Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha đỡ đầu

2813 chữ

Chương 21: Cha đỡ đầu

Đúng 3h, hai rắn nhỏ ba sư tử một ngụy sư tử có mặt trước chòi của Hagrid. Ngụy sư tử Harry dẫn đầu cả nhóm tiến lên gõ cửa “Bác Hagrid. Cháu đến ạ.”

Harry dám thề là ngay khi cậu vừa gõ cửa thì bên trong vang lên tiếng lục đục rồi tiếng chó chồm lên sủa. Kế đến giọng Hagrid vang lên ồm ồm: “Quay lại, Fang. Quay lại.”

Gương mặt to lớn và lông lá của Hagrid thò ra liền sau tiếng két của cánh cửa bị kéo mạnh. “Chờ tý. Quay lại, Fang.”

Ông nắm vòng đeo cổ của một con chó săn đen khổng lồ, cố gắng giữ yên nó cho sáu đứa trẻ bước vào nhà.

Bên trong chỉ có một gian buồng. Thịt sấy và thịt chim trĩ treo lũng lẳng trên trần, một cái ấm đồng đang sôi trên bếp lửa, và ở một góc phòng là một cái giường khổng lồ chất một đống chăn vá.

Hagrid thả con Fang ra, bảo: “Cứ tự nhiên như ở nhà nhà các cháu.”

Con Fang cũng giống như chủ nó, coi hung hăng vậy mà rất thân thiện. Nó chạy ngay lại bên Ron và bắt đầu liếm tai thằng bé.

Harry giới thiệu với lão Hagrid: “Đây là Ron Weasley.” Cậu chỉ Ron, người đang ngăn cản chú chó săn liếm má mình “Bên cạnh lần lượt là Neville Longbottom, Hermione Granger, cả ba bạn ấy ở Gryffindor.” hễ nhắc đến người nào, cậu liền đưa tay đến người đó “Và Blaise Zabini, Draco Malfoy, hai bạn ở Slytherin của con.”

Lão Hagrid đang rót nước sôi vào một cái ấm trà to, vừa liếc qua mấy đứa nhóc vừa bảo: “Một đứa nữa của nhà Weasley hả? Ta đã tiêu hết nữa đời ta chỉ để rượt đuổi hai thằng anh cháu ra khỏi khu rừng cấm đấy. Hơn nữa, một Zabini và một Malfoy, chỉ mong các cháu không chê bai chỗ này.”

‘Thật ra họ khá khóc chịu đấy’ Harry nghĩ thầm.

Bác Hagrid bày mấy cái bánh cứng như đá ra dĩa mời họ. Trước khi cả bọn định thử thì Harry vội lên tiếng “Bác Hagrid, chúng con chưa đói lắm, hay bác cho chúng con lát đem về ăn, chúng con uống trà là đủ.”

“À vậy các cháu cứ uống trà đi. Nào Harry, tuần học đầu tiên vui không? Cả mấy đứa nữa.” Hagrid hỏi sang chuyện khác

“Thì … có rất nhiều cái mới lạ mà con chưa tiếp xúc bao giờ, lúc đầu con rất lo lắng vì sợ con sẽ là đứa học tệ nhất, nhưng giờ thì đỡ hơn rồi, vì con biết có rất nhiều bạn giống con. Nhưng…” Harry ngập ngừng nói.

“Sao vậy Harry?” Hagrid quan tâm đến lời nói của Harry đến nỗi không để ý vẻ mặt bất ngờ của Hermione cũng như tiếng hừ nho nhỏ của hoàng tử Slytherin.

Harry kể chuyện trong giờ độc dược ra, rồi hỏi “Bác Hagrid, rốt cuộc cha con làm chuyện gì mà để giáo sư ghét con dữ vậy?”

“Harry, con nói cái gì?” Hagrid bất ngờ thốt ra.

