Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu với một quả bóng (1)

Phiên bản Dịch · 1313 chữ

Dịch và biên bởi team Thiên Kiêu Tông

Chương 1: Bắt đầu với một quả bóng (1)

Khi Tống Dương tỉnh lại, đập vào mắt chính là một chiếc giường bệnh với đủ loại thiết bị y tế, trên trán vẫn còn hơi đau.

"Cũng không nghiêm trọng lắm, có lẽ chỉ bị chấn động não nhẹ thôi. Đương nhiên, nếu Greg ngươi cần, ta có thể làm thêm một bước kiểm tra!”

Một vị bác sĩ cao lớn với đôi mắt màu hạt dẻ và mái tóc hoa râm, sau khi kiểm tra sơ con mắt của Tống Dương, quay qua nói với người đàn ông trung niên có ngoại hình giống nhau nhưng vẻ mặt nghiêm túc ở một bên, họ dường như rất thân với nhau.

“Cảm ơn ngươi, Brie!” Người đàn ông trung niên được gọi là Greg nở nụ cười nói với vị bác sĩ đã khám cho Tống Dương.

"Ta đã dặn ngươi đừng gây rắc rối nữa mà!"

Đợi khi bác sĩ rời đi, Greg không nhịn được mà dùng ngữ khí nghiêm túc nói với Tống Dương. Thoạt nhìn có vẻ vô cùng bất mãn.

Nhưng nhìn Tống Dương nằm trên giường bệnh, đầu quấn đầy băng gạc, cuối cùng ông cũng đè xuống lửa giận.

"Chuyện này ta sẽ giải quyết, hắn phải trả giá xứng đáng. Hôm nay ngươi ở lại đây nghỉ ngơi đi."

Greg thở dài, là máu mủ duy nhất còn sót lại của em gái mình, mặc dù không hài lòng với Tống Dương vì đã gây rắc rối nhiều năm như vậy, nhưng ông cậu tiện nghi Greg này buộc phải thừa nhận rằng hôm nay Tống Dương gặp chuyện xui xẻo, vẫn lập tức chạy đến đây.

"Trong khoảng thời gian này ngươi ngoan ngoãn giùm một chút. Ta đang nhờ người ký thư giới thiệu đại học cho ngươi, làm ơn đừng gây rắc rối cho ta nữa!”

Vừa ra đến cửa, Greg lại nói với Tống Dương rồi bỏ đi, mặc kệ hắn có nghe hay không.

Lúc này, Tống Dương đang ngơ ngác dường như đã "tỉnh táo" trở lại, hắn không biết tại sao mình đang ở trong một cuộc giải phẫu vào thế kỷ 21 mà lại đột nhiên đến nơi này.

Đầu óc chợt đau nhức, một lượng lớn kí ức tràn vào trong đầu Tống Dương, khiến hắn rốt cục hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong lúc nhất thời, Tống Dương không biết nên vui mừng hay bất đắc dĩ.

Kiếp trước, Tống Dương nhập học một trường cao đẳng ở Trung Quốc, hắn được tiếp xúc với Internet và công nghệ điện từ khi còn nhỏ, rất có thiên phú trong lĩnh vực này.

Trong quá trình học, hắn đã được thực tập tại một số công ty công nghệ lớn. Nhưng trước khi hắn kịp thể hiện tài năng của mình, mới vừa tốt nghiệp đã được chẩn đoán mắc phải một căn bệnh ác tính.

Trong những năm tiếp theo, hắn phải lên bàn mổ nhiều lần, nhưng rõ ràng ca phẫu thuật cuối cùng đã không thể cứu hắn khỏi cái chết.

Mà bây giờ Tống Dương đã đến một nơi cách xa ngoài ngàn dặm là Mỹ, ở đây là Houston thuộc bang Texas!

Đưa tay sờ trán, Tống Dương không khỏi cảm thấy đau đầu, không nhịn được mà chửi thầm một tiếng, gia hỏa trong đội bóng chày kia ra tay thật sự rất nặng.

Sở dĩ Tống Dương hiện tại phải nằm ở đây, hơn phân nửa nguyên nhân đều do gia hỏa kia hạ độc thủ trong cuộc huấn luyện thi đấu nội bộ của đội bóng chày ở trường.

