Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lỗ Tiến muốn một mẻ hốt gọn

Phiên bản Dịch · 4973 chữ

Hãy lên phòng khách trên lầu ngồi đi!

Diệp Phàm nói, dẫn đầu đi lên trước.

Bên ngoài phòng làm việc của Diệp Phàm còn có một phòng khách nhỏ, chắc là được thiết kế để Chủ tịch tỉnh Yến bàn chuyện bí mật. Bước vào phòng khách, Tề Thiên và Trương Hùng liền vội vàng gõ gõ lục soát tìm khắp các chỗ, sờ sờ đập đập một hồi rồi mới ngồi xuống.

- Hai người có tật à? Không có máy nghe lén đâu, yên tâm! Tôi từng là đại soái của Tổ đặc nhiệm A, không phải chỉ có cái danh hão đâu. Các cậu thật là, đến địa bàn của tôi còn lo lắng như thế, đúng là mắc bệnh nghề nghiệp nặng rồi!

Diệp Phàm cười nói, cảm thấy mấy người này thần kinh như hơi có vấn đề.

- Haizz!

Chiêm Hùng thở dài, buồn bực uống một ngụm trà.

- Sao thế anh Thiết? Có phải xảy ra chuyện gì không?

Diệp Phàm cảm giác không khí rất nặng nề.

- Một thời gian nữa, ba người bọn họ phải đi làm nhiệm vụ đặc biệt là đến sa mạc Sahara. Đi chuyến này, bọn họ có thể trở về hay không còn khó nói trước được.

Nơi đó được gọi là “Mê cung Tử thần”. Ông em à, anh đang rất buồn.

Thiết Chiêm Hùng giọng nói nặng nềm chỉ vào ba người Trương Cường, Tề Thiên và Trương Hùng nói:

- Vốn dĩ ba người bọn họ đều không muốn đến vì sợ cậu lo lắng. Nhưng tôi đã nói rồi dù là đi chịu chết thì cũng phải để anh em gặp mặt nhau lần cuối cùng chứ? Để còn có cái mà nhớ phải không nào? Anh em với nhau bấy lâu, thật không dễ dàng.

- Mẹ kiếp, sao lại thế này?

Rầm một tiếng, chiếc bàn cổ Bát Tiên Tử bị Diệp Phàm vỗ thật mạnh một cái, phát ra âm thanh răng rắc.

- Trước kia khi có tin phải đến Sahara...

Trương Cường đem sự tình kể với Diệp Phàm một lượt.

- Mê cung Tử thần, là thật hay giả vậy? Sao cảm giác nghe giống như trong phim khoa học giả tưởng thế? Trên đời này thật sự có nơi như vậy sao? Sao có thể như vậy được?

Diệp Phàm có chút nghi hoặc.

- Mặc kệ thật giả, các quốc gia đều phái bộ đội chiến đấu đặc biệt đến. Chuyện này tuyệt đối là thật! Tình huống nguy hiểm ở sa mạc Sahara, cậu không thể tưởng tượng nổi đâu.

Tôi từng đến đó một lần, lần đó dẫn theo ba người, kết quả là một người hy sinh, một người thương tật, ngay cả tôi sau khi trở về cũng nằm mất mấy tháng.

Lúc đó vẫn là may mắn, hơn nữa khi đó đang chấp hành nhiệm vụ không hề có sự quấy rối của bộ đội đặc công của các quốc gia khác.

Tình hình lần này so với lần trước còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần. Mấy anh em nhà mình, nói gở mồm thì cơ hội trở về, tôi thấy e rằng chỉ được có 50/50.

Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt buồn bã nói.

- Không đi không được sao?

Diệp Phàm nói.

- Nhất định không được, Chủ tịch Trấn đã đích thân ký mệnh lệnh, trừ phi Trương Cường em phản quốc. Nhưng Trương Cường em dù có da ngựa bọc thây, cũng sẽ không làm những chuyện như thế. Mẹ nó chứ! Không phải là đánh nhau với bọn ngoại quốc một trận sao? Chúng ta chẳng phải cũng từng đánh rồi còn gì: ở trên đảo Glasgow, còn có núi Xương Bối, lần nào cũng phải đẫm máu mà thoát ra cả. Trương Cường em mạng lớn, là Tiểu Cường trời đánh không chết cơ mà!