“Bác cho con biết đi, cha mẹ không ai nói con biết cả.” Harry vờ buồn tủi, mặt nhăn lại, làm người khác bất giác muốn vồ về an ủi.

“Harry, cha mẹ con chết rồi, ai nói cho con việc này.” Hagrid vội hét lên, làm Harry càng “hoảng sợ” hơn nữa, ngồi rụt lại, Hermione vội qua đỡ cậu bạn.

Draco trả lời “Harry nói với con, năm sinh nhật 6 tuổi của cậu ấy, có gia tinh xuất hiện đưa cậu trở lại trang viên Potter.”

“Mỗi khi con muốn học pháp thuật, các bức tranh trong gia tộc đều nói “Chờ con đến Hogwarts”, con cũng nghe lén mới biết được mối quan hệ của giáo sư Snape và cha khi còn là học sinh. Nhưng rốt cuộc cha làm cái gì mà giáo sư ghét luôn cả con. Hơn nữa con chỉ gặp thầy ấy lần đầu.” Harry “bình tĩnh” lại đáp lời.

Hagrid thật thà kể lại chuyện giữa hai người họ, trên tiền đề che dấu về chuyện tình tay ba. Đôi lúc lời sắp thốt ra lại sực nhớ rồi nuốt trở vào của Hagrid làm cậu bậc cười trong lòng ‘dễ tin người, thật thà như vậy, lại quá tin tưởng vào Dumbledore. Rốt cuộc cũng như cha mẹ mình. Dumbledore, rốt cuộc ngươi lôi kéo bao nhiêu người vậy’

Sau khi kể xong, không khí vui vẻ ban đầu bỗng trở nên khá ngột ngạt. Để cứu vãn tình thế, Hagrid hỏi Ron: “Thằng anh Charlie của cháu ra sao rồi hả? Ta khoái nó lắm. Nó huấn luyện mấy con thú rất là giỏi.”

Trong khi Ron kể cho Hagrid nghe về Charlie và việc nghiên cứu rồng của anh ấy, Harry đang nghĩ mình càng việc gì cần hỏi nữa không.

Cuối cùng khi Harry sực nhớ ra chuyện của cha đỡ đầu, thì trọng tâm câu chuyện đã xoay ngang mấy con rồng giữa Hagrid và Draco.

“Mà bác Hagrid, lúc nãy bác nói cha con cùng những người bạn cùng nhau bắt nạt giáo sư Snape, vậy những người bạn của cha gồm ai vậy ạ?” Ngay khi hai người dừng lời, Harry vội hỏi.

Hagrid rõ ràng cứng lại trong chốc lát, cuối cùng cũng khô cằn trả lời “lúc cha con còn là học sinh cùng ba người bạn khác thành lập nên nhóm Đạo tặc, với cha con là trưởng nhóm. Ngoài ra còn Remus Lupin, Sirius Black và Peter Pettigrew. Remus rất tột bụng, ôn hòa, học tốt, là người giỏi nhất trong tổ bốn người. Pettigrew thì rất nhát gan, nhỏ bé và sợ sệt, thường là cái đuôi của ba người còn lại. Tuy vậy nhưng James và Sirius vẫn xem Pettigrew là bạn bè thật sự, thậm chí là cả sinh mệnh cũng giao hết cho hắn ta. Ai mà ngờ hắn ta thâm hiểm như vậy, phản bội bạn bè, đầu vào bóng tối. Hắn ta nói cho Voldemort biết nơi ở của cha mẹ con trốn chạy, hơn nữa còn giá họa hãm hại Sirius 12 năm. Tội nghiệp Sirius, ngay một đem mất bạn mất luôn sức sống trẻ mà sống với tội danh vốn không phải của mình ở trong Azkaban 12 năm. Cũng may, Hiệu trưởng tìm được Pettigrew, trả lại trong sạch cho Sirius. Phiên tòa được mở lúc Chủ Nhật này, lúc đó cậu ấy sẽ hoàn toàn tự do.”

