Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10 :Bách Việt Suy Tàn !!

Tiểu thuyết gốc · 3514 chữ

Nguyễn Ngọc Hải giữ lấy người phụ nữ này lại , cố gắng trấn an .

_ Bình tĩnh , hít thở sâu vào , từ từ mà nói !!

Người phụ nữ mếu máo , trên mặt còn hiện lên đầy vẻ khủng hoảng cùng khiếp sợ .

_ T..tộc trưởng...lúa...lúa mất hết rồi , bị lũ cuốn hết rồi , không còn một cây vào nữa !!

_Cái gì !!

Không chỉ là Nguyễn Ngọc Hải , tất cả mọi người sau khi nghe được tin này , trên mặt đều hiện lên vẻ mặt không tin .

nhưng người phụ nữ sẽ không đem chuyện này ra đùa , tất cả mọi người dần chuyển thành khiếp sợ .

Nguyễn Ngọc Hải lập tức dẫn đầu mọi người đến chỗ ruộng lúa ven sông .

Nhưng đã muộn .

Ruộng lúa cách làng không xa , mọi hôm đều là do những người phụ nữ chăm sóc.

Lúa trong đồng lúc đấy đã ra hạt , chỉ cần chịu khó chăm bón thêm một tháng nữa là sẽ có một ruộng lúa vàng ươm .

Nhưng trước mắt làm gì còn ruộng lúa nào nữa .

Chỉ còn một miếng đất bị nước lũ sông tràn qua , cây lúa bị cuốn đi gần hết.

Nước ngập đến đầu gối , toàn bộ đồng cánh đồng mất trắng, chỉ còn lại vài cọng lúa trơ chọi .

_ Tại sao...tại sao lại thế này được ?!

Hắn không ngờ trận lũ hôm qua lại gây nên tổn thất nặng nề như vậy .

Không chỉ là hắn , người tộc Chàm Việt cũng ngơ ngác nhìn vào đồng ruộng trống không trước mắt , nhiều người khóc òa lên .

Có người không thể tin nổi , còn cố gắng chạy lại , mò mẫm hi vọng có thể vớt vát lại cây lúa bị chìm .

Nhưng vô dụng-- thứ họ vớt lên chỉ toàn là bùn đất cùng gốc rễ .

Lúc này già làng cũng đi đến , thấy mọi người đáng tụ tập khóc lóc thì hỏi .

_ Có chuyện gì vậy , sao lại tụ tập khóc lóc thế này !!

Những người khác lập tức tránh ra một con đường .

Tầm mếu máo chạy lại chỗ già làng .

_ Già làng ơi , mất hết lúa rồi , không còn gì nữa rồi !!huhuhu !!

Hắn tự trách .

_ Nếu biết hôm qua bão to thế này , tôi đã đội mưa ra đắp đê cho ruộng rồi , huhuhu.

Già làng nghe hắn nói xong , trên mặt không có chút hoảng hốt nào.

_ Thì ra là chuyện này à ? Hôm qua tao biết có lũ rồi , nhưng mưa to quá nên không gọi mọi người ra !

Nghe già làng nói như vậy , tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt thất kinh về già làng .

Biết ruộng lúa nuôi sống cả làng bị lũ cuốn , nhưng vì mua to quá không cứu .

Chẳng lẽ già làng bị ma rừng nhập vào rồi .

_ Nhưng...tại sao lại không cứu , không có lúa thì mọi người sống như thế nào, còn...còn thuế cống cho người Hán nữa , già định để bọn nó bắt người trong làng đi ư ?!!

Già làng vuốt râu , trên mặt hiện lên vẻ dạy mãi không khôn , chỉ tay vào chán Tầm .

_ Mày ngu thế, ra đấy cứu lúa thì được bao nhiêu , không sợ bị giao long ăn mất à ? Có mỗi một nhúm lúa , có cứu được hết thì cả làng vẫn bị đói !!

Sau đấy trên mặt hiện lên vẻ vui mừng , nhìn vào Nguyễn Ngọc Hải mà nói.

_ Bọn mày nhớ hôm qua tộc trưởng cho cả làng ăn gì không ? Tộc trưởng bảo sau này không để ai bị đói nữa , sau này cả làng chỉ ăn thức ăn như hôm qua thôi , không phải ăn chút tẹo lúa cầm hơi nữa !!

Mọi người sững người lại , tất cả nhìn tộc trưởng .

Nguyễn Ngọc Hải đơ người , hắn không ngờ già làng sẽ nói ra lí do như vậy.