Trương Cường chửi bậy.

- Tôi sẽ nói chuyện với Chủ tịch Đường xem sao.

Diệp Phàm phẫn nộ nói.

- Ông em, cậu nói cái gì? Anh hỏi cậu, cậu nói được cái gì? Hơn nữa đây là chuyện cơ mật nhất của Tổ đặc nhiệm A. Cậu bây giờ đã rời khỏi Tổ đặc nhiệm A, không nên biết đến đâu.

Cậu đi nói với Chủ tịch Đường những lời này không phải là nói cho bọn họ biết rằng chính đám người của Trương Cường nói cho cậu biết hay sao.

Việc này, mặc dù là tôi làm Thứ trưởng bộ Công an, cũng không có quyền được biết. Hơn nữa dù cậu có đi năn nỉ Chủ tịch Đường thì cũng chỉ vô dụng thôi.

Ngược lại còn khiến cho Chủ tịch Đường có ấn tượng xấu về một nhân viên ham sống sợ chết. Từ lập trường quốc gia mà Chủ tịch Đường đứng mà nói cũng sẽ không thể nào để cậu cầu xin hộ mà được đâu.

Hơn nữa, đám người Trương Cường không đi, không phải sẽ lại phải gọi các đội viên khác đi sao? Không phải là anh chết thì là tôi mất mạng còn gì. Tình thế này, dù sao cũng phải có người đi làm.

Thiết Chiêm Hùng có chút kích động, cầm kia chén trà một ngụm dốc uống hết.

- Lỗ Tiến, con mẹ nó! Cái con rùa rụt đầu! Đây là nó đang lợi dụng việc công để báo thù riêng mà!

Diệp Phàm đập thật mạnh chén trà một cái chửi, rồi lại liếc nhìn đám ba người của Trương Cường một cái, thở dài nói:

- Đều do tôi đã hại các cậu! Nếu không lần đó các cậu không cùng lên tiếng tố cáo Lỗ Tiến thì nhất định hắn sẽ không dồn tất cả vào chỗ chết như thế này.

Hắn đang đối đầu với tôi đây mà, Lỗ Tiến ơi là Lỗ Tiến!

- Không sao đâu đại ca! Dù có chết thì cũng không sao! Chúng ta là ai chứ? Là anh em!! Nếu có lần sau cơ hội, đại ca chỉ cần ới một tiếng, Tề Thiên này sẽ lập tức có mặt. Đến làm thịt Lỗ Tiến, tôi cũng đã làm rồi! Mẹ nó, cái loại chẳng ra gì! Huống hồ sống chết có số, biết đâu tất cả chúng ta đều sống sót quay về. Sa mạc Sahara tính cái rắm! Chúng ta cụng ly, có loại rượu Nhị Oa Đầu không? Tôi muốn uống loại Nhị Oa Đầu chính tông, uống mới đã. –

Tề Thiên nói.

- Cuộc sống của Tổ đặc nhiệm A vốn chính là mạo hiểm tiên phong mà, không có gì. Chỉ cần đến lượt chúng ta hành động thì chính là thời điểm liều mạng.

Đại ca đừng để bụng. Hơn nữa là vì quốc gia, người Trung Quốc chúng ta đều không tỏ rõ chí khí của mình thì không thể khiến cho bọn quỷ Đông Dương mắt xanh mũi lõ bị hạ đo ván.

Bọn người Mỹ đó còn không sợ chết, chẳng lẽ người Trung Quốc chúng ta lại loại chết dẫm sao?

Trương Hùng lạnh lùng hừ nói, làm một ly rượu Nhị Oa Đầu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói:

- Chỉ có điều là sau này e rằng không còn có cơ hội cùng uống rượu với Diệp đại ca.

Em không làm ở Cục An ninh quốc gia nữa, chuyện của Phượng gia ở Thủy Châu mà đại ca đích thân giao phó, em vẫn chưa làm xong. Trương Hùng em nếu còn sống trở về, nhất định sẽ hoàn thành.

