Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về từ cõi chết

Tiểu thuyết gốc · 1846 chữ

Chính vì vậy, nhân vật thủ lĩnh Bố già Gadafi đối với quân cách mạng, với các dân tộc Trung Đông kia quả tồn tại như một vị thần sáng thế, mang lại cho họ niềm tin và hi vọng vào một tương lai tươi sáng.

Mà bản thân vị bố già này cũng tồn tại như thần long thấy đầu, chẳng thấy đuôi nên hắn biết, bản thân hắn chẳng thể nóng vội. Nếu sơ ý để lộ hành tung, hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hắn âm thầm tính toán kỹ lưỡng rồi đưa ra một quyết định có tính điên rồ. Hắn muốn tham gia quân cách mạng.

Nghe hắn kể tới đây, Dương Lệ hai mắt tròn xoe, hỏi:

- Vậy sau đó, ngươi có sát hại vị bố già kia?

- Haizz. Mọi chuyện thật chớ trêu, ta cũng không có hạ sát lão, lại phải giúp lão cứu con gái từ tay quân Liên Minh, đúng là khổ hết chỗ nói mà.

Dương Lệ nghe tới đây thì thở phào một hơi.

- Vậy mọi chuyện sau đó thế nào?

- Thì để báo đáp ta, lão tặng cho ta chiếc vòng cổ này, giấy tờ tùy thân của ta cũng là lão một tay chuẩn bị, ta có thể thuận lợi chốn bề đây, cũng là nhờ lão an bài.

- Vậy phải nói lão chính là đại ân nhân của ngươi rồi.

- Đại ân nhân, Dương tỷ, ta nói cho tỷ nghe, lão già đó tuyệt đối là hạng người xảo trá, vô sỉ nhất mà ta từng gặp, lại keo kiệt, bủn xỉn, suốt ngày ủ mưu tính kế hòng chiếm tiện nghi của ta.

Dương Lệ nghe hắn hùng hồn như vậy thì bỗng bật cười khúc khích.

- Quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn nha, xem ra tiểu đệ ngươi cũng ăn không ít thiệt thòi từ lão.

- Đúng vậy, tỷ nhìn đi, đây chính là ta xả thân vì lão hứng một đòn chí mạng, vậy mà khi ta rời đi, lão lại cười khoái trí như đuổi được ôn thần, lại tặng ta chiếc vòng kỳ quái này với một chút vẻn vẹn tiền lộ phí ít ỏi. Hại ta trên đường trở về chỉ có thể ăn bánh bao, uống nước lọc qua ngày. Ta thật là thương tâm mà.

Hắn một tay hung hăng vạch áo lên, bên phòng ngực trái của hắn là một vết sẹo hình chữ thập vô cùng rõ nét, một tay từ trong cổ áo móc ra một chiếc vòng đen kỳ dị, chiếc vòng được sâu lại từ những vỏ đạn đã được chế tác tỷ mỷ, trên đó treo một chiếc mặt nạ quỷ dữ đang há miệng, nhe nanh vô cùng hung rữ.

Nàng sợ hãi đưa tay ngọc vuốt lên vết sẹo kia, cảm nhận thấy trái tim trong lồng ngực hắn đang rung lên chậm rãi.

Tuy nàng không tinh thông y lý nhưng nàng cũng biết vị trí này cực kỳ nguy hiểm, bị thương ở đây, có lẽ khi đó hắn đã gần như rơi vào tuyệt lộ, cửu tử nhất sinh.

Nhưng nàng đâu thể biết, lúc đó hoàn cảnh của hắn thực sự là thập tử vô sinh, hay nói đúng hơn là hắn thực sự đã chết không thể chết lại. Nếu không phải dựa vào chiếc vòng cổ kì dị này, có lẽ hắn cũng đã giống bao nhiêu tên lính đánh thuê khác, vùi sương giữa sa mạc rồi.

Đoạn chỉ thấy hắn gục đầu vào ngực nàng, giả bộ ủy khuất, khuôn mặt không ngừng tham lam cà sát vào bộ ngực sữa phong mãn của nàng. Một bàn tay khác đã mò xuống bờ mông căng tròn nảy nở kia mà làm loạn.