“Vậy ạ, con muốn nhìn thấy kẻ đã cướp đi gia đình con, con phải làm sao đây bác Hagrid?” Harry nói, thể hiện vẻ mặt thù hằn ra, mặc dù nó cũng không rõ ràng nữa. Không biết đã bao lâu rồi, cậu, không còn tức giận, hay hận thù, thật sự nữa nhỉ? Hình như từ khi cậu mất kí ức, cậu không còn hận thù gì nữa, ngay cả lúc Samuel bị tấn công, cậu cũng chỉ lo lắng cho em ấy.

Harry cứ thất thần suy nghĩ, nhưng cậu vẫn không quên nghe những gì mà Hagrid nói “Ta đã quên, cụ Dumbledore nói tạm thời không cho con biết việc này vội, nên để con bất ngờ. Nhưng… thôi được rồi, Harry, Sirius là cha đỡ đầu của con.”

Harry ‘vờ’ ngạc nhiên và vui vẻ, thôi được rồi, vui vẻ là sự thật “Vậy là con còn có người thân.”

Những người còn lại trong phòng đều vui cho Harry “Nhưng làm sao mình gặp được người đây, mình muốn gặp cha đỡ đầu ngay bây giờ.” Harry chán nản.

“Hay cậu xin giáo sư Mcgonagall thử. Nếu là vậy chắc cô sẽ cho cậu đến phiên tòa đó, dù sao, chú ấy cũng là cha đỡ đầu của cậu.” Hermione nêu ra ý kiến.

“Đúng đó Harry, cậu hỏi thử xem.” Bốn người còn lại nhìn nhau, rồi bất ngờ quay mặt đi.

“Ừ, sau bữa tối hôm nay mình sẽ đến hỏi. Ôi trễ quá rồi, hôm nay phá thời gian bác quá. Thôi chúng con xin phép về.” Rồi cả bọn đứng lên “Thưa bác chúng con đi!”

Tối hôm đó, Harry dùng hết hơi năn nỉ giáo sư Mcgonagall, rồi lại thêm khuyên nhủ Hiệu trưởng Dumbledore, rốt cuộc cũng được phép tham dự phiên tòa.

Ngày chủ nhật hôm ấy, Harry lần đầu tiên được nhìn người cha đỡ đầu kiếp này của cậu. Chú ấy rất gầy, trông giống hệt một bộ xương biết thở, sắc mặt vàng như nến, hai má hõm sâu, tóc rối bù, quần áo tả tơi.

Ở nhà tù Azkaban mười năm cơ hồ làm tiêu hao tất cả kiệt ngạo bất tuân của chú, từ khi hai mươi mốt tuổi đến năm ba mươi mốt tuổi, mười năm tốt nhất trong đời người, nhưng đối với chú chỉ có hối hận và đau đớn vô tận.

Cậu đặt tên lên ngực, đau lòng vì người cha đỡ đầu này, tuy chưa từng nói chuyện hay gặp mặt một lần. Có lẽ, cậu biết lí do cái cảm xúc này. Cậu nhớ đến chú sờ đầu cậu, bế cậu lên, hóa thành chú chó đen chỉ để cậu cưỡi đi, cười toe toét khi cậu cười,… những thứ lúc nhỏ mà cậu có. (PHKB: chỗ này xin giải thích: Harry lấy lại kí ức kiếp trước đồng thời cũng lấy luôn kí ức còn nhỏ của kiếp này, xem như là di chứng linh hồn dao động còn xót lại.)

Cuối cùng, phiên tòa kết thúc, chú Sirius được thả ra. Cậu vội chạy đến ôm chú “Cha đỡ đầu.”

Ánh mắt u buồn đục ngầu của Sirius không có tiêu cự, không xác định nói: “Con là ai?”

“Con là Harry a! Cha đỡ đầu!” Harry chảy nước mắt, những giọt nước mắt thật lòng.