Nếu không thể sống sót trở về thì xin Diệp đại ca lượng thứ. Đến lúc đó chỉ cần để mấy chén rượu Nhị Oa Đầu lên phần mộ em là được rồi.

- Tôi thì thích rượu Thiêu Đao Tử!

Trương Cường nói.

- Ông đây không thèm uống Nhị Oa Đầu. Đại ca hãy mang cho em bình Louis thứ 13 quý nhất đến. Phải là loại quý nhất ấy, ông đây phải uống máu của bọn quỷ Đông Dương!

Tề Thiên kêu một tiếng.

- Khi nào thì khởi hành?

Diệp Phàm hỏi.

- Sau vài ngày tới, chúng em sẽ đi thực tập huấn luyện ở sa mạc Takla Makan, tiếp đó chắc là sẽ chuyển đi chiến đấu liên tục ở đỉnh Everest và đáy biển Đại Tây Dương, cuối cùng tìm đến một sa mạc ở Châu Phi, nơi có khí hậu tương đồng để thích ứng dần dần. Vì đợt huấn luyện lần này, Tổng bộ đã thành lập một tổ chuyên gia đặc biệt chỉ đạo huấn luyện riêng cho chúng ta. Về phương diện này mà nói, Lỗ Tiến vẫn rất chú trọng. Tuy nhiên hắn lại bắt chúng em phải đi bán mạng.

- Ngày khởi hành chính thức chắc là sẽ kéo dài đến sau tháng sáu, trước đó Báo Săn đã cử một phân đội tinh nhuệ đi dò đường.

Trước mắt, ngoại trừ nước Mỹ và Ả rập Xê út chắc là các quốc gia khác đều không nắm rõ đường đi và vị trí cụ thể đến Mê cung Tử thần.

Sa mạc Sahara lớn như vậy, một khi có người đi vào thì tựa như mò kim đáy bể là chuyện thường. Việc tìm kiếm vô cùng khó khăn, trước mắt các nước chắc là đều nhìn chăm chăm vào nước Mỹ, xem bộ đội đặc công của họ ở đâu thì sẽ đến ở đó.

Vả lại cuộc chiến ngầm trong sa mạc cứ diễn ra như vậy. Phân đội tinh nhuệ Báo Săn còn có được mấy mạng trở về cũng là điều khó nói.

Trương Cường lắc lắc đầu. Hắn có tình cảm sâu sắc với Báo Săn nên trong lòng tất nhiên cảm thấy rất khổ sở.

- Trương Cường, Tổ Báo Săn được thành lập chính là để thực hiện những nhiệm vụ như thế này. Cậu không cần đau khổ. Quốc gia không thể chu cấp chi phí cao gấp nhiều lần so với quân đội bình thường đâu phải để bồi dưỡng những kẻ vô dụng. Đây là sứ mệnh của họ.

Đối với sự an toàn của bản thân chúng ta mà nói, bọn họ ra đi cũng rất đáng.

Thiết Chiêm Hùng giơ tay vỗ nhẹ bả vai Trương Cường, an ủi một chút.

- Trịnh Phương chắc là cũng đau đầu lắm đây? Phân đội tinh nhuệ nhất của Báo Săn đi rồi, còn Tổ số 8 nhất định cũng phải phái một số người đi, không thể nào chỉ có ba người các cậu đi được phải không?

Diệp Phàm nói.

- Đương nhiên là phải cử người đi, chắc là Tổ số 8 cũng phải cắt cử 2 người đi, thêm chúng em là 5 người, tuy nhiên vẫn còn một đội nữa đi cùng, chưa biết là ai? Đến bây giờ Tổng bộ vẫn còn chưa công bố. Trương Cường chắc là hàng lục đẳng thì chỉ có thể được làm Tổ phó hành động. Còn đội kia hẳn là có người đạt tới đỉnh cấp lục đẳng rồi.

Tề Thiên nói.

- Hẳn phải là thất đẳng, nhiệm vụ lần này quan trọng như thế, nếu không phải là cao thủ thất đẳng thì không thể gánh vác nổi đâu. Còn mấy người Báo Săn chúng em ra đi, đơn giản chỉ là dò đường thôi. Khi làm rõ tình hình rồi thì mới là lúc đội viên các nước đánh nhau. Sa mạc Sahara chính là một nghĩa địa tử thần. Chưa cần nói chết vì Mê cung tử thần, chỉ cần việc đội viên các nước chém giết lẫn nhau thì những cái chết đó có gì là khác nhau?