Hơi thở nóng bức của nam nhân phả vào lồng ngực, khiến khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên, ái ngại quay mặt đi, nhẹ nhàng nói.

- Không sao, mọi chuyện đã qua, tiểu tử ngươi trở về là tốt rồi.

Nhưng thực tâm trong lòng nàng đang nghĩ:

- Tiểu tử ngươi dám giả bộ chiếm tiện nghi của lão nương, đợi đó, sẽ có ngày ta cho ngươi biết tay.

- Ui. Không ổn, nếu để hắn tiếp tục làm loạn, ta sợ là đến ba ngày không thể xuống khỏi giường mất.

Đang mải mê chiếm tiện nghi của Dương Lệ, hắn còn đang đắn đo có nên đẩy Dương Lệ lên giường tiếp tục đại chiến ba trăm hiệp không thì từ bên ngoài, một đoàn xe nườm nượp đi qua, tiếng kèo rú inh ỏi như làm hắn thức tỉnh.

- Dương tỷ, gần đây trong trấn xảy ra chuyện gì sao, hai ngày nay ta thấy có nhiều xe tuần tra vậy, còn cả xe của lính đặc chủng nữa?

- Tiểu đệ ngươi mới trở về nên còn chưa biết, còn vài ngày nữa là đến Đại lễ phật đản của Chùa Bổ đà. Nghe nói năm nay không chỉ thu hút du khách thập phương, còn có các giáo hội phật giáo từ các quốc gia khác đến tham dự, nên không khí chuẩn bị vô cùng náo nhiệt nha.

- Còn có chuyện này, ngôi chùa này thực sự rất linh thiêng sao? - Hắn tò mò hỏi.

- Chùa Bổ Đà kia được phong tặng Đại Việt đệ nhất phật môn, đâu phải hư danh, tỷ còn nghe nói trong chùa còn có tồn tại một bảo vật vô cùng linh thiêng đó.

- Bảo vật? Ngôi chùa cổ thì ngoài tượng phật và kinh sách ra, có gì mà đáng giá chứ? Không lẽ trên núi còn cất giấu kho báu?

Hai mắt hắn thần tình sáng lên, ra vẻ tham tài vô sỉ, cười hắc hắc nói. Dương Lệ thấy hắn như vậy không khỏi lắc đầu.

- Không phải kho báu, nhưng so với kho báu có lẽ còn quý giá hơn nha, nghe nói đó là một viên xá lợi đã được truyền thừa hàng ngàn năm nay.

- Xá lợi? Không thể nào, chuyện như vậy mà tỷ cũng tin. Ha ha.

- Thực hư chuyện này ta cũng không rõ, chỉ do gần đây tiểu trấn bỗng dưng xuất hiện lời đồn đại như vậy.

- Thảo nào, ngay cả đám người Tiềm Long cũng xuất hiện tại đây, xem ra chuyện này thật không đơn giản.

Hắn tuy là ngoài miệng ba hoa như vậy, nhưng trong đầu những dòng suy nghĩ không ngừng lưu chuyển. Bản thân hắn đã phưu lưu rất nhiều nơi trên thế giới, còn chuyện kỳ lạ gì mà hắn chưa thấy qua chứ. Xá lợi, hắn cũng đâu phải chưa từng gặp qua, hình như trong túi hắn cũng đang giấu một viên nha.

Công dụng của xá lợi châu, hắn cũng đã sớm trải nghiệm qua.

- Xem ra, lại có một tên hỗn tử may mắn nào đó nhặt được mảnh vỡ dị năng rồi. Tên này thân phận này cũng thực không đơn giản, lần này có lẽ hắn cố tình nhằm vào xá lợi châu trên Bổ Đà tự mà đến.

Nghe nói xá lợi châu chính là được ngưng tụ từ trên người các vị cao căng đắc đạo, tiềm tu lâu năm, tâm tịnh như nước. Sau khi toạ hoá thăng thiên về với phật tổ, khối óc của họ sẽ từ từ cô đọng lại tạo thành một viên xá lợi.

