi hôm nay. Kreacher, giờ ta vẫn chưa đủ mạnh để đến đó. Nhưng khi ta đủ sức, ta sẽ đến cứu Regulus. Nếu chú ấy còn sống, ta sẽ cố gắng hết sức làm chú ấy hồi phục như thường. Còn nếu chú ấy chết, ta sẽ đem xác chú ấy về. Một anh hùng như Regulus thì cần phải được cứu sống hoặc chôn cất kĩ càng. Nhưng Kreacher, Regulus sẽ thất vọng bao nhiêu nếu biết được ngươi đối xử như vậy với Sirius. Vì ta, vì Regulus, đối xử tốt với Sirius đi.”

“Cậu chủ nhỏ nói đúng, Regulus tiểu chủ nhân rất thương yêu cậu chủ Sirius, Kreacher sẽ không để tiểu chủ nhân phiền lòng.” Kreacher cam đoan.

“Tốt, Kreacher, tiếp tục việc của mình đi.” Harry nói, Kreacher chào rồi biến mất.

*** tại trang viên Potter ****

Ngay khi nghe được thông báo sẽ tiếp khách, James liền nói “Không biết Harry mời ai nhỉ, mà sao gấp dữ vậy? Không thể đợi đến Giáng sinh sao?”

“Nếu Harry mà nói thì đó là người vô cùng quan trọng, James, cậu ấy không phải không tính toán mà tự ý mời đâu. Ngươi nên tin cậu ấy.” Stephen nói.

“Nhưng thưa tổ tiên…” “Không nhưng nhị gì cả James.” James định nói nhưng lại bị ngắt ngang, và người ngắt đó là Lily “Không phải chờ một lát là biết ai tới sao? Anh bình tĩnh lại đi.”

James nghe lời vợ, ngồi xuống nhấm nháp chút trà. Nhưng chỉ khoảng hơn một phút lại tiếp tục lảm nhảm “Là ai vậy trời, rốt cuộc thằng bé mời ai…” Đến lần thứ ba James nói, Lily đã chịu hết nổi hét lên “JAMES POTTER, ANH IM LẶNG VÀ NGỒI XUỐNG NGAY LẬP TỨC CHO EM!!!”

Đồng lúc Lily la lên thì một tiếng “phanh” xuất hiện trong phòng nhưng bị tiếng hét đó lấn át.

“Mơ mộng ngớ ngẩn, tớ có phải nằm mơ không? Sao tớ lại nghe tên James?” Sirius chỉ vừa đứng vững lại nghe cái tên mà 11 năm nay anh nằm mơ cũng nói tiếng xin lỗi, trối chết mà quay đầu hỏi người bên cạnh, dáng vẻ bất ngờ và thất thần.

Mà Remus lúc này cũng không để ý đến vẻ mặt của Sirius, bởi anh cũng bất ngờ không kém “Tớ nghĩ mình đã nghe thấy giọng của Lily.”

“Oa nga, Sirius, Remus, thì ra khách mà Harry nói là hai người sao?” Lily có vẻ nghe có người nhắc đến mình, xoay qua thì thấy hai cậu bạn thân của chồng, nên đánh vỡ cái sự bất ngờ này.

“Chân nhồi bông, mơ mộng ngớ ngẩn, chào mừng hai cậu đến biệt thự Potter. Mà Sirius, cậu thoát khỏi Azkaban bao lâu rồi, tên Peter đó chịu hình phạt gì?” Nghe vợ nói, James ngước mặt lên, hai mắt tỏa sáng chào hai người bạn đã lâu không thấy của mình.

“Mới hôm qua, tên phản bội bị bỏ tù. James, tớ xin lỗi, nếu tớ không đề xuất với cậu thay đổi người giữ bí mật thì cậu đã không bị phát hiện sớm như vậy. Tớ xin lỗi.” Sirius nghe đến Peter thì chạy đến bức họa, miệng không ngừng nói xin lỗi.

“Có trách thì trách chúng ta tin nhầm người thôi. Cậu không có lỗi, không cần phải xin lỗi.” James nói, Remus an ủi Sirius, rồi cả ba người ngồi xuống tóm chuyện, Lily đứng một bên nhìn, có lẽ, cô đã hiểu dụng ý Harry đưa Sirius đến. Với thằng bé, bây giờ Sirius có thể dùng cả đời bù đắp lại, nhưng cái chết của vợ chồng cô sẽ mãi là nỗi đau không thể xóa của cậu, nên Harry đưa cậu đến, xóa bỏ tội lỗi mà cậu tự đắp nặn lên, có như thế Sirius mới bước tiếp được.

Trong lúc nói chuyện, James có nhiều lần lỡ thốt ra, bị Remus ép sát nên cũng đành nói ra những gì anh biết về Harry không thiếu một cái. Cuối cùng, Sirius nói “Cho dù Harry có làm gì đi nữa, hay thằng bé là ai, tớ chỉ cần biết Harry là con đỡ đầu của tớ, vậy là đủ.” cùng cái gật đầu đồng ý của Remus, cô vui vẻ. Cái mà cô và James không thể cho Harry, giờ đã có Sirius và Remus cho rồi. Thật tốt.

***** cùng lúc, tại Trang viên Prince *****

“Được rồi, vậy cậu đã kế thừa gia tộc Prince này. Severus, một lần nữa tôi muốn xin lỗi cậu, xin lỗi vị sự ngu muội của các đời sau này, khiến cậu phải lưu lạc không ai giúp đỡ, không ai nương tựa.” Alan nói.

