Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Tưởng lộ diện

Phiên bản Dịch · 3358 chữ

– Ai chà!

Trần Phong vừa nói, người đang vẽ trên thang lúc này mới đột nhiên phát hiện, nhìn thấy phía dưới không biết đứng thêm mấy người từ lúc nào, trong lòng hơi kinh hoảng, hơn nữa đứng thời gian hơi lâu nên run chân, vừa lúc đá vào thùng sơn nước bên cạnh thang. Nước sơn từ trên thang cao 2m rơi xuống đất, bắn tung lên. Trần Phong đứng gần nhất nên trên người dính không ít nước sơn.

– Rất xin lỗi, thực rất xin lỗi, là tôi không cẩn thận, tôi thực không phải cố ý! Là các người lén lút tới đây, không nói lời nào dọa tôi giật mình. Tôi nhát gan không ngã xuống là may… Các người là ai?

Một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên, giống như một cơn gió mát giữa mùa hè khiến người ta dễ chịu.

Thư ký Giang Thiên của Trần Phong đang muốn nổi giận, Trần Phong khoát tay ngăn lại, mỉm cười:

– Đúng là chúng ta không đúng, cô bé nói đúng. Nếu thật sự dọa cô sợ hãi ngã xuống, chúng ta cũng không bồi thường nổi. Rất xin lỗi cô bé, vừa rồi tôi chỉ tập trung nhìn bản vẽ phối cảnh của cô quá mức nhập thần, không được cô cho phép, là lỗi của chúng tôi. Cô không quá sợ đó chứ?

Tất cả sự chú ý của Trần Phong đều tập trung trên bản vẽ phối cảnh, vừa rồi đúng là không chú ý thấy người vẽ không ngờ là một cô gái. Nhìn bộ dạng cô thanh thuần tinh khiết, cực kỳ thanh lịch, tóc không dài, nhìn chỉ chừng 17, 18, xấp xỉ tuổi con trai mình, Trần Phong không kìm nổi yêu thích, ôn hòa nói:

– Bản vẽ phối cảnh này là cô thiết kế à? Cô rất giỏi, chẳng những thiết kế hiệu quả hạng nhất, ngay cả bản vẽ phối cảnh cũng cực kỳ tinh xảo.

Cô gái mặc quần bò xám đen, đầu đội mũ lưỡi trai, trên người mặc một chiếc áo phông trắng – Bởi vì đang làm việc nên trên áo dính đầy sơn, ngược lại trông càng thêm đáng yêu. Cô cười tủm tỉm tiện thể ngồi xuống mặt thang, đấm đấm chân hỏi:

– Trước tiên nói xem các người là ai? Nếu không tôi sẽ không nói cho các người. Đây là bí mật kinh doanh, hiểu không? Đừng nịnh tôi vô ích!

Sắc mặt Cao Hải cũng phải biến đổi, đang muốn nói với cô bé rằng đây chính là Thị trưởng Trần, Trần Phong lại ho khan một tiếng, khiến Cao Hải lập tức nuốt lời nói vào trong lòng. Trần Phong không hề tức giận mà còn cười rất thân thiện:

– Còn biết giữ bí mật, khá có đạo đức nghề nghiệp, đáng khen. Đúng rồi cô bé, cô tên là gì?

– Tới khai giảng thì cháu chính là sinh viên năm thứ hai, còn là cô bé à? Chú ơi, ánh mắt của chú hơi kém… Bớt lôi kéo làm quen đi, có chuyện gì mời nói thẳng, không có việc gì xin mời rời đi để cháu tranh thủ thời gian làm nốt hôm nay cho xong. Xem như bị hắn ta hại thảm, không ngờ thiết kế công trình dự án màn hình tinh thể lỏng lại phức tạp như vậy, khiến cháu bận nửa tháng còn chưa xong. Hừ, tìm được hắn ta, nhất định phải tính sổ với hắn.

Vẻ mặt cô gái biến đổi liên tục, vừa mới yếu ớt đáng yêu lại biến thành tức giận bất bình, còn bạnh hàm ra, hiển nhiên là tức giận ai đó. Trần Phong toàn gặp người a dua nịnh hót mình, rất ít khi thấy một cô gái lộ ra bản sắc trước mặt mình, lại nhớ tới đứa con gái nhỏ của mình nếu còn sống, cũng chừng tuổi cô gái này, có khi cũng xinh đẹp như vậy, ông không khỏi tràn đầy tình thương của người cha, thái độ vô cùng thân thiện:

– Cô bé đừng nóng giận, cho dù cháu là sinh viên năm thứ ba, thứ tư thì vẫn chỉ là cô bé trong mắt tôi. Tôi không phải người xấu, chỉ là muốn thỉnh giáo cháu một vấn đề, muốn biết bản vẽ phối cảnh này có phải cháu làm hay không?