_ Già...nói gì cơ ..?

Già làng vẫn nhìn hắn .

_ Hôm qua tộc trưởng chẳng bảo là sẽ nuôi toàn bộ tộc , không để cho ai bị đói mà, tộc trưởng còn bảo là không muốn người trong tộc vất vả nguy hiểm , hôm qua già sợ người trong tộc bị giao long ăn mất nên không cho người trong làng đi cứu lúa .

Nguyễn Ngọc Hải nhìn vào hai mắt già làng...

Hắn không thể nhìn ra một chút bỡn cợt cùng khinh thường hay bất kì một chút nói khích nào .

Trong mắt già làng chỉ có sự khó hiểu , ngưỡng mộ cùng tin tưởng tuyệt đối vào hắn .

Một ngọn lửa tức giận bùng lên trong ngực , chẳng mấy chốc xông thẳng lên đầu .

Hắn không để ý đến già làng hơn 50 tuổi ,hai tay xông lại nắm chặt áo của già làng mà xách lên.

_ Tại sao !!? Sao lại làm như vậy? Ông bao nhiêu tuổi rồi , tại sao vì một lời nói của tôi mà giám làm như vậy ?!!Chẳng nhẽ không biết ruộng lúa quan trọng thế nào sao ?!!

Già làng chính là người nhiều tuổi nhất trong làng , trừ vu ra , đến tộc trưởng trước gặp già cũng phải lễ phép chào hỏi, không ai ngờ được tộc trưởng trẻ tuổi này giám xách cổ già làng lên như vậy .

Mọi người lập tức chạy lại tách hai người ra .

Già làng không hiểu , một tay xoa cổ áo vừa bị xách lên, khuôn mặt cũng bị dọa cho ngơ ngác .

_ Nhưng mà ...chẳng phải tộc trưởng bảo vậy ... nhưng mà...dựa vào...

Nguyễn Ngọc Hải lúc này đang bị 3,4 người đàn ông kéo lại, không có cách nào , tộc trưởng của bọn hắn quá cao lớn cùng khỏe mạnh , 3,4 người kéo lại cũng cố sức.

Nguyễn Ngọc Hải nghe già làng nói vậy thì càng tức giận hơn, cả người vùng vẫy suýt thoát khỏi lôi kéo của mấy người .

_Dựa vào con khỉ !! Chỉ dựa vào bữa ăn rẻ mạt hôm qua , dựa vào lời hứa xuông của tôi, dựa vào một người mới quen không đến ba ngày, ông sẵn sàng mặc kệ cả đồng lúa trong làng, tôi đã đen núi gạo núi cơm đến trước mặt các người chưa mà ông giám chắc chắn tôi có thể nuôi cả làng .

Già làng sững người .

_ Nhưng mà ...

Nguyễn Ngọc Hải không đợi già làng nói hết , miệng hắn tức giận như máy phun nước bọt về phía trước .

_ Lỡ tôi là giặc Hán cử đến để bắt các người thì sao ? Lỡ như tôi có mệnh hệ gì thì sao ? Đang đi bị đá rơi chúng đầu , ăn cơm sặc chết, vào rừng bị thú dữ ăn mất , tối ngủ bị cảm lạnh chết thì ông định làm thế nào ? Không còn lương thực , ông định để cả làng chết cùng tôi à ?

Từng lời nói như chuông đồng vang vọng vào đầu già làng cùng mọi người.

Đúng rồi , nếu như những lời tộc trưởng nói thực sự sảy ra thì sao , bọn hắn thực sự sẽ phải chết hết sao .

Già làng lúc này đã nhận ra cái sai của mình , cả người đứng chết chân tại chỗ , hai mắt rưng rưng nhìn ra cánh đồng bị nước sông nhấn chìm .

Bỗng cả người quỳ sụp xuống đất rồi khóc lên ,ông lão hơn 50 tuổi ôm đầu khóc rống lên như đang chúng sợ hãi lỗi lầm của bản thân, sợ hãi khi đối diện với những ngày sau này của cả tộc .

Nguyễn Ngọc Hải bực mình , hắn quay người đi thẳng vào làng .

_Tộc trưởng !!

Tầm nhìn già làng đang ôm mặt khóc rồi nhìn bóng lưng của tộc trưởng, bảo với mọi người một tiếng rồi chạy theo vào làng .

Hắn vội vàng đuổi kịp tộc trưởng.