Trương Hùng nói.

- Thất đẳng thì khẳng định là thất đẳng rồi, tuy nhiên bên trong Tổ đặc nhiệm A không có mấy người thất đẳng đâu. Lang Phá Thiên phải bảo vệ người lãnh đạo quốc gia, không có khả năng xuất chiến rồi.

Lúc ở trong Tổ đặc nhiệm A, tôi chưa từng gặp người nào là thất đẳng cả.

Diệp Phàm nhất thời nghĩ không ra, thầm nhủ nếu thằng nhóc Vương Nhân Bàng này ở đây thì tốt rồi, biết đâu còn có thể tham gia náo nhiệt. Nhưng thằng cha này rất thần bí. Tô Lâm Nhi đã muốn chọc vào ông đây thì hãy để cho Vương Nhân Bàng đến trị cô ta.

- Đỗ Phong!

Tề Thiên nói.

- Là hắn à, không thể nào. Sau khi Đỗ Phong gia nhập Tổ đặc nhiệm A không lâu, căn bản là không có cơ hội nắm giữ ấn soái lãnh đạo cả đội, còn không bằng Trương Cường và Trương Hùng.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, liếc nhìn mọi người một cái nói:

- Nhất định không phải là hắn!

- Không thể là Tổ số 7, cũng không phải là thiếu tướng Đới Thành, Tổ trưởng tổ đốc sát được? Hắn hình như là thất đẳng bậc Khai Nguyên thôi.

Trương Cường đột nhiên nói.

- Ừ, Đới Thành cũng có năng lực.

Có hắn ta ở đó thì mấy người các cậu cũng an toàn hơn một chút.

Thiết Chiêm Hùng cũng gật gật đầu.

- Đới Thành không phải tướng đôn đốc phái đến thường trú ở Tổ đặc nhiệm A của bộ Chính trị sao? Hắn phía dưới phải đối phó với Tổ A, phía trên phải phụ trách đối phó với chín vị ủy viên thường vụ.

Vị trí quan trọng nặng nề như vậy không thể thiếu người được.

Trương Hùng nói.

- Vậy thì kỳ lạ rồi, rốt cuộc là ai? Mẹ nó, Lỗ Tiến vẫn úp mở không nói, thật sự khiến người ta điên tiết!

Tề Thiên mắng.

- Tề Thiên đến tầng mấy rồi?

Diệp Phàm hỏi.

- Đại ca còn chưa biết, em đã ở đỉnh bậc tứ đẳng rồi, chính là chưa đột phá lên ngũ đẳng được. Mẹ kiếp, so với lên trời còn khó hơn?

Tề Thiên không kiềm chế được, chửi rủa.

- Ha ha ha...

Tất cả mọi người đều bị làm cho tức cười.

- Còn Trương Cường và Trương Hùng thì sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Thưa đại ca, em thì là ngũ đẳng Khai Nguyên, phá không được tầng thứ hai.

Trương Cường cũng buồn bực, nhìn Trương Hùng một cái nói:

- Trương Hùng cũng thế, mới đến lục đẳng bậc Khai Nguyên thì không đạt được. Đúng là lực bất tòng tâm. Haizz, nếu có thể nâng cao năng lực một chút, đến Sahara cũng có thể bắn giết địch sảng khoái hơn một chút.

- Các cậu nói phái Thanh Thành có loại thảo dược trợ giúp bứt phá cảnh giới đúng không?

Diệp Phàm hai mắt như sói đói nhìn chằm chằm mấy người hỏi.

- Phái Thanh Thành thì không được rõ lắm. Về lý mà nói, trong năm đại phái hẳn là phải bí mật cất giấu một số hàng quý hiếm.

Chiêm Hùng nói, thoáng suy nghĩ rồi liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:

- Có phải đã nhằm vào phái Thanh Thành rồi không? Muốn kiếm được chút gì đó để làm Lưu Âm Cửu Long Hoàn để cho bọn Trương Cương nâng cao cảnh giới một chút, khi ra đi cũng có chút đảm bảo hơn.

