Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỳ dứt khoát

Phiên bản Dịch · 1132 chữ

"Người đó đã bị khống chế lại chưa?" – sau khi an ủi nương tử dịu dàng của mình, người đàn ông hỏi người đàn ông cơ bắp một cách lạnh lùng.

“Chuyện này”

Người đàn ông cơ bắp do dự một chút.

"Ý gì đấy? Phải chăng ngươi không làm nổi việc nhỏ như thế này sao?" – người đàn ông lập tức trở nên nghiêm trọng.

Nếu người này không thể giải quyết vấn đề nhỏ bé này, hắn đã quyết định tìm một trợ lý khác.

Trong mắt hắn, người trước mặt chỉ là kẻ vô dụng.

Trước sự tức giận của Bang Chủ, người đàn ông cơ bắp không thể không đổ mồ hôi và nói: "Bang Chủ, người gây thương tích dường như không phải là người bình thường, họ có xe song mã sang trọng và phong thái hay khí chất đều rất bất phầm, không giống như người thông thường."

“Ô ô ~ Ta đáng thương đệ đệ”

Khi nghe đến điều này, cô gái xinh đẹp ngay lập tức khóc lóc, sợ rằng mình sẽ không được trả thù.

Người đàn ông lại tiếp tục an ủi cô và nói với người đàn ông cơ bắp: "Họ có gì đặc biệt? Họ có thể so sánh với chúng ta sao, Tứ Thủy Bang chăng?"

Hắn không chờ câu trả lời mà nói tiếp: "Hôm nay, dù là ai, ta, Lưu Hồng, sẽ gặp họ. Nếu họ không trả giá, đừng mong họ rời đi một cách suôn sẻ!"

Dứt lời.

Hắn dẫn theo cô gái bước vào sân.

Lý Lực đã bất tỉnh vì đau, miệng đầy máu, trông rất đáng sợ.

Bốn tên đồng bọn đi theo đã bị đánh bại, vẫn nằm trên mặt đất.

Cô gái chính là tỷ tỷ của Lý Lực. Trước đây, vì dáng vóc của cô không phù hợp với tiêu chuẩn của người phụ nữ trong làng, cô đã trở thành gái lầu xanh.

Nhưng sau đó, cô may mắn gặp được người đàn ông của mình và đã quyến rũ hắn.

Gần đây, hắn không chỉ mua lại tự do cho cô mà còn dẫn cô trở về nhà với vẻ vang, khiến mọi người trong làng rất ngưỡng mộ.

Vì chỉ có một đệ đệ ở nhà, từ nhỏ cô đã được yêu thương. Để giúp đệ đệ mình, cô đã thuyết phục người yêu mình nhiều lần.

Bây giờ, khi thấy tình trạng của đệ đệ, cô không kiềm chế được mình và la lên.

"Đệ đệ à!" – cô la lớn và chạy lại bên cạnh đệ đệ, dùng khăn lau máu cho đệ đệ.

"Lưu Lang, hãy giết người đã làm tổn thương đệ đệ ta, phải giết họ!" – cô lau máu, nước mắt tuôn rơi, gào lên với bóng dáng đáng tin cậy của mình.

Nếu là trước đây, người đàn ông chắc chắn sẽ không thèm chú ý đến những kẻ như thế này. Nhưng bây giờ, cô gái mà hắn yêu thương nhất đã bị tổn thương, nên hắn không thể không ra tay.

Nhưng bây giờ,

Lúc hắn ta bước vào và nhìn thấy kẻ tấn công, hắn ta ngay lập tức bị đóng băng.

"Ngươi muốn giúp người này giết ta sao?"

Lâm Phàm cũng nhìn hắn ta, không ngạc nhiên hay tức giận, chỉ đơn giản là hỏi một cách bình tĩnh.

Nhưng người đàn ông hùng mạnh lúc nãy, trong ánh nhìn không thể tin được của mọi người, đã quỳ xuống sàn với vẻ mặt hoảng sợ.