Nguyên chủ của thân thể này là tay ném của đội bóng chày, kết quả lại bị cầu thủ đánh bóng của đội một gậy vụt trái bóng chày vào đầu trong lúc huấn luyện thi đấu, cho nên mới có Tống Dương tỉnh lại từ nơi này.

Sau khi hít một hơi, Tống Dương đứng dậy, đi về phía tấm gương trong phòng bệnh. Đập vào mắt là một khuôn mặt phương Đông có nét lai.

Nhìn thấy khuôn mặt trong gương, Tống Dương không nhịn được mà sờ mặt mình một chút. Ánh mắt đen láy, mái tóc màu nâu, cho dù là so sánh với diễn viên Hollywood hay người mẫu thì khuôn mặt này cũng không hề thua kém chút nào.

Sự mềm mại đặc thù của phương Đông, cộng với sự góc cạnh của phương Tây khiến Tống Dương trông rất hấp dẫn. Hơn nữa, nguyên thân là chủ lực của đội bóng chày trường, thường xuyên tập thể hình và rèn luyện nên cơ thể vô cùng cân đối, tràn đầy sức hút.

Tống Dương hoạt động gân cốt một chút, đều có thể cảm nhận được sức mạnh của cơ thể, người trong gương lúc này chính là loại người nhận được nhiều sự yêu thích nhất của các thiếu nữ trong trường học.

Tống Dương hồi tưởng lại những ký ức này, cảm thấy gia hỏa trong đội bóng chày của trường kia sở dĩ hạ độc thủ với Tống Dương, e rằng cũng bởi vì một cô gái.

Nằm trên giường, Tống Dương bắt đầu tiêu thụ ký ức, đối với xuất thân của cơ thể này xem như đã hiểu rõ.

Cha của Tống Dương là một trong những người qua Mỹ sớm nhất, hơn nữa còn là thiên tài hàng thật giá thật. Sau khi tốt nghiệp đại học ở Mỹ, thuận lợi ở lại trường trở thành phó giáo sư trẻ tuổi nhất, sau đó lại gặp được mẹ Tống Dương.

Hoa kiều Mỹ và người Ý, hai nhóm dân tộc trên thực tế là xem như có chút mật thiết, song phương đều có điểm chung chính là cách sống và giá trị quan, ví dụ như thích tiết kiệm, chú trọng uy tín, đương nhiên còn có một điểm tương đồng lớn khác, chính là rất để ý thể diện…

Nhưng khi Tống Dương còn chưa được ba tuổi, hai người đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Ở xa xôi ngoài ngàn dặm, nhà nội của Tống Dương hoàn toàn không thể biết được tin tức này, Tống Dương chỉ đành nương nhờ nhà ngoại, cũng chính là được người cậu tiện nghi Greg vừa rồi nhận nuôi.

Greg và mẹ Tống Dương đều thuộc gia tộc Bruno người Ý, hơn nữa còn là con lai nhiều nước, bao gồm dòng máu của Ý cùng Ireland và Đức, cũng không kì quái khi Tống Dương sở hữu nhan sắc như vậy.

Về phần nhà nội ở phương Đông xa xôi ngàn dặm kia, rốt cuộc là tình hình như thế nào, Tống Dương căn bản không biết rõ, chỉ nghe nói là một dòng dõi nhà Nho, nhưng hiện tại không còn liên lạc được nữa.

Gia tộc Bruno nhà ngoại bên này cũng không phải là quý tộc châu u gì, chỉ là một gia tộc bình thường. Sau khi di cư vòng quang một số nước châu u, cuối cùng lại đến Mỹ, ở bán đảo Ý nghe nói còn có vài thân thích.

Nhưng thành viên trong gia tộc Bruno không hề ít, bao gồm cả mẹ Tống Dương và Greg, ước chừng có sáu mươi anh em, mà riêng Greg đã có ba con, thành viên của gia tộc Bruno có thể nói là khá đông đúc.

Khi đang nghĩ ngợi đến những thứ này, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một cô nàng chừng mười tám mười chín, trạc tuổi Tống Dương bước vào, đôi mắt đỏ hoe, hình như vừa mới khóc lóc một trận.

"Tống, ngươi không sao chứ, Stanton thật sự quá thô bạo!"

Bạn đang đọc Quay Về 1995 (bản dịch) của Nguyệt Dương Chi Nhai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi babydonthurtme
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.