- Ừ, có thêm mTheo hướng của âm thanh, Diệp Phàm mở đôi mắt chim ưng liếc nhìn qua. Thiếu chút nữa thì tức nổ mắt vì dưới đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm có thể cảm giác được chắc chắn có tên xấu xa nào đó đang núp ở tán cây mộc qua Bồng San sau cánh cửa lớn kia, hình như trong tay còn cầm cái máy ảnh dài. Chắc là loại máy ảnh tia hồng ngoại chuyên dụng, có thể chụp hình ban đêm. Loại đồ vật này, Báo Săn có rất nhiều, Diệp lão đại tất nhiên rất quen thuộc.

“Có âm mưu từ trước!” – Trong đầu Diệp lão đại xuất hiện ý nghĩ này. Mắt vẫn nhắm hờ, hắn phát hiện Chu Đông Đông vừa xoa xoa chân vừa giơ tay thỉnh thoảng còn kéo kéo chiếc váy ngắn xuống một chút, lập tức làm hở ra một bên mông, đến vùng tam giác kia nhìn thấy khá rõ ràng, đương nhiên là còn có lớp vải mỏng nên chỉ mơ hồ nhìn thấy được, lại càng mê hoặc người ta.

- Mĩ nhân kế!

Diệp Phàm thầm cười nhạt, liếc nhìn Chu Đông Đông một cái, phát hiện khuôn mặt cô ta cũng ửng hồng, đến phần da ở cổ cũng đỏ lên.

Chắc Chu Đông Đông này là do riêng Chủ nhiệm Phạm Nguyệt Thu của nhà khách cử đến, ắt hẳn là tác phẩm của đồng chí Trưởng ban thư ký Thành ủy Cao Hoa: rõ ràng biết là Chủ tịch thành phố Yến thích đồ ăn Chu Đông Đông nấu mà mày còn bảo ông đi thách thức Chủ tịch thành phố Yến sao? Dụng tâm này thật độc địa, đáng bị chém!

Cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Mấy ngày qua mình đối xử với Chu Đông Đông cũng không tệ, tại sao cô ta lại bằng lòng vào hùa làm chuyện này. Diệp Phàm không nói tiếng nào, cầm lấy điện thoại ậm ừ mấy tiếng rồi buông xuống.

Bất chợt, Diệp lão đại tức giận trong lòng, thầm nhủ: “Mẹ mày chứ! Không phải muốn chụp ảnh à, ông để mày chụp cho đã, chụp cho ra uy phong của một Chủ tịch thành phố háo sắc!” - Thằng nhãi này thầm nghĩ, nâng chân lên cọ cọ ngón chân vào ngực của Chu Đông Đông.

- Á!

Bị ngón chân của Diệp Phàm chạm nhẹ vào, Chu Đông Đông bất ngờ sợ tới mức kêu lên một tiếng nhỏ. Nhưng trong nháy mắt cô quay đầu nhìn sang bên trái rồi không hé răng nữa.

Chân Diệp lão đại liền ấn mạnh trên ngực Chu Đông Đông. Hơn nữa thằng nhãi này rất xấu tính, đầu ngón chân vừa cử động trượt theo một đường thẳng tắp cắm thẳng vào khe hở trên ngực, trực tiếp dẫm lên ngực của cô gái. Lúc này khoảng cách mới thực sự ép sát lại gần.

Vả lại, ngón chân của thằng nhãi này còn khua khoắng lung tung trên ngực người ta. Chu Đông Đông sợ hãi đến mức không dám hé răng, mặt đỏ tím lại. Diệp Phàm phát hiện cô ta cắn răng rất chặt, hơn nữa mấy giọt nước mắt từ khóe mắt khẽ trào ra lăn dài theo gò má.

- Mẹ nó, chắc chụp đủ rồi!

Diệp lão đại cảm thấy tạm đủ, rướn người ôm cổ Chu Đông Đông. Đôi mắt ưng phát hiện chiếc máy ảnh dài bất ngờ thò đầu ra khỏi cây mộc tra. Xem ra gã kia đã rất kích động nên bị bại lộ lúc nào cũng không biết.