_ Tộc trưởng đừng giận già làng mà , già làng biết sai rồi ?

Nguyễn Ngọc Hải lắc đầu , hắn không phải chỉ giận riêng già làng, thái độ của mọi người mới chính là thứ làm hắn tức giận nhất .

Tất cả mọi người trước khi nghe hắn đe dọa thì đều đồng tình với gìa làng .

Cảm giác lúc này của hắn là vừa giận vừa thương , còn cả tội nghiệp cùng đau lòng .

Giống như phụ huynh khi nhìn thấy con trẻ của mình vì thật thà quá mà bị lừa vậy .

Cả tộc Chàm Việt với hắn không khác gì một đứa bé đấy , chỉ vì vài ba câu nói mà sẵn sàng vứt bỏ thứ quý giá nhất của mình , tin tưởng tuyệt đối vào người khác .

Suy cho cùng...cũng là do tộc Việt quá nghèo cùng quá chất phác .

Trong lịch sử cũng không thiếu những bài học xương máu để học hỏi.

Tiêu biểu như khỏi nghĩa hai bà Trưng , quân của các tộc vốn dĩ đã liên minh đánh bại được quân Nam Hán , chiếm lại được vùng Lĩnh Nam rộng lớn .

Nhưng do các tộc trưởng quá nghèo ,lại tin lời bị người Hán hứa ngon ngọt , dụ dỗ tặng quà làm chia rẽ nội bộ , dẫn đến Đồng Trụ được dựng đến giờ vẫn còn vương máu.

Nguyễn Ngọc Hải bỗng nhìn thấy một căn nhà đất trước mặt , căn nhà đất này có vẻ ngoài khác với những căn nhà khác , gây nên sự chú ý của hắn .

_ Đây là nhà của ai thế !!?

Tầm nhìn theo hướng tộc trưởng chỉ , lập tức nhận ra căn nhà này .

_ Đây là nhà của vu, từ lúc vu chết đi đã không còn ai ở nữa rồi !!

Nguyễn Ngọc Hải trong đầu hiện lên hình ảnh ông lão già nua , trên người mang đủ loại trang sức cùng hình xăm , đến lúc chết vẫn cố níu kéo muốn hắn ở lại làm tộc trưởng cho bộ tộc.

Ánh mắt lúc đấy đã già nua , tuy rằng không tỏa ra ánh sáng hay hào quang gì , nhưng đến khi từ giã cõi đời ,hắn vẫn nhìn thấy trong đôi mắt vẫn còn dấy lên ngọn lửa hi vọng .

Hắn bước vào trong nhà , ngôi nhà thấp khiến hắn phải cúi đầu mới bước vào được.

Ngôi nhà không lớn , không có cửa sổ nên ánh sáng rất mờ.

Thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là một tấm bản đồ được treo lên chính giũa bức tường ,những trang sức tế lễ treo xung quanh như "chúng tinh củng nguyệt" cho nó.

Không sai , một tấm bản đồ được vẽ bằng da thú, tấm bản đồ tuy đơn sơ nhưng có vẽ đủ núi non cùng chú giải.

Hắn nhìn vào bản đồ , trên bản đồ có đánh dấu vị trí của bộ tộc bằng sơn đỏ , xung quanh có đánh dấu đường đi xung quanh đến hơn 5 bộ tộc khác , không những thế , trên bản đồ còn kí hiệu vị trí của một tòa thành .

Tiếc là hắn không đọc được chữ nên không đọc được vị trí bản đồ , đây là chữ Khoa Đẩu , chữ cổ của người Việt , nói thật là chữ viết này...nhìn không đẹp lắm, mỗi chữ đều có rất nhiều kí tự, hắn đoán là muốn học cũng không dễ .

Nói đến mới nhớ , hắn mới chỉ biết được đấy là niên đại năm 208 sau công nguyên ,còn chưa biết bị trí của bộ tộc ở đâu trên bản đồ .

Hắn hỏi Tầm xem có đọc được chữ trên bản đồ hay không , Tầm cũng lắc đầu .

_ Tôi không đọc được , cả tộc chỉ có mỗi vu biết chữ thôi !!

Nguyễn Ngọc Hải thở dài , hắn đã biết lí do tại sao tộc Chàm Việt dễ dụ vậy rồi .

Chữ nghĩa chính là chuyền thừa văn minh cùng tri thức , bây giờ cả tộc mù chữ thì lấy đâu ra tri thức mà học hỏi , xem ra chuyện cánh đồng cũng không trách già làng được.