Cao Hải và Giang Thiên ngơ ngác nhìn nhau, không thể tin được Thị trưởng luôn luôn nghiêm túc, mặt sắt, lại có thể có một mặt dịu dàng tình cảm như vậy. Nhìn vẻ thân thiện, từ ái lộ rõ trên mặt ông ta như vậy, đúng là một người cha rất yêu thương con cái.

– Đương nhiên là bản vẽ của cháu. Không thấy cháu đứng ở đây bận rộn nửa ngày à?

Ánh mặt trời hơi chói mắt, cô gái cầm lấy mũ làm quạt, lúc này mới có cơ hội cẩn thận đánh giá mấy người. Ánh mắt cô dừng lại trên người Trần Phong, đột nhiên sửng sốt, tuy nhiên lại đảo mắt như không có việc gì, mỉm cười hỏi:

– Các chú hỏi thăm việc này làm gì? Có phải là thấy cháu vẽ vất vả, muốn thưởng cháu một chai nước đúng không?

Trần Phong gật đầu không chút do dự:

– Nói đúng, chú thấy cháu đứng làm việc cần cù vất vả dưới ánh nắng chói chang, hơn nữa còn nhỏ tuổi như vậy, thật rất đáng khen, cố ý tới tặng nước giải khát cho cháu…

Vừa nói, Trần Phong vừa quay đầu liếc mắt với Giang Thiên.

Giang Thiên không dám chậm trễ:

– Tôi đi ngay!

Y lập tức vội vã chạy tới quán nước giải khát gần đó.

Cô gái buông bút, trèo từ trên thang xuống:

– Nhìn mặt chú có vẻ hiền lành giống người tốt, lại tặng nước cho cháu, cháu còn đứng trên đó nói chuyện với chú chính là không lễ phép.

Cô đứng trước mặt Trần Phong, duyên dáng yêu kiều như một nhành cây bách hợp, tươi mát mà ý nhị.

Giang Thiên mua nước trở về, vốn định đưa trực tiếp cho cô gái, Trần Phong giơ tay nhận lấy, chủ động đưa về phía trước:

– Cô bé, cháu tên là gì?

Cô gái nhận lấy nước, ngọt ngào nói một câu cảm ơn, lại lắc đầu nói:

– Tên con gái không thể tùy tiện nói cho người xa lạ!

Cao Hải ở một bên sốt ruột quá mức muốn dậm chân. Được Thị trưởng nhớ tên là chuyện tốt mà bao nhiêu người tha thiết mơ ước, vậy mà cô gái này lại không thấy, thực sự khiến gã tức giận suýt nữa bật thốt ra thân phận của Trần Phong. Tuy nhiên thấy Trần Phong kiên nhẫn mười phần nói chuyện với cô gái, gã cũng đánh mất ý nghĩ này. Lãnh đạo của mình khi nào thì nghiêm túc, khi nào thì ôn hòa, đó là việc của lãnh đạo, là cấp dưới chỉ có tư cách bàng quan, không được phép nói gì. Nếu chẳng may nói một câu không đúng khiến lãnh đạo thật vất vả mới tâm tình tốt lên một chút lại nổi giận, ấn tượng về mình kém đi, vậy chính là tự vác đá đập chân mình.

Giang Thiên cũng không có cách nào khác nhún vai, nhìn nhau cười với Cao Hải. Hai người đều lắc đầu, ngậm miệng thật chặt.

– Không nói thì thôi…

Trần Phong vui vẻ như một người bề trên khoan dung rộng lượng, cũng tự uống một ngụm nước, chỉ mấy cái ghế dựa cạnh chiếc thang:

– Nếu không chúng ta ngồi xuống nói chuyện?