Loạt soạt rầm...

Tai Diệp Phàm nghe được giọng chửi của Phạm Cương vang đến:

- Mẹ mày, dám chụp lén à? Đồ chó má, không mở mắt to ra xem đây là nơi nào? Hãy ngoan ngoãn mà ăn mấy đòn...

Tiếp theo bùm bụp mấy tiếng vang lên lộn xộn, nhất định là đồng chí Phạm Cương đã phát điên phát cuồng lên tẩn cho một trận.

Diệp Phàm cũng không thèm theo dõi tiếp, bế ôm lấy Chu Đông Đông đi về phòng, một tay ném cô nàng lên trên giường, giơ tay kéo mạnh một cái. Một tiếng roẹt giòn giã vang lên, chiếc váy ngắn của Chu Đông Đông bị xé làm hải mảnh vất ra một góc.

Diệp lão đại không thèm để ý, đưa mạnh tay qua, hướng về phía chiếc quần lót.

- Đừng như vậy mà! Cầu xin anh! Cầu xin anh mà!

Chu Đông Đông sợ tới mức kêu lớn lên.

- Không phải cô muốn quyến rũ tôi sao? Chúng ta cùng vui vẻ với nhau một chút. Con người tôi thích chơi từ phía sau, phía trước của cô không có ý nghĩa gì, chắc là đã có rất nhiều đồng chí từng chăm sóc qua rồi phải không?

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đưa bàn tay sang.

- Xin đừng xin đừng! Cầu xin anh! Tôi vẫn còn là con gái!

Chu Đông Đông khóc thét lên.

- Con gái, ai tin chứ? Cô đồng ý cho người ta chụp ảnh cơ mà? Nực cười!

Diệp Phàm vẻ mặt dữ tợn, tỏ vẻ nghi ngờ.

- Tôi là gái trinh thật mà! Tôi không có cách nào khác, bọn họ ép buộc tôi.

Chu Đông Đông vẻ mặt đáng thương nói, tay kia ôm chặt quần lót của mình, sợ Diệp lão đại một tay vuốt một cái là bay mất.

- Ép cô? Cái gì còn quan trọng hơn thanh danh của cô? Bọn họ cho cô bao nhiêu tiền?

Diệp Phàm lớn tiếng hỏi.

- Tôi không có cách nào khác, Chủ nhiệm Phạm đã căn dặn rồi. Cô ấy nói bình thường anh hay gặp ai chỉ cần nói cho cô ấy một tiếng là được.

Chu Đông Đông nói tiếp.

- Ý của cô là không làm những chuyện khác?

Diệp Phàm hừ nói.

- Vâng, tôi tuyệt đối không làm những chuyện khác. Chính là trước kia Yến...

Chu Đông Đông vừa nói đến đây, cảm thấy lỡ lời, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ra, vội lấy tay che miệng, vẻ mặt ngớ ngẩn nhìn Diệp Phàm.

- Yến cái gì?

Diệp Phàm lạnh lùng ép hỏi.

- Tôi không biết!

Chu Đông Đông nhất quyết lắc đầu.

- Thật sự không biết có phải không?

Diệp lão đại không nương tay, bàn tay hướng về phía dưới của Chu Đông Đông. Chu Đông Đông liều mạng nắm chặt đầu quần lót không cho động vào.

- Tôi không thể xé rách ra phải không?

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

- Xé rách được!

Chu Đông Đông bất đắc dĩ gật đầu.

- Yến cái gì?

Diệp Phàm ánh mắt nghiêm khắc nhìn Chu Đông Đông chằm chằm.

- Chủ tịch tỉnh Yến chỉ thích đồ ăn tôi nấu thôi.

Chu Đông Đông rốt cuộc đã cúi thấp đầu xuống, toàn thân run lên bần bật.

- Vậy còn chuyện đêm hôm nay thì sao?

Diệp Phàm ngồi xuống giường nói, không thèm hỏi chuyện của Chủ tịch tỉnh Yến. Loại sự việc như thế này dù có truy hỏi cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa nếu truyền ra ngoài thì bản thân mình cũng lãnh đủ. Mặc kệ Chủ tịch tỉnh Yến và Chu Đông Đông có chuyện gì hay không đều không can hệ gì đến mình.