"Nhầm lẫn, đây là một sự hiểu lầm!"

Giọng nói của người đàn ông run rẩy, giống như hắn ta đã nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ.

Trong sân nhà.

Đối diện với cảnh tượng bất ngờ này.

Không chỉ là người nhà vợ của Tô Hiểu Hiểu, mà cả những tay chân xung quanh đều trợn mắt ngạc nhiên.

Ban đầu là đại nhân vật đến để gây sự, nhưng không những không gây sự, ngược lại còn quỳ xuống ngay khi thấy người này, và quỳ rất triệt để.

Miệng còn la lên đã nhận lầm, vẻ hoảng sợ như thể nhìn thấy cảnh kinh hoàng lớn.

Đối diện với cảnh tượng này.

Đặc biệt là người phụ nữ la hét om sòm, càng nghẹn họng không nói nên lời, miệng há to có thể nhét vào vật gì khổng lồ, tới cổ họng cũng thông suốt.

Chỉ có Lâm Phàm và nương tử cạnh bên Tô Hiểu Hiểu, thần sắc lúc này rất bình tĩnh.

Bởi vì trước mặt họ, đại nhân vật này không phải ai xa lạ, chính là Hộ Pháp Tứ Thủy Bang, từng quỳ xuống một lần trong sân nhà họ, và nói y như đúc lời nói.

Tuy nhiên, không hiểu sao, Hộ Pháp này hiện giờ đã thăng chức thành Phó Bang Chủ.

Ra ngoài có người đi theo hầu hạ, trông rất oai phong lẫm liệt, thật bá đạo.

Nhưng dù có thăng hay không.

Trong mắt Lâm Phàm, thân phân của hắn chẳng qua là cái rắm mà thôi.

Không cần tự tay bản thân hắn động thủ, chỉ cần nói với Kiếm Lão một câu, đối phương có thể vạn kiếp bất phục, không thể nổi lên một giọt bọt nước.

Lưu Hộ Pháp vừa thăng Phó Bang Chủ này cũng hiểu rõ điểm này, nên khi thấy kẻ “hành hung” là ai, hắn lập tức hoảng sợ quỳ sụp xuống đất.

Người khác không biết hắn thăng chức như thế nào, nhưng bản thân hắn thì rõ ràng.

Phó Bang Chủ trước bị mất chức vì chọc giận người đang đứng trước mặt, chính hắn lúc đó cầu xin tha thứ nhanh chóng, giảm bớt tội lớn, nên may mắn lên làm Phó Bang Chủ.

Nếu hắn cũng chọc giận Lâm Phàm, tuyệt đối sẽ không hơn Phó Bang Chủ trước là bao.

Điều này làm sao không khiến hắn hoảng sợ?

Nếu làm Lâm Phàm tức giận, hắn hoàn toàn chết chắc, và chết rất thảm.

Cuối cùng, Tứ Thủy Bang của họ đã mắc lỗi với Kiếm Lão, nếu tái phạm lần nữa, Bang Chủ của bọn họ là Thiết Thối Thủy Thượng Phiêu, chắc chắn sẽ giết người, lấy đầu hắn để xoa dịu chuyện này.

Trong tình thế sinh tử.

Việc cúi đầu van xin chẳng tính là gì!

Nếu có thể khiến Lâm Phàm không trách tội, quỳ xuống liếm ngón chân cũng không phải vấn đề.

"Hiểu lầm à, dường như đây là lần thứ hai ngươi nói vậy rồi? Chẳng lẻ thực sự có quá nhiều hiểu lầm? Hay là ngươi cố ý làm như vậy?"

Lâm Phàm nhìn đối phương vô cảm.

Bạn đang đọc Quan Phủ Phân Phối Con Dâu, Cái Này Cần Tuyển? (Dịch) của Lâm Trung Phiêu Lạc Hoàng Diệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.