Ánh mắt màu xám ảm đạm lập tức sáng ngời lên, Sirius ôm cổ Harry, nghẹn ngào , “Harry… Harry… Phải rồi, con là Harry, con đỡ đầu của ta… Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Con đừng khóc, ta thật sự thực có lỗi với con…”

Sau khi rời khỏi phiên tòa, Sirius nói với Harry bằng giọng khàn khàn: “Cha mẹ con ủy thác cho chú làm người giám hộ cho con.” Chú ấy khẩn trương cúi đầu, không nhìn Harry, “Nếu bọn họ gặp phải bất hạnh…”

Harry mỉm cười nhìn người đàn ông tóc đen gầy gò trước mắt này, cổ vũ chú nói tiếp

“Đương nhiên rồi. Nếu con muốn cùng dì, dượng của mình sống bên nhau, chú sẽ hiểu mà.” Sirius nói, “Nhưng mà, ừm, hiện tại chú khôi phục danh dự, nếu con muốn một …. một mái nhà khác…….”

“Chú muốn con sống chung với chú, phải không? Chú nói gì vậy, con không phải con đỡ đầu của chú sao? Tất nhiên phải sống cùng chú rồi. Con dì dượng của con, con có thể thay phiên chỗ ở mà.” Nói xong cậu quay qua Hiệu trưởng Dumbledore, ánh mắt đầy chờ mong “Được không hiệu trưởng, con có thể sống với Sirius phải không?”

Cụ Dumbledore nhìn ánh mắt chờ mong của Harry, sau một lúc trầm ngâm, nói: “Đương nhiên là được, chỉ là năm đó mẹ con đã ếm một Pháp thuật bảo hộ huyết thống phức tạp trên người con, chỉ cần con cùng sống với người cùng huyết thống với mình, sẽ có thể được có được sự bảo vệ mạnh mẽ nhất. Bởi vậy, chúng ta mới để con ở lại nhà dì Petunia con. Nếu con muốn cùng Sirius sống chung, phải cam đoan hàng năm trở về sống trong nhà dì hai tuần, cho đến khi trưởng thành, có thế thì pháp thuật bảo vệ mới có thể kéo dài.”

Dứt lời cụ Dumbledore chợt lóe qua tia nghi hoặc cùng suy nghĩ sâu xa. ‘Ngươi lại nghi ngờ phải không? Thật là một vị Hiệu trưởng “nghiêm minh và sáng suốt a”‘ Harry nghĩ thầm

Sirius nghe xong lời nói của Cụ Dumbledore, hơi nhíu mi, có vẻ không muốn, nhưng chú biết chuyện này là vì tốt cho Harry nên cũng không nói thêm nữa. Khi chú quay đầu muốn nói với Harry cái gì đó, lơ đãng thấy được hai người đứng phía sau Cụ Dumbledore, Giáo sư McGonagall và… Snape.

“Snivellus! Sao mày lại ở đây?” Sirius thốt lên. Merlin biết, vừa rồi trong mắt chú chỉ có con đỡ đầu nhà mình, cơ bản không nhìn thấy mọi người, nếu không phải Harry vừa rồi cùng Cụ Dumbledore nói chuyện, chỉ sợ chú cũng không chú ý tới lão Hiệu trưởng.

Snape hừ mũi một cái rất nặng nề, vẻ mặt chán ghét, “Chó ngu xuẩn! Ta vốn nghĩ mi chỉ là một con quái vật khổng lồ đầu đầy rơm rạ, giờ mới phát hiện thêm, mi còn là một con quái vật khổng lồ đui mù đầu óc ngu si tứ chi phát triển!”

Hai mắt Sirius lập tức bốc lửa, vừa định nói chuyện, lại cảm thấy tay áo của mình bị lôi kéo nhẹ nhàng, chú cúi đầu nhìn lại, chính là con đỡ đầu của mình a.

“Hử, Harry?”