Bây giờ cả làng mù chữ thế này , hắn đoán các tộc khác cũng không khá khẩm hơn là bao.

Tỉ lệ biết chữ thấp hơn cả tời Pháp đô hộ kiểu này , bảo sao văn hóa càng ngày càng thụt lùi .

Càng nghĩ càng nể các thế hệ về sau có thể cầm cự , giữ được gốc gác kéo dài tận mấy trăm năm chờ ngày dựng nước.

_ Cậu biết gần đây có thành trì nào không ?

Tầm suy nghĩ một lúc rồi mới nói.

_ Hình như là trước kia tôi nghe vu nói đến huyện thành gần đây nhất là thành...thành ..À !Là thành Chu Nhai !!

Nguyễn Ngọc Hải âm thầm nhớ kĩ cái tên này , hi vọng đây là thành trì đủ lớn để hiện lên bản đồ, nếu google tìm thấy địa danh này thì có thể khiến hắn xác định được vị trí bản thân .

Ngoại trừ tấm bản đồ ra , thứ khiến hắn chú ý hơn là một tập thẻ tre .

Trên những cuộn thẻ tre này có viết rất nhiều chữ , tuy là hắn không hiểu nhưng trên thẻ tre có vẽ lấy một hình ảnh người đàn ông uy nghiêm lại có nét hiền từ đang cưỡi voi , xung quanh là những người dân Việt cổ đang tung hô vui mừng , người người vui cười , trên tay ôm từng bó lúa vàng ươm muốn dâng cho người đấy .

Tháp tùng hai bên là những người ăn mặc giống lạc thần và lạc tướng từng thống trị các bộ , giúp vua cai quản việc nước .

Những người lính cầm giáo mác , đóng khố , mặc giáp đồng đi theo bảo vệ .

Đây là tranh vẽ một vị vua cũ của người Việt .

Xem ra vu chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ muốn dựng lại đất nước của người Việt .

Chính vì vậy mà cứ nơi nào có đánh nhau , khỏi nghĩa là vu đều dẫn theo người đến hội quân.

Hậu quả là bộ tộc suy tàn , cả tộc Chàm Việt từ hơn 1000 người chỉ còn lại một nhúm hơn 200 trẻ em cùng phụ nữ , tộc trưởng chết , phải chọn một kẻ ngoại tộc để thay thế , đến bản thân cuối cùng cũng biến thành một nắm đất giữa rừng núi đại ngàn .

_Đáng không ??

Hắn nhìn vào tấm bản đồ , lẩm bẩm như đang nói chuyện với chủ nhân căn nhà .

Không có ai đáp lại hắn , trong căn phòng chỉ có tiếng hít thở của hai người đàn ông.

................

.........

Đoàn người tộc Việt tiếp tục bị quân Hán buộc lại áp giải đi về phía trước.

Số người đã từ 150 xuống chỉ còn 144 , có 6 người bị ốm trên đường đã không qua khỏi.

Trạng thái của những người còn lại cũng không tốt bao nhiêu , từ khi làng bị đánh tan , đã hai ngày rồi họ không được ăn uống gì cả.

Đến cả sức đi bộ cũng không có , vậy mà tên lính người Hán vẫn cầm cái roi quất ngựa vụt vào người họ, ép tù nhân phải đi thật nhanh.

Một đứa trẻ người Việt bờ môi đã tím tái , bước chân đi liêu xiêu , cả người đã không có mấy lạng thịt, nó đang đi thì bỗng ngã sấp xuống , kéo theo mười mấy người cũng ngã theo.

Một tên lính tức giận cầm roi vụt liên tiếp vào đám người khiến cho những tù binh đau đớn , vội vàng đứng dậy .

Duy nhất chỉ có đứa trẻ gầy còm là không có động tĩnh gì, dù bị roi ngựa đánh cho choét hết cả lưng nhưng vẫn nằm im.

Một người đàn ông trung niên , dáng người có hơi vạm vỡ trong những tù binh người Việt yếu ớt nói .

-Đừng đánh nữa , nó chết rồi , chết đói , chết khát , chết không thể đi được nữa ! ~

Giọng nói của người đàn ông cũng yếu ớt thều thào .

Người này chính là Xừ , tộc trưởng của bộ tộc , trong trận chiến không chết nhưng lại bị bắt sống.

Xừ nhìn đứa trong tộc vừa mới chết , lại nhìn đứa con gái bị chói chung dây bên cạnh , nó đã gầy đến mức chỉ còn hốc mắt với răng .