- Buổi tối, buổi tối...

Chu Đông Đông liếc nhìn Diệp lão đại, cắn răng một cái, nói:

- Chuyện buổi tối tôi không có cách nào.

- Có phải Chủ nhiệm Phạm đã bức ép cô? Để cô làm chuyện vô liêm sỉ như thế này trong khi cô vẫn là con gái tôi thực sự không ngờ.

Diệp Phàm lạnh giọng nói.

- Không phải!

Chu Đông Đông bất ngờ lắc đầu.

- Anh, cô ta không dám nói đâu. Thằng cha này đã khai rồi.

Lúc này từ ngoài cửa vang lên tiếng cười khan của Phạm Cương.

- Mặc quần áo của cô vào đi!

Diệp Phàm ném quần áo cho Chu Đông Đông, mở cửa đi ra ngoài.

Hắn liếc nhìn Phạm Cương một cái hỏi:

- Chuyện là thế nào?

- Là Tô Lâm Nhi sai người đi làm. Cô ta muốn anh “vẻ vang” đăng báo vào sáng mai. Chu Đông Đông cũng là bị bắt ép. Trong nhà còn có một người em trai bị Tô Lâm Nhi cho người bắt cóc. Nếu Chu Đông Đông không làm theo sẽ lập tức đưa đầu ngón tay hoặc ngón chân đến. Tất nhiên lời đe dọa này là thật hay chỉ để uy hiếp thì không rõ.

Phạm Cương lắc đầu.

- Tô Lâm Nhi có chuyện gì mà không làm được? Tô gia ở thủ đô chắc là chuyện giết người còn dám làm nữa là.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

- Thưa đại ca, không thể để Tô Lâm Nhi lộng hành như thế. Có cần phải dạy bảo cô ta một chút không? Năm lần bảy lượt gây phiền phức cũng thật đáng ghét!

Phạm Cương thoáng hiện lên nét cay độc.

- Thôi đi! Tô Lâm Nhi, tôi sẽ dạy bảo cô ta. Còn người kia thế nào rồi?

Diệp Phàm hỏi.

- Bị em đánh một chút, chắc là thách kẹo cũng không dám hé răng, cút về rồi.

Gã Phạm Cương này hễ nói đến đánh người là hai mắt lập tức sáng rỡ.

- Cậu không bạo lực quá đấy chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Phạm Cương em là ai chứ? Có vẻ dịu dàng như phụ nữ thế này sao có thể bạo lực được?

Phạm Cương cười tinh nghịch, đôi mắt âu yếm nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Em đi đây, ngày mai còn làm nhiệm vụ. Còn nữa, em trai của Chu Đông Đông chắc là đã được thả rồi, nếu không em sẽ có biện pháp.

Nhìn theo bóng Phạm Cương đi xa dần, Diệp Phàm đẩy cửa ra.

Hắn ngạc nhiên phát hiện Chu Đông Đông bẫn đang ngẩn ngơ, đến quần vẫn chưa mặc vào. Chiếc váy bị mình xé làm đôi vẫn ở góc phòng.

Đông Đông nhìn thấy Diệp Phàm bước vào, lập tức vồ lấy ôm thật chặt, miệng kêu lên:

- Chủ tịch thành phố, cầu xin anh cứu em trai của tôi, bằng không chân của nó sẽ bị chém đứt chân.

- Cậu ta không sao đâu, yên tâm đi!

Nhìn vẻ vừa đáng thương vừa đáng giận của Đông Đông, Diệp Phàm cuối cùng cũng không so đo gì nữa, đưa tay vỗ nhẹ vai của cô gái.

- Cầu xin anh cứu lấy nó!

Chu Đông Đông như hạ quyết tâm, cắn răng đẩy Diệp Phàm ra, hai tay vừa đưa lên trên, chiếc áo ngắn đã bị cô cởi nhanh ra.

Hai gò bồng đảo lập tức sợ run lên, Đông Đông còn định cúi xuống cởi quần lót nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại.

