Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy đó làm gương

Phiên bản Dịch · 2326 chữ

Đổng Siêu Toàn xuất hiện tuy đã cắt đứt việc tốt của Bùi Quân Thu cùng Diệp Khai, nhưng không làm ảnh hưởng đến tiệc tối của họ.

Vốn Diệp Khai dự định chỉ mời hai vị lãnh đạo huyện Phương Thạch tham gia buổi tiệc tối hôm nay, thuận tiện bàn hạng mục đầu tư gieo trồng căn cứ cây đào mật, nhưng sau khi nghĩ lại dù sao chuyện này cần làm lớn một chút, vì vậy tăng thêm nhân số, mời bí thư thành ủy Mộc Uyển Dung cùng vài vị ủy viên thường ủy cùng trận doanh.

Nhưng bởi vì như vậy Kỷ Thành Vân cùng Điền Lực Bình liền biến thành câu nệ, dù sao đầy bàn đều là lãnh đạo, cấp bậc của họ biến thành tương đối thấp, nhưng nói đi nói lại dù gì bọn họ cũng làm chủ một phương, không đến nỗi xấu hổ gặp người.

Trong bữa tiệc khá bận rộn, ngay cả Đường Mộc cùng Điền Thanh xem như là thư ký của chủ nhà nên công việc càng thêm vất vả.

Cũng may phục vụ của khách sạn Mỹ Vị Cư rất tốt, mang thức ăn cùng rót rượu thật chu đáo, thứ gì cần có đều có, mọi người cùng nhau ăn uống thật vui vẻ.

- Lần này Bùi tổng đến chính là mang theo tài chính thực tế đấy, trên tay các vị có hạng mục nào tốt có thể cùng nàng nói chuyện!

Diệp Khai nói trong bữa tiệc.

- Diệp chủ tịch nói đùa, tôi bất quá chỉ là một tiểu thương nhân mà thôi, không đảm đương nổi sự cất nhắc của Diệp chủ tịch như thế.

Bùi Quân Thu cười khiêm tốn nói.

Sau khi tắm rửa thay quần áo, nhìn Bùi Quân Thu càng thêm rực rỡ động lòng người, hơn nữa còn rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, một thân quý khí bức người, nhìn vào liền biết là nhân vật tinh anh trên thương trường.

Mộc Uyển Dung nhìn Bùi Quân Thu, trong nội tâm có chút suy đoán, biết rõ đây nhất định lại là nữ nhân của Diệp Khai, chỉ có điều nàng không hiểu rõ chi tiết về Bùi Quân Thu, chỉ biết vị này là lão bản của tập đoàn nhà máy sản xuất thép nhựa Hải Đông, hiện tại trong nước có rất nhiều phân công ty, nghiệp vụ kéo dài trong cả nước, lợi nhuận hàng năm lên tới vài tỷ đồng.

Tuy Mộc Uyển Dung biết rõ Diệp Khai có rất nhiều nữ nhân, nhưng mặt đối mặt cùng một chỗ ăn cơm với Bùi Quân Thu chính là lần thứ nhất, điều này làm cảm giác của nàng có chút là lạ.

- Hoan nghênh Bùi tổng đến Đông Sơn khảo sát, tôi xin kính trước!

Mộc Uyển Dung không biết nghĩ thế nào bỗng nhiên cầm lấy ly rượu trước mặt mình cười nói với Bùi Quân Thu.

Sau khi nói xong Mộc Uyển Dung liền đem ly rượu uống cạn sạch, sau đó lật ngược ly rượu không nhỏ giọt nào.

Bùi Quân Thu nhìn thấy, ngược lại thoáng có chút sửng sốt, ánh mắt có chút quái dị liếc nhìn Diệp Khai, đem ly rượu trong tay uống cạn, sau đó cười nhẹ nói:

- Mộc bí thư khách khí, khó được mọi người cao hứng như vậy, không bằng uống thêm vài ly thế nào?

