Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạo Quân?

2414 chữ

Đấu trường La Mã, đây là một kiến trúc có tính đại biểu cho nền văn minh cổ đại của Đế Quốc La Mã thời xưa. Tọa lạc ngay bên cạnh quảng trường Venezia được đặt ở trung tâm của thủ đô Rome của Ý, tòa di tích này là biểu tượng của đế quốc La Mã cổ xưa và cũng là biểu tượng nổi bật nhất của thành phố Rome hiện đại. Bởi vì là kiến trúc di tích lịch sử có thể nói là trác tuyệt nhất của Rome, đấu trường La Mã được bầu chọn là một trong bảy kỳ quan mới của thế giới.

Theo lịch sử ghi lại, đấu trường La Mã được bắt đầu xây dựng vào khoảng năm 70 ~ 72 sau công nguyên, dưới thời của hoàng đế Vespasianus. Lúc đó, ông quyết định xây đấu trường này là để chúc mừng chiến thắng của mình trong cuộc chiến chinh phục với Jerusalem. Khi đó, ông đã cho khoảng 80.000 nô lệ Do Thái và Ả Rập bị ông bắt được phải ngày đêm làm việc liên tục để xây dựng công trình này.

Công trình này thực tế là được xây dựng đè lên trên công trình ‘Domus Aurea’ được xây dựng trước đó bởi hoàng đế bị mệnh danh là Bạo Chúa của Đế Chế La Mã —— Nero Claudius. Trước đó, khu vực được dùng để xây nên đấu trường La Mã thực tế là nơi đặt cung điện vô cùng hoành tráng Domus Aurea của Nero. Đây là một cung điện bao gồm nhiều sảnh đường, ngự hoa viên và cổng; Tất cả chúng bao xung quanh một hồ nhân tạo được gọi là ‘Hồ vàng’ (đã bị lấp khi xây dựng đấu trường La Mã),cùng với một bức tượng vàng của Nero được đặt bên cạnh hồ, thường được gọi là ‘Colossus of Nero’, bức tượng cao khoảng 30m.

Vào thời điểm ban đầu, đấu trường La Mã được dùng để làm nơi thi đấu của các võ sĩ, có thể là với dã thú hoặc là với người, hai bên sẽ đấu với nhau mãi cho tới khi có một bên phải chết. Bởi vì cũng được phục vụ cho những cuộc chiến giữa võ sĩ với dã thú nên nơi đây cũng được gọi là