Cô gái gật đầu một cái, trước hết chạy tới dùng một khăn lau sạch mấy cái ghế, sau đó theo thứ tự xếp ra. Trần Phong ngồi xuống không hề có chút hình tượng nào của Thị trưởng, lại vẫy tay ra hiệu cho Cao Hải và Giang Thiên ngồi xuống. Hai người không dám ngồi cùng với Thị trưởng, đành phải kéo ghế ra xa một chút, cách Trần Phong và cô gái chừng hai thước, mới miễn cưỡng ngồi xuống.

Cô gái mặc kệ tất cả, thoải mái ngồi bên cạnh Trần Phong, uống một hơi hết chai nước, sau đó nhẹ nhàng đặt chai không vào thùng rác, lúc này mới hỏi:

– Chú, có phải chú cũng muốn mời nhà thiết kế?

– Đúng vậy, chú đúng là muốn mời một nhà thiết kế tài hoa có tầm mắt.

Ánh mắt Trần Phong đảo qua bầu trời thành phố, biết thành phố Yến mới phát triển, còn rất nhiều phương diện đang thiếu người. Bản thân ông ta là Thị trưởng, nếu có thể trong thời gian nhậm chức thay đổi được hoàn cảnh bẩn, loạn, thấp kém của thành phố Yến, vậy cũng coi như không phụ với khát vọng và lý tưởng chính trị của mình.

– Vậy chú ngàn vạn lần không nên tìm cháu!

Cô gái cười hì hì liên tục xua tay

– Trinh độ thiết kế của cháu rất bình thường, không đảm đương nổi trọng trách.

Trần Phong ngạc nhiên hỏi:

– Bản vẽ thiết kế dự án màn hình tinh thể lỏng này rất khá, trình độ thiết kế cũng không bình thường. Theo chú thấy, không hề kém so với thiết kế của quảng trường thư giãn… Cô bé, không phải cháu sợ chú lừa hoặc lo lắng chú không cho cháu thiết kế phí đó chứ?

Cô gái cười khanh khách:

– Biết thiết kế và biết vẽ là hai khái niệm. Bản vẽ phối cảnh này đúng là do cháu vẽ, tuy nhiên thiết kế lại do người khác, không phải cháu, cháu không dám nhận công…

Đột nhiên cô như tỉnh ngộ nhớ ra cái gì liền đứng lên:

– Quảng trường thư giãn? Chú nói chính là quảng trường thư giãn ở phố Bắc Đại?

Trần Phong gật gật đầu, không rõ cô vì sao kích động như vậy.

– Chú, chú cũng thật tinh mắt, cháu cũng bội phục chú…

Cô bé dài giọng ra, chỉ vào bức tranh vẽ phối cảnh, nói:

– Trên bản vẽ có tên người thiết kế, người đứng vị trí số một ấy, cũng chính là người thiết kế quảng trường thư giãn. Đây đều là cùng một người!

Trần Phong giật mình không nhẹ, đột nhiên đứng lên, ngưng thần nhìn thấy tên người thiết kế trên bản vẽ, lập tức giật mình kinh hãi.

Tên người thiết kế không hề xa lạ đối với Trần Phong: Hạ Tưởng!

Không ngờ lại là Hạ Tưởng. Vừa rồi mình còn nói người thiết kế dự án màn hình tinh thể lỏng còn có kỹ thuật cao hơn một bậc so với người thiết kế quảng trường thư giãn, đang cao hứng vì nhân tài thiết kế của thành phố Yến hóa ra đều ẩn trong dân gian, trong vòng một ngày phát hiện ra hai người, không ngờ rằng hóa ra cả hai lại cùng là một người, chính là cậu thanh niên tên là Hạ Tưởng.

Trần Phong không kìm nổi cười.

Cao Hải cũng thấy rõ tên Hạ Tưởng trên đó, nghĩ thầm rằng xem như tên Hạ Tưởng được lọt vào tai Thị trưởng Trần, ấn tượng khắc sâu, còn mạnh hơn rất nhiều so với những kẻ hao tổn tâm cơ mang đến niềm vui cho Trần Phong. Quả thật Hạ Tưởng rất may mắn, không, cũng không thể nói là may mắn, mà phải nói hắn có bản lĩnh thật sự, cả hai nơi thiết kế đều lọt vào mắt xanh của Thị trưởng Trần, để lại ấn tượng tốt đẹp cho Thị trưởng Trần. Điều này khiến Trần Phong đang đau đầu vì không tìm thấy nhân tài thiết kế phải sáng ngời hai mắt.