Diệp Khai ho khan một tiếng nói:

- Ah, loại chuyện như uống rượu tận hứng là được rồi, không cần phải ganh đua so sánh, ngày mai còn rất nhiều chuyện muốn làm, mọi người tùy ý một chút là được. Nói thật lòng, tôi đối với văn hóa bàn rượu trong nước có chút bài xích đấy. Mọi việc đều nên làm theo khả năng nha, đừng để say rượu, không tốt lắm.

Ánh mắt Đặng Kim Hữu sắc bén, nhìn ra được giữa Mộc bí thư cùng Bùi tổng có chút không ổn, trong lòng cũng cảm thấy không quá yên tâm, chỉ là hắn tự nghĩ mình không có bổn sự nói gì, lúc này thấy Diệp Khai ra mặt ngăn cản hai nàng uống rượu, lập tức cười phụ họa:

- Ha ha, Diệp chủ tịch nói rất đúng, mọi người vui vẻ là được rồi…

Thần sắc của mấy người khác cũng cổ quái, nhất là thư ký Đường Mộc, trong lòng hắn không khỏi hoài nghi, tự nhủ Bùi tổng này tựa hồ có chút mập mờ không rõ với lãnh đạo của mình, nhưng vì sao Mộc bí thư lại có chút ít dấu hiệu bài xích Bùi tổng đây này?

Phải biết rằng Bùi tổng là nhà đầu tư rất có tiền, nàng chịu đến đầu tư hạng mục tại Đông Sơn thật sự là có ảnh hưởng lớn đến thành phố, cho dù Mộc bí thư không hợp với Diệp chủ tịch, cũng không cần phải làm hạng mục bị ngâm nước nóng đi, dù sao việc này cũng làm ảnh hưởng tới chiến tích của chính nàng đấy.

- Mộc bí thư, điện thoại của Khâu phó bí thư Tỉnh ủy!

Lúc này Điền Thanh bỗng nhiên cầm điện thoại đi tới nói với Mộc Uyển Dung.

- Chư vị chậm dùng, Diệp chủ tịch chiêu đãi Bùi tổng cho tốt, tôi đi đón điện thoại, khả năng không thể tương bồi rồi.

Mộc Uyển Dung khẽ gật đầu với mọi người, sau đó đi ra ngoài.

Điền Thanh liếc mắt nhìn Diệp Khai, đi theo Mộc Uyển Dung ra ngoài.

Khâu phó bí thư Tỉnh ủy mới tới tỉnh Hà Đông chưa bao lâu, cũng thuộc từ trên hàng không xuống, tiếp nhận vị trí của phó bí thư Tỉnh ủy Cố Thành để lại, xem như là nhân vật quyền lực thứ ba trong tỉnh, không thể khinh thường.

Chỉ có điều Khâu phó bí thư mới đến chưa tới một tuần, Diệp Khai còn chưa từng gặp hắn, ngược lại mấy ngày trước Mộc Uyển Dung đến tỉnh thành dự họp đã gặp qua một lần, nghe nói người kia có tư thế lôi lệ phong hành, đoán chừng cũng không phải ngọn đèn cạn dầu.

Diệp Khai đưa mắt nhìn Mộc Uyển Dung rời khỏi, sau đó nói với mọi người:

- Ha ha, dùng bữa dùng bữa, uống rượu không thể bao no đâu.

- Đúng vậy, Bùi tổng nếm thử đồ ăn này đi, đây là đặc sắc của Đông Sơn chúng tôi, chỉ dùng một loại nấm núi làm súp, bên trong có chút món ăn dân dã, địa phương khác nếm không được đấy…

Đặng Kim Hữu cười giới thiệu với Bùi Quân Thu.

- Vậy sao, vậy cũng phải nếm thử xem thế nào.

Bùi Quân Thu gật đầu cười, lại nhìn qua Diệp Khai hỏi:

- Vì sao Diệp chủ tịch không giới thiệu chứ?