Xừ hối hận , giá như hắn...lúc đấy hắn không giấu mỏ sắt...không mưu đồ khởi nghĩa...chịu đựng bóc lột một chút...

Bộ tộc sẽ không đến mức tàn diệt thế này.

Mỗi lần nhìn thấy người trong tộc chết tàn , chết lụi từng ngày. Xừ cảm giác như từng khúc ruột bị moi ra khỏi cơ thể .

Đứa trẻ chết bị đám lính kéo ngoài vứt như rác rưởi , không thèm đào lấy một cái hố , cái xác sợ chẳng mấy chốc sẽ bị thú rừng ăn mất.

Nhìn tên tướng người Hán đang ung dũng cưỡi ngựa , Xừ không muốn có ai trong tộc phải chết nữa , dù có sống sót để thành nô lệ cũng được.

Xừ nói với mấy người bị trói cùng mấy câu , sau đấy tất cả đồng loạt quỳ xuống .

Xừ cùng mọi người lết hai chân đến trước ngựa của tên tướng người Hán , chống tay xuống đất .

_ Tướng quân , chúng tôi đói quá , đã không đi nổi nữa, xin tướng quân cho chúng tôi miếng ăn, chúng tôi sắp chết hết cả rồi , xin cho chúng tôi một miếng ăn , chúng tôi sẽ đi nhanh hơn con trâu trong đàn , con dê trong rừng, không làm chậm đường của tướng quân .

Xừ khuất nhục cúi đầu xuống sát mặt đất , bây giờ hắn chỉ là một tộc trưởng đã mất cả danh dự , chỉ có thể cui đầu xuống xin kẻ thù bố thí.

Tên tướng người Hán cúi đầu nhìn xuống , ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đấy trong mắt bỗng lóe lên ý cười .

_ Bọn man di muốn ăn à ?!! Được , bản tướng quân nhân từ , cho các ngươi ăn !!

_ Đội ơn tướng quân nhân từ .

Tên tướng người Hán nghé tai nói nhỏ điều gì đấy với binh lính , lập tức có 2,3 tên lính vòng ngược về phía sau .

Đợi một lúc thì có một đám khói đen nổi lên đang lên, mùi thịt nướng bay thấp thoáng khắp mọi nơi .

Cả tù binh cùng lính Hán đều bị mùi thịt kích thích dạ dày , nhất là những từ binh , họ đã bị nhịn đói hai ngày rồi , nhiều người ngửi thấy mùi thịt nướng không nhịn được mà chảy cả nước miếng.

Nụ cười bắt đầu hiện trên mặt của tên tướng người Hán .

Một lúc sau , bọn lính mạng một cái chậu gỗ đựng đầy thịt đến trước mặt đám tù nhân .

Tên tướng người Hán vung tay lên .

_ Hôm nay bản tướng quân bắt được con vượn , lòng ta từ bi thưởng cho các ngươi , mau ăn đi !!

Tù binh người Việt nghe vậy thì mắt sáng lên , họ đã đói khát cùng mệt mỏi quá lâu rồi , từng người như những con sói đói chảy nước miếng lao vào tranh nhau chậu thịt .

Xừ cũng bị các tộc nhân của mình kéo đi .

Trong ánh mắt hâm mộ của đám lính , nhóm người tù binh thi nhau nhai nuốt lấy từng miếng thịt "vượn".

Tên tướng quân cuối cùng cũng không nhịn được nữa , hắn phá lên cười to .

_Hahaha !! Đúng là lũ man di mọi rợ , ăn đi , ăn nhiều vào , hãy ăn thật no đi,thịt "vượn" ngon lắm đúng không ?! Hahaha !!

Xừ cùng một vài người trong tộc như nhận ra điều gì đấy .

Hắn nhìn trên tay một ngón tay người bị thui cháy đen , hai mắt đỏ lừ lên nhưng không giám quay mặt lại nhìn tên tướng Hán .

Cuối cùng, Xừ bỏ ngón tay vào miệng, quai hàm như chết lặng , chỉ biết cố gắng nghiền nát ngón "vượn" tay trong miệng .

Cánh mũi phồng lên , hai mắt đỏ bừng đầy tơ máu như chảy ra huyết lệ căm thù .

Bạn đang đọc Quay Về Thời Tam Quốc Việt Tộc Xưng Hùng. sáng tác bởi DavisVũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DavisVũ
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 231

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.