- Em trai cô đã được thả ra rồi. Nếu cô không tin thì cô hãy gọi điện thoại hỏi cậu ta.

Diệp Phàm nói.

- Thật, thật sao?

Chu Đông Đông nhìn Diệp Phàm chằm chằm, quên cả việc mặc lại áo, vọt lên đầu giường Diệp Phàm cầm điện thoại lên.

Sau một hồi ừ a, cô quay đầu lại, miệng lẩm bẩm nói:

- Xin cảm ơn Chủ tịch thành phố! Trước kia tôi đã nói với Chủ nhiệm Phạm chuyện anh từng gặp ai. Lúc đó Chủ nhiệm Phạm nói là tôi làm rất tốt, năm sau sẽ vào làm chính thức thăng chức cho tôi. Nhà tôi nghèo, có thể kiếm miếng cơm đã làm cả nhà rất vui. Chủ tịch thành phố, sau này có thể tôi sẽ không được làm ở trong nhà khách nữa, không biết lấy gì để báo đáp anh. Thưa Chủ tịch thành phố, tôi thực sự vẫn là con gái. Tấm thân này xin tặng cho anh.

Nó xong, Chu Đông Đông giơ tay còn định cởi.

- Đừng cởi nữa, tôi tin cô. Sau này cô sẽ vẫn làm ở đây, phải làm cho thật tốt. Còn Chủ nhiệm Phạm, tôi sẽ có biện pháp xử lý cô ta.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, xua xua tay.

Chu Đông Đông ngậm ngùi cảm động đi ra.

Mưa gió kéo đến tòa nhà Phong Mãn, Diệp Phàm tôi vốn thích vật lộn trong mưa gió, hãy mưa to hơn nữa đi.

Diệp Phàm đứng trên hành lang, nhìn bầu trời đen kịt, miệng thản nhiên nói.

Lúc này chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ấm của Thiết Chiêm Hùng:

- Đã ngủ chưa?

- Chưa, vẫn còn sớm, ngủ cái gì?

Diệp Phàm cười nói:

- Anh Thiết đang làm gì?

- Chúng tôi đến Hải Đông rồi, đang đứng ở đầu đường. Cậu bảo Phạm Cương qua đón ngay đi.

Thiết Chiêm Hùng nói trực tiếp.

- Đến Hải Đông rồi? Sao không thông báo trước một tiếng? Em lập tức kêu Phạm Cương tới đón các anh. Nhưng mà anh Thiết này, còn có ai nữa không? Đối với anh em còn dấu giếm sao? Nói thẳng ra là được rồi!

Diệp Phàm trong lòng vui vẻ, cười nói.

- Đợi khi nào đến thì cậu sẽ biết ngay.

Thiết Chiêm Hùng cúp điện thoại, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Phạm Cương. Anh chàng này vừa nghe đã vội vàng đi ngay.

Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, đến phòng bếp mở ra mở vào, thấy đồ ăn trong tủ lạnh còn rất nhiều. Vì thế hắn gọi điện thoại cho Chu Đông Đông, gọi cô đến làm chút đồ nhắm, tin chắc rằng qua chuyện lần này qua đi, Chu Đông Đông nhất định đáng tin cậy hơn bất cứ ai. Thu phục một người không dễ dàng, có thể khiến một người đang tuyệt vọng làm việc cho anh lại càng khó.

Chu Đông Đông vội chạy bước nhỏ đến, nhưng cô rất cẩn thận, cố gắng không để phát ra tiếng động gì.

Vừa đến đã vội vàng chui vào bếp làm đồ ăn.

Không lâu sau, mấy người đi vào đại sảnh, Phạm Cương tiện tay đóng cửa lại.

- Thế nào rồi? Mọi người đều đến cả rồi chứ?

Diệp Phàm hơi giật mình, phát hiên vẻ mặt cả bốn người Tề Thiên, Trương Cường, Trương Hùng và Thiết Chiêm Hùng đều rất nghiêm túc.

ột cơ hội dù nhỏ bé cũng có thể có cơ hội sống sót nhiều hơn một chút. –

Diệp Phàm gật đầu.

Bạn đang đọc Quan Thuật của Cẩu Bào Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.