“Chú Sirius, Giáo sư McGonagall cùng Giáo sư Snape vừa rồi làm nhân chứng, chứng minh Peter Pettigrew còn sống dưới dạng một Aminagi bất hợp pháp cùng hành vi thú tội của hắn. Hơn nữa, đừng tưởng con không biết mối thù giữa các người. Người lớn phải làm mẫu cho con cháu noi theo không phải sao?” Harry nói nhỏ vào tai Sirius.

Sirius có hơi ngỡ ngàng, trầm mặc một hồi, chú mở miệng: “Giáo sư McGonagall, cám ơn cô, và cả…” Chú nhìn đối thủ một mất một còn lúc còn đi học với ánh mắt phức tạp, “… Và cả Snape nữa. Cái ơn này, tôi nhớ kỹ.”

Chú cũng không phải người không biết tốt xấu, bất kể Snape đồng ý làm chứng cho chú vì lý do gì đi chăng nữa, chú đều phải cám ơn người này, cho dù bọn họ căm ghét nhau.

Snape không nói gì, ánh mắt đen trống rỗng tĩnh mịch kia liếc Sirius một cái, quay đầu đi, khi lướt qua Cụ Dumbledore, “Tôi đi về trước,” sau đó liền hắc bào cuồn cuộn rời đi.

Harry nhìn theo thân ảnh cao lớn kia rời đi, sau đó nói với Sirius: “Chú hiện tại phải về nhà sao, Sirius?”

Sirius cười ha hả, vò vò mái tóc đen rối bời, lộ ra răng vàng, “Harry không muốn đợi sao? Nhưng hiện tại con vẫn không thể đi, nơi đó vô cùng dơ bẩn, rất nhiều năm không ai ở, phỏng chừng gia tinh cũng chết, chờ chú dọn dẹp xong sẽ đón con tới.”

Harry trầm mặc nhìn răng, tóc chú Sirius và cả thân hình gầy như que củi kia nữa, về nhà thì cũng chỉ có nhà Black. Theo cậu điều tra được, chú Sirius khi còn trẻ đã gây gỗ với gia đình rồi rời khỏi nhà, ai mà biết chú về nhà đó có ai lo cho chú không chứ. Nghĩ đến đây, cậu quyết đoán quay đầu nói với Cụ Dumbledore: “Giáo sư Dumbledore, giáo sư Mcgonagall, con có thể xin nghỉ một tuần không? Cha đỡ đầu trở về như vậy con thật sự lo lắng.”

Cha đỡ đầu đại nhân bên kia như chịu đả kích “Harry, chú làm cho người ta lo lắng sao…”

“Không phải đâu, con chỉ muốn chăm sóc chú thôi mà. Dù con ở nhà dì dượng 11 năm nhưng con thuộc về giới pháp thuật, mà nơi đây chỉ có chú là người thân của con.” Harry nói với Sirius.

Vốn đang suy nghĩ, hay nghi ngờ, nghe câu trả lời của Harry, cụ Dumbledore cười tủm tỉm nói: “A, không thành vấn đề.”

“Con có thể về lấy một ít đồ đạc và SGK theo được không?” Harry hỏi.

“Được, con và giáo sư Mcgonagall về Hogwarts trước đi, thầy và Sirius còn phải làm thủ tục ở Bộ pháp thuật nữa.” Dumbledore chấp nhận.

Giáo sư Mcgonagall đưa Harry về trường, chẳng bao lâu sau trở lại. Cùng lúc Sirius đã lấy lại những thứ thuộc về mình.

“Harry, về nhà nào.” Chú Sirius nói, nhưng cánh tay chú lại lưng lửng như muốn nắm tay cậu nhưng không dám.

Cậu bật cười, nắm lấy tay cha đỡ đầu “Về nhà!”

Hai người nắm tay nhau ra khỏi sảnh Bộ pháp thuật, rồi biến mất sau tiếng “bụp”.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.