Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơn mưa trong đêm

Tiểu thuyết gốc · 712 chữ

Thanh Kiều đến trường học đón hai đứa con của mình rồi gọi điện cho Thiên Phúc đến điểm hẹn, bọn họ cần nhanh chóng chuyển nhà.

- Nhưng là đi đâu mẹ?

Giọng nói của Thiên Phúc ở đầu giây bên kia khiến cho Thanh Kiều lập tức tỉnh ngộ. Đi đâu? Mẹ con cô giờ phải đi đâu? Về nhà mẹ đẻ, gia đình cô liệu có thể chấp nhận được chuyện này, bố mẹ già yếu ốm đau. Nhà mẹ chồng, có mẹ chồng ư, hắn còn bỏ đi thì huống gì bà mẹ chồng luôn căm hận cô, luôn chửi cô đẻ ra lũ súc sinh bệnh hoạn, người chẳng ra người ngợm chẳng ra ngợm, hành hạ con trai bà khổ cực. Giờ cô ra nông nỗi này, có khi bà còn mở tiệc ăn mừng luôn ý chứ. Vậy thì bốn mẹ con cô sẽ đi đâu. Dắt Hà Nhi và Minh Minh trong tay, Thanh Kiều đứng bất động giữa ngã tư, nếu hôm nay ba mẹ con cô chết ở đây có lẽ Thiên Phúc sẽ đỡ khổ, nó sẽ không phải suy nghĩ vì cô, vất vả chăm lo các em, nó cũng sẽ được nhà nội nhận về. Nghĩ đến vậy, Thanh Kiều nhắm mắt dắt hai con từ từ bước xuống đường.

Bàn chân cô bỗng khựng lại, một lực kéo mạnh kéo ba mẹ con cô lên vỉa hè. Thanh Kiều mở mắt, nhìn thấy bộ dạng vừa thống khổ vừa sợ hãi của Phúc Thiên.

- Mẹ, con không phải con của mẹ sao? Có đi thì mẹ cũng phải dắt con đi cùng? Tại sao mẹ lại để con ở lại, mẹ nghĩ một mình con trên thế giới này con sẽ sống tốt sao?

Nghe tiếng nói xé lòng của con trai, Thanh Kiều biết mình đã sai. Cô ôm Thiên Phúc vào lòng, cậu bé ấm ức mà òa khóc nức nở, cậu chỉ sợ mình chậm một giây thôi mình sẽ trở thành người bất hạnh nhất trên trái đất này.

- Mẹ, nếu có cơ hội, mẹ đừng gặp bố nhé, hãy sống thật tốt. Không có chúng con cũng chẳng sao? Chỉ cần mẹ hạnh phúc là được.

Thanh Kiều vỗ về ba đứa con của mình, cô coi chúng như mạng sống của cô, làm sao mà không có chúng cô có thể sống chứ.

- Các con là máu mủ của mẹ, dù có chuyện gì chỉ cần nhìn ba đứa là mẹ hạnh phúc, rồi đây chúng ta sẽ vượt qua tất cả, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc, không có bố con cũng chẳng sao? Các con yên tâm mẹ vẫn sẽ nuôi mấy đứa thật tốt.

Thanh Kiều dẫn ba đứa con đi trong đêm. Hà Nhi và Minh Minh vẫn với dáng vẻ vô tư, lăng xăng muốn chạy chỗ này chỗ kia, chúng nhìn mọi thứ với vẻ mới lạ và thích thú. Đôi lúc lại nhảy cẫng lên vì vui thích.

Thiên Phúc cúi người bến Minh Minh lên tay.

- Ngoan, em có thấy chỗ này thật đẹp phải không?

- Đáp lại câu hỏi của anh cả, Minh Minh chỉ cười một cách ngây ngốc.

Hà Nhi nhìn xe chạy ngoài đường, thích thú bàn tay giằng khỏi tayThanh Kiều muốn lao xuống đường.

- Tô... tô.....

Thanh Kiều hoảng hốt, chạy theo ôm lấy con, cô bực tức mà mắng con, nói ra hết nỗi lòng của cô.

- Con làm ơn bình thường lại có được không, con không thấy mẹ đủ khổ rồi sao? Con là ơn như những đứa trẻ khác, mẹ cầu xin con, con phải biết phải hiểu lời mẹ nói chứ. Tại sao cùng là khúc ruột mẹ đẻ ra, anh con làm được còn hai đứa thì không?

Cô vừa nói vừa khóc, ông trời dường như cũng thương xót cho cô, liền trút cơn mưa nặng hạt khóc thay cô.

Thấy mưa, Hà Nhi và Minh Minh vui sướng, chúng hú hét lên đầy thích thú. Minh Minh nhìn lên trời cười ngốc, còn Hà Nhi đưa tay hứng từng hạt mưa cho vào miệng uống rồi lắc lư một cách thích thú. Phúc Thiên chỉ biết đứng đó nhìn mẹ.

Bạn đang đọc Quay Trở Lại, Để Gặp Anh sáng tác bởi hgjydsf
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hgjydsf
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.