“Tôi mới là người phải cảm ơn các ngài đã cho tôi một cơ hội để mở rộng kiến thức độc dược.” Tuy không thích gia tộc đã từ chối mẹ con anh nhưng vì lượng kiến thức độc dược khổng lồ như vậy, nên anh không nên bỏ qua. Một Slytherin sẽ không từ bỏ cái lợi trước mắt.

“Ngoài ra, tên của cậu bây giờ cũng chuyển từ Snape sang Prince, bên giấy tờ bộ pháp thuật sẽ tự hiện lên, tốt hơn hết cậu nên đi đến đó nhận những thứ vốn thuộc về cậu. À nhớ phải nói cho cả giáo sư lẫn học sinh Hogwarts biết chuyện này.” Alan căn dặn thêm.

“Đã biết.” Snape, à không, Prince ý ít mà lời nhiều trả lời.

“Thật ra, tôi có một ý nguyện muốn nhờ cậu, đó cũng là lý do vì sao cậu ấy hỏi tôi nhờ cậu gấp như vậy. Trước khi hỏi cậu nghe ý nguyện của tôi đã. Cậu cũng biết giới pháp thuật hiện tại có một số người điên mê thuần chủng đến nỗi giết đồng loại của mình. Cũng có một số người vì cái gọi là “Muggle vô cùng yếu đuối” mà chống đối, thậm chí sát hại phùy thủy trái phe. Thật ra, Muggle không hề yếu đuối như cậu nghĩ, ngàn năm trước nó đã mạnh đến nỗi tuy là gia tộc lâu đời nhiều nhân số nhưng nếu lỡ có xảy ra bất trắc với Muggle thì quý tộc như chúng tôi vẫn lo sợ thì đừng nghĩ đến hiện tại Muggle có khoa học kĩ thuật phát triển. Vì vậy, Severus, tôi muốn cậu, và cả gia tộc này, nếu chiến tranh có xảy ra một lần nữa, hãy để nó ở vị trí trung lập.” Alan nói ra suy nghĩ của mình.

Im lặng một lúc lâu, Severus lên tiếng “Tôi đã thề trên linh hồn mình, sẽ bảo vệ con trai của cô ấy, người mà cô muốn bảo vệ còn hơn sinh mệnh mình. Tôi chỉ đứng về phía cậu bé ấy, nếu cậu ta chọn trung lập thì tôi cũng vậy. Còn nếu không, thứ lỗi tôi không thể đồng ý với các vị.”

“Ta đã hiểu, một Slytherin chân chính, hèn gì cậu ta đề cao cậu như vậy.” Alan hiểu lời của Severus, trong mắt đầy sự tự hào.

“Không biết tôi có vinh dự được biết “hắn ta” trong miệng ngài là ai không?” Severus hỏi lại.

“À nếu hắn ta muốn gặp thì sẽ tự nhiên xuất hiện, mà cũng có khi là hai người gặp nhau rồi.” Alan hàm hồ trả lời.

Biết mình không thể hỏi thêm về người bí ẩn này, Severus mới nói “Tôi cũng nên về trường, nên biết chiều nay tôi còn có tiết dạy.” Severus cúi chào các vị tổ tiên rồi rời khỏi, nhưng anh không đi luôn một mạch mà lại đứng ngoài cửa.

“Ai là người nói cho con biết việc này? Ta không ngờ đời sau của mình lại có một mặt điên cuồng như vậy.” cha của Alan, Alves Prince lên tiếng.

“Là Heri, hôm qua con mới gặp em ấy. Xem ra là em ấy mạo hiểm gì đó mới sống như thế.” Alan đáp lại.

“Con nói cái gì? Con gặp con nuôi của ngài Slytherin. Cậu ta mang tính cẩn thận và giữ mình lắm mà. Chắc chuyện đó liên quan đến cậu chủ nhỏ của Slytherin.” Alves đoán.

“Con cũng nghĩ như vậy, vì khi con nhắc đến Samuel thì cậu ta chỉ hàm hồ trả lời, kết hợp thông tin mà Dyers kể thì chắc thằng bé dùng ma pháp nào đó giúp hai đứa tụi nó đầu thai.” Alan cũng không dấu diếm cha mình, cậu tin ông cũng có thể giữ miệng.

“Nếu vậy nếu con còn thấy thằng bé thì cảm ơn nó giúp cha, cũng như giúp cái gia tộc này.” ALves căn dặn.

“Được rồi, con cũng phải về báo tin cho Ellis.” Alan nói rồi rời khỏi bức họa.

‘Thật là, cũng đâu còn nhỏ nữa mà vẫn bồng bột như vậy’ Alves lắc lắc đầu, rồi tiếp tục răn dạy đám đời sau.

Ở bên ngoài, Snape sững sờ. Chúa tể hắc ám cũng là một Slytherin, nếu hắn ta biết chuyện này thì Potter có thể gặp nguy hiểm. Mặc dù cậu có thể hiểu đám điên trong miệng hắn ta có thể có cả chúa tể, nhưng dù sao ngài ấy cũng là gia đình của hắn ta. Vậy bây giờ vừa phải bảo vệ tên nhóc ấy khỏi chúa tể hắc ám còn phải che dấu với một người bí ẩn của Slytherin nữa. Potter đúng thật là sinh vật rắc rối. Nghĩ đến một nhóc Potter đang ở tại dinh thự Black, Severus đen mặt. Chỉ mong thằng nhóc đó không đầu óc ngu si tứ chi phát triển như cha nó mà rước lấy rắc rối vào mình. Với lối suy nghĩ như vậy, Severus trở về Hogwarts thông báo thông tin về kẻ lạ mặt đó cho Dumbledore và tiếp tục sự nghiệp gõ đầu trẻ của mình.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.