Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bước qua hạnh phúc

Tiểu thuyết gốc · 640 chữ

- Mẹ...mẹ... mẹ...

Tiếng ba đứa con trai đánh thức Thanh Kiều dậy, cô khẽ nhíu mày nhìn gương mặt nhỏ nhắn của ba đứa con trước mặt. Chúng thật giống thiên thần làm sao - Thanh Kiều nghĩ.

Bong..

Con út Minh Minh 4 tuổi dùng điều khiển điều hòa đập vào đầu Thanh Kiều làm cho những suy nghĩ tốt đẹp trong một giây đã tan biến. Cô tức giận giựt lại chiếc điều khiển trên tay con trai, ném sang một bên.

- Cái này, không dùng để đập vào đầu mẹ. Ok

Thanh Kiều cố hết sức nặn một nụ cười thật đẹp với con trai. Nhưng gương mặt thằng bé vẫn đần ra chẳng muốn tiếp thu điều mẹ nó nói.

Thanh Kiều nhìn con, chỉ biết thở dài. Giá như nó là một đứa trẻ bình thường thì thật tốt biết bao. Con cũng sẽ có cuộc sống hạnh phúc như bao người.

Hà Nhi ngồi bên kéo kéo gấu áo mẹ, rồi người nó run lên vì vui sướng. Một đứa trẻ 5 tuổi rồi, nhưng chưa từng nói một lời nào ngoài từ mẹ...mẹ mẹ... và những gì nó thể hiện là nụ cười ngây ngốc hay những trận đập phá vì tức giận. Nhìn hai đứa con tội nghiệp, lòng Thanh Kiều bỗng trùng xuống. Nhiều lúc cô tự hỏi, chẳng biết cô đã làm sai điều gì mà để con cô phải gánh hậu quả như vậy, từ trước tới nay ngoài cái mỏ hơi hỗn ra thì cô chẳng làm hại ai cả. Ông trời quả thật là bất công hay đang ghen tị với cuộc sống gia đình hạnh phúc của cô.

- Mẹ ơi, người ta tới tìm mẹ ngoài kia kìa.

Phúc Thiên, con trải cả, đứa bẻ thông minh hiểu chuyện cũng là niềm ai ủi lớn nhất của Thanh Kiều. Cô đứng dậy, với chiếc dây buộc tóc trên bàn trang điểm, tùy tiện buộc mái tóc rối của mình. Mặt trời đã lên cao, những tia nắng xuyên qua khung cửa sổ làm hiện lên vẻ đẹp thanh thoát, mỹ miều từ cô. Nước da trắng ngần, mái tóc dài óng cùng đường cong cơ thể gợi cảm. Dù đã ba đứa con, nhưng bằng một cách thần kì nào đó, cơ thể của Thanh Kiều vẫn đầy quyến rũ.

- Bố con đâu?

Thanh Kiều quay lại hỏi con trai.

Phúc Thiên nhìn mẹ, trầm ngâm một lúc, cậu bé không biết con nên nói ra những lời này không? Cậu cảm nhận được những gì mình sắp nói bây giờ sẽ khiến mẹ rất là đau khổ. Nhưng mà... thực sự mẹ vẫn sẽ biết mà thôi.

- Bố... nghe mấy cô hàng xóm nói.... bố bỏ nhà theo gái rồi mẹ ạ.

Thanh Kiều không thể tin vào tai mình. Cô nhìn con trai, xoa đầu cậu bé, cười khuẩy.

- Con trai, lần sau bớt nói chuyện cùng mấy người hàng xóm đi. Họ chỉ đang ghen tị với cuộc sống của gia đình chúng ta thôi. Bố con, sẽ chẳng bao giờ làm điều đó đâu.

Thanh Kiều nói xong, liền đi ra nhà ngoài.

Phúc Thiên nhìn theo bóng dại mẹ, gương mặt cậu thoát lên vẻ bi thương. Cậu thật sự thương mẹ vô cùng, có lẽ mẹ sẽ rất đau khổ, có lẽ mẹ sẽ rất tội nghiệp và cậu chẳng thể làm được gì cho mẹ cả.

Hai đứa em trai thấy mẹ đi ra thì định chạy theo liền bị Phúc Thiên ôm lấy cản lại, nước mắt cậu đã bắt đầu rơi trên má, cậu nói với các em bằng vẻ nghẹn ngào.

- Chúng ta, nên ở trong này. Được không? Nào vào đây anh chơi cùng hai đứa.

Phúc Thiên cúi người bế hai em lên giường chơi.

Bạn đang đọc Quay Trở Lại, Để Gặp Anh sáng tác bởi hgjydsf
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hgjydsf
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.