Nhưng không phải vị cao tăng nào toạ hoá cũng sẽ ngưng tụ ra xá lợi châu. Có lẽ chỉ có các vị phật đà địa vị siêu phân, dành cả đời tu ngộ phật pháp, tâm vững như sơn mới may mắn minh ngộ mà tạo thành xá lợi.

Hắn nhớ lại năm đó, trong ký ức mơ hồ hắn dường như đã chết đi, trong màn đêm u tối tĩnh mịch, linh hồn hắn lặng lẽ đứng giữa chốn u minh, cô độc và tĩnh mịch.

- Ta thật sự chết rồi sao.

Đúng lúc đó, bên tai hắn vang lên một âm thanh khàn khàn, trầm đục.

- Tiểu huynh đệ, ngươi yên tâm, lão ca tuyệt không để cho ngươi vì lão ca mà hi sinh tính mạng của mình.

- Lão ca, lão ca..ngươi mau cứu ta, ta không muốn chết.

Thấy có một tia hi vọng loé lên, hắn liền không ngừng kêu gào trong vô thức, giữa chốn u minh bốn bề tĩnh mịch.

Bỗng một thứ ánh sáng màu đỏ thẫm như máu, loé lên vô cùng quỷ dị, chỉ thấy trước mắt hắn hiện ra một thân ảnh lão nam tử, mày rậm mắt sâu, râu tóc bạc trắng, thân hình cao lớn, khí khái uy nghi. Trên tay của lão cầm một chiếc vòng cổ hắc sắc đen tuyền, hình thù kì dị, ánh sáng màu huyết lệ cũng từ đó mà phát tán ra, chiếu rọi cả một mảng u không tĩnh mịch.

Lão giả kia đem sợi dây chuyền đeo lên cổ hắn, rồi dùng hay tay nắm chặt, áp chiếc mặt nạ quỷ kia vào lồng ngực hắn. Nhưng chiếc vòng quỷ này như có một luồng sức mạnh thần bí phát ra, kháng cự lại ý chí của lão giả. Chỉ thấy lão giả trước mắt thần tình nghiêm trọng cực độ, chán nổi gân xanh, hai mắt phát ra hào quang sáng rực, chói đến loá mắt.Trong lồng ngực lão, một chùm ánh sáng trắng cũng như xuyên qua lớp vải mạnh mẽ đi ra, như muốn hoà tan đi mảnh huyết quang đang liều mạng phản kháng kia. Một hồi đi qua không biết bao lâu, những luồng huyết quang kia dần trở nên ảm đạm, thất sắc từ từ bị bản thân hắn hấp thụ, cho tới tia sáng cuối cùng. Bản thân hắn thì chìm vào hôm mê bất tỉnh.

Lần tiếp theo hắn tỉnh lại, mở hồ chỉ kịp nhìn thấy trước mắt hắn, một nữ tử Trung Đông khuôn mặt yêu kiều, vóc dáng hoàn mỹ cực điểm, mắt to, mũi cao, khuôn mặt như trăng rằm, vành tai tinh xảo. Nàng đang quỳ bên cạnh hắn, hai làn nước mắt tựa như ngọc châu, rơi xuống lã chã.

- Cha..Cha. người lại xem, hắn tỉnh rồi.

Đúng lúc đó, từ trong đại não của hắn truyền đến một tia đau buốt như muốn xé tan đầu hắn trui ra, tim hắn đập thình thịch liên hồi, một mùi máu tanh ập tới bao phủ thị giác của hắn, huyết tính nồng đậm như muốn nốt chửng lấy hắn bên trong.

Chỉ thấy hai mắt hắn đỏ ngầu, trán nổi gân xanh, hai hàm răng nghiến vào nhau như muốn vỡ ra, khoé miệng liên tục rỉ máu, hai tay hắn liên tục vừa xoa, vừa đấm mạnh vào đầu, như muốn tống khứ nỗi đau ấy ra khỏi đầu. Thần tình vô cùng thống khổ, tri giác của hắn cũng từ từ biến mất, chuyện sau đó hắn cũng chẳng thể nào biết được.

Bạn đang đọc Quân Tử sáng tác bởi nguyenvanhieu.khct
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenvanhieu.khct
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.