- Tôi mới đến Đông Sơn chưa bao lâu, trên thực tế đối với tình huống nơi này vẫn chưa quá quen thuộc.

Diệp Khai xòe tay nói:

- Đặng phó chủ tịch thì khác, anh ấy là người Đông Sơn rồi, đề cử khẳng định là không tệ đâu.

Bùi Quân Thu không nói thêm lời nào, phục vụ viên lại giúp nàng múc thêm một chén súp.

- Quả nhiên không tệ, muốn nói ăn ngon, phải là đặc sản miền núi.

Bùi Quân Thu ăn hai phần chén, tán dương tận đáy lòng.

Trưởng ban tổ chức Lâm Kế Văn nghe vậy liền nói ra:

- Nhắc tới trong Đông Sơn, thật đúng là có không ít thứ tốt, trước kia bởi vì đường xá không thuận, cho nên có rất nhiều thứ không vận chuyển được ra ngoài, đợi sau khi đường cao tốc sửa xong, những loại bảo bối trong núi đều là căn nguyên làm giàu của người miền núi rồi.

- Việc này đúng vậy, nhưng dù sao đặc sản miền núi vẫn không nhiều, khai phát quá độ sẽ không lưu lại được mầm móng nữa…

Diệp Khai nghe xong lời nói kia chợt trầm tư lên.

Nghe bọn họ nói chuyện, Diệp Khai chợt nhớ tới tảo Tây Bắc.

Tảo có màu sắc đen nhánh, giống như sợi tóc, vào thời cuối Minh đầu Thanh lý luận gia Lý Ngư gọi là đệ nhất sản vật Hà Tây, đủ thấy chính là kỳ trân.

Năm đó tảo được phân bố cùng sinh trưởng phi thường phổ biến tại cảnh nội Tây Bắc, quần chúng đã có thói quen dùng làm thực vật.

Sau khi cải cách mở ra, thương mậu lưu thông phát triển, tảo đã bước ra khỏi Tây Bắc, vang dội khắp đại giang nam bắc, trở thành kỳ trân Tây Bắc.

Tảo có hiệu quả giải độc thanh nhiệt, nhuận phổi tiêu đàm, điều trị dạ dày, thực tế còn có công hiệu hàng huyết áp, hơn nữa tảo đọc ra lại có hài âm giống như từ “phát tài”, phối hợp xào nấu với đồ ngọt rất tốt, được người vùng Quảng Nam yêu thích.

Vào đầu những năm 80, đã có người đại lượng thu mua tảo tại Tây Bắc, trải qua gia công đóng gói trở thành món ngon trong xào nấu, là thượng phẩm tặng thân bằng quyến thuộc, trở thành sản vật nổi danh của Hà Tây.

Nhưng việc trồng tảo lại phá hư đồng cỏ thật lớn, muốn đạt được một hai lượng tảo phải dùng tới mười mẫu đồng cỏ, mà thu nhập tảo lại không tới năm mươi đồng, chỉ thu nhập năm mươi đồng tảo lại phải phá hủy tới mười mẫu đồng cỏ, làm đồng cỏ bị tiêu hủy mất mười năm.

Hơn nữa sau khi đám người dũng mãnh tràn vào thảo nguyên, ăn ở đốt nấu tạo thành tổn thất kinh tế, hàng năm quốc gia bởi vì trồng tảo tạo thành hoàn cảnh kinh tế tổn thất gần mười tỷ mỗi năm, mà tiền lời của tảo lại chỉ có mấy chục triệu đồng, một cái giá quá lớn, được không bù mất.

Từ những năm 80 đến nay, thảo nguyên phương bắc trồng tảo, lại tùy tiện đào cam thảo cùng ma hoàng thảo càng ngày càng nghiêm trọng, tạo hoàn cảnh sinh thái cùng yên ổn xã hội ngày càng nguy hại, mà theo thảm thực vật thảo nguyên bị phá hư trong diện tích cực lớn, hoàn cảnh sinh thái vốn đã thập phần yếu ớt càng chuyển biến xấu, gia tốc thảo nguyên bị cát hóa cùng một ít giống quý hiếm bị diệt sạch.

Hiện tại có tới sáu trăm ngàn mẫu đồng cỏ bị phá hư hoàn toàn, đã biến thành sa mạc cát.

Hậu quả trực tiếp chính là làm thảo nguyên tăng cao tai nạn bão cùng hạn hán, bão cát tăng lên, khiến thượng du sông Hoàng Hà thậm chí hoàn cảnh an toàn của quốc gia đều sinh ra ảnh hưởng mặt trái thật nghiêm trọng.

- Diệp chủ tịch đang suy nghĩ gì đây?

Bùi Quân Thu thấy Diệp Khai tựa hồ có chút không yên lòng, vì vậy lại hỏi.

Trên thực tế trực giác của phụ nữ rất linh nghiệm, vừa rồi Bùi Quân Thu chứng kiến Mộc Uyển Dung tựa hồ có chút địch ý đối với mình, liền hiểu được vị Mộc bí thư trẻ tuổi kia khẳng định có chút liên quan với Diệp Khai, bằng không mà nói nàng đang làm chủ tịch thành phố tại Long Thành rất tốt, vì sao lại đột nhiện chạy tới Đông Sơn?

Mặc dù nói làm bí thư thành ủy cũng giúp nàng tròn mộng tưởng làm người đứng đầu, nhưng thành phố Đông Sơn phát triển khẳng định không thể so với tỉnh thành như Long Thành, lực ảnh hưởng yếu nhược hơn rất nhiều.

Theo Bùi Quân Thu xem ra Mộc Uyển Dung chịu đến Đông Sơn đơn giản chính là vì Diệp Khai mà thôi.

Lúc này Mộc Uyển Dung rời khỏi tiệc, Diệp Khai không yên lòng, Bùi Quân Thu càng thêm hoài nghi.

- Ah, tôi chỉ nghĩ tới một công việc khác mà thôi…

Diệp Khai nhìn Bùi Quân Thu, làm sao không biết trong nội tâm Bùi tổng đang suy nghĩ chuyện gì, đối với việc này hắn cũng cảm thấy đau đầu, đối với việc nữ nhân của mình cùng gặp mặt nhau tuy không tới mức đánh nhau, nhưng lẫn nhau tranh giành tình nhân cũng là chuyện không thể tránh được, đối với việc này hắn cũng không có biện pháp nào tốt.

Chẳng lẽ tìm một cơ hội đem các nàng đặt chung trên giường lớn, cùng nhau cùng ngủ tăng tiến cảm tình?

Tuy ý nghĩ này thật mê người, tựa hồ cũng có khả năng thực hiện, nhưng dù sao Diệp Khai cũng không phải thuần túy vì dục vọng sinh lý mà làm thế, nhìn những nữ nhân của mình nằm chung trên một giường, chuyện này vẫn làm cho hắn có chút chướng ngại tâm lý.

Hắn đem sự tình về tảo Tây Bắc nói với mọi người, sau đó cảm khái nói:

- Không có chính phủ chủ đạo lại tự khai phát, thường thường sẽ để tài nguyên bị khai thác phá hủy, được không bù mất ah! Tỷ như chúng ta làm lãnh đạo phải đem chuyện này làm gương, hiện tại mấy năm nay hiện tượng bão cát ngày càng nghiêm trọng, một chút tảo nằm trên bàn cơm kỳ thật không chạy thoát việc phá hư hoàn cảnh đấy!

Mọi người nghe xong cùng gật đầu đồng ý, ngược lại không ngờ hậu quả khai thác không giới hạn lại biến thành hậu quả nghiêm trọng như thế!

Bạn đang đọc Quan Môn của Thao Lang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.