Đáng tiếc chính là, Hạ Tưởng không nên chạy tới huyện Bá thâm sơn cùng cốc làm gì. Nếu Hạ Tưởng có thể ở bên cạnh mình, lại xuất ra vài ý tưởng quan trọng, Trần Phong cao hứng lên, bước tiếp theo đề bạt mình lên làm Phó thị trưởng cũng không phải việc khó.

Cao Hải âm thầm tiếc hận.

Khác với Cao Hải đang âm thầm tiếc hận, lúc này Trần Phong thật sự động tâm yêu tài. Ông cũng biết vừa rồi là trùng hợp mà không phải là thủ hạ cố ý bố trí cho mình xem. Việc tới quảng trường thư giãn và tới nhà ga đều là do ông nhất thời hứng thú mà không hề có bố trí trước. Cho dù có người cố ý bố trí khiến ông ta chú ý tới hai nơi thiết kế nhưng nếu thiết kế không có hiệu quả xuất chúng thì cũng không thể khiến ông ta chú ý xem người thiết kế là ai. Có thể nói, cái tên Hạ Tưởng được nghe tới hai lần trong vòng một ngày và cả hai lần đều khiến Trần Phong ngạc nhiên vui mừng, khiến ông chân chính có ý nghĩ muốn gặp hắn một lần.

– Tào Thù Lê, tên dễ thương nhỉ! Vậy chú gọi cháu là Thù Lê được chứ?

Dưới tên Hạ Tưởng còn một cái tên nữa, Trần Phong tự nhiên đoán được chính là cô bé trước mặt này.

– Vậy là vẫn bị chú biết!

Tào Thù Lê thè lưỡi, cũng đứng lên, chắp hai tay sau lưng, nói:

– Chú, cảm ơn nước của chú, tuy nhiên cháu còn phải làm việc, nếu không sẽ không kịp. Không tiếp chuyện với chú được nữa, tạm biệt!

Cô bé vẫy tay, sau đó nhanh nhẹn trèo lên thang.

Trần Phong hơi suy nghĩ một chút, vẫy tay với Tào Thù Lê trên thang:

– Thù Lê, cháu là bạn cùng học với Hạ Tưởng à? Cháu có biết cậu ấy hiện ở đâu không?

Tào Thù Lê nghênh mặt, giả vờ suy nghĩ:

– Tuy rằng chú có hảo tâm tặng cháu một chai nước nhưng cháu vẫn không thể tiết lộ bí mật được. Về phần Hạ Tưởng đang ở đâu, rất xin lỗi, không thể báo cáo!

– Con bé quỷ quái!

Trần Phong cười mắng một câu, bỗng nhiên lại ý thức được không đúng, dường như mình đang không giữ được hình tượng của Thị trưởng trước mặt Cao Hải, liền kìm nụ cười lại:

– Được rồi, chú sẽ không ép buộc. Cô bé, tạm biệt…

Đoàn người Trần Phong vừa mới đi, phía sau tấm biển ló ra một người, thò ra thụt vào nửa ngày, xác định đám người Trần Phong đã đi hẳn không còn thấy bóng dáng, lúc này mới thở phào một hơi:

– Chị, sao chị có thể nói với Thị trưởng Trần như vậy? Tốt xấu gì người ta cũng là Thị trưởng thành phố Yến, là quan phụ mẫu của trăm vạn dân thành phố Yến, tuy cũng là cấp sở nhưng quyền lực còn lớn hơn ba nhiều.

Tào Thù Lê không cho là đúng lườm Tào Thù Quân một cái:

– Coi như em thức thời, vừa rồi không lộ diện, nếu không thì biết tay chị… A, ông ta chính là Thị trưởng Trần? Chị đúng là không nhận ra, em cũng biết là chị luôn không xem tin tức của thành phố ta mà.

– Đừng giả bộ, chị gạt được người khác không lừa được em đâu, em còn không biết chị sao? Ánh mắt của chị đã bán đứng tâm tư giả bộ của chị rồi. Chị đã sớm biết ông ta là Thị trưởng Trần, chính là giả vờ không biết, đúng không?

Tào Thù Quân tuy rằng không ăn mặc giống như Hạ Tưởng, mặc tây trang đeo caravat, mà là mặc áo phông bỏ ngoài quần, trông cũng coi như thuận mắt.

– Thật sự không phải …

Tào Thù Tuệ vẻ mặt ấm ức, chân đá lung tung vào thang như thể bị ai ức hiếp

– Ngay từ đầu đúng là chị không biết ông ta chính là Thị trưởng Trần, sau đó nói chuyện được một lúc mới đột nhiên nhận ra, nghĩ thầm dù sao lúc trước thật sự không biết, giờ đành phải giả vờ không biết cũng là không có gì!

– Thì ra là thế!

Tào Thù Quân ra vẻ bừng tỉnh ngộ

– Chị thật là thông minh. Chị giả vờ không biết ông ta là ai, vậy sợ cái gì? Nếu thật sự ngay từ đầu đã nhận ra ông ta, gọi ông ta một tiếng Thị trưởng Trần, vậy nói chuyện sẽ không tiện, không được tự nhiên. Nhà chúng ta đã có một vị quan liêu, ai còn muốn đối mặt nói chuyện với một vị quan liêu khác nữa chứ, đúng không nào?

Đợi trong chốc lát lại không nghe được Tào Thù Lê trả lời, Tào Thù Quân ngẩng đầu đã thấy cô đang cầm bút, vẽ lên tên Hạ Tưởng. Cậu không khỏi ủ rũ nói:

– Được, không làm ảnh hưởng tới xuân tâm của chị đang nảy mầm, em tìm một chỗ mát mẻ ngồi đã. Khi nào xong bức vẽ thì gọi em.

Cũng không biết Tào Thù Lê có nghe thấy Tào Thù Quân nói gì hay không, vẻ mặt đang hết sức chăm chú của cô đột nhiên hiện lên vẻ tươi sáng:

– Mặc kệ!

Cũng không biết là cô nói Tào Thù Quân hay nói ai khác.

Sau khi về tới phòng làm việc, Trần Phong ngồi xuống trầm tư một lúc lâu, bảo Giang Thiên gọi Cao Hải tới. Cao Hải biết Trần Phong tìm mình là chuyện gì, vừa vào phòng liền tươi cười nói:

– Thị trưởng Trần, đã điều tra ra, Tào Thù Lê là con gái của Tào Vĩnh Quốc, sinh viên đại học năm thứ nhất Học viện Kiến trúc, sau khai giảng chính là sang năm thứ hai.

– Tào Vĩnh Quốc?

Trần Phong nhất thời không nhớ ra Tào Vĩnh Quốc là ai.

Cao Hải không mất thời cơ nhắc nhở một câu:

– Giám đốc Sở xây dựng đô thị tỉnh.

Hai mắt Trần Phong sáng lên, Giám đốc Sở xây dựng đô thị tỉnh không phải là loại cán bộ chuyên về kỹ thuật sao? Trong đầu ông ta chợt lóe lên một ý niệm, vội hỏi:

– Cao Hải, mau tìm giúp tôi lý lịch Tào Vĩnh Quốc.

Cao Hải không rõ vì sao đột nhiên Trần Phong lại sinh ra hứng thú với Tào Vĩnh Quốc, tuy nhiên cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng gọi điện thoại cho Cục trưởng cục Xây dựng đô thị thành phố, yêu cầu tư liệu của Tào Vĩnh Quốc. Không tới 10 phút sau, lý lịch của Tào Vĩnh Quốc liền được đặt trên bàn làm việc của Trần Phong.

Quả nhiên là một lãnh đạo chuyên về kỹ thuật đi lên từ cơ sở: Kỹ thuật viên, chủ nhiệm hạng mục, giám đốc chi nhánh, rồi đến tổng giám đốc công ty, cuối cùng lên tới giám đốc Sở xây dựng đô thị. Tào Vĩnh Quốc thật đúng là một chuyên gia, loại hình cán bộ mà Trần Phong thưởng thức nhất. Trần Phong lộn qua lộn lại xem tài liệu về Tào Vĩnh Quốc vài lần, ý niệm trong đầu ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt tới mức ông ta gần như không kìm nổi lập tức cầm lấy điện thoại gọi đi.

– Bí thư Lộ, tôi là Trần Phong. Lần trước nói về việc chọn người thay thế phó thị trưởng thường trực bị bệnh xin nghỉ, hiện tại tôi có một người muốn gặp mặt thảo luận với ngài một chút… Vậy tốt lắm, tôi chờ điện thoại của ngài.

Bạn đang đọc Quay về quá khứ ta muốn đứng trên đỉnh nhân sinh của Cu Thóc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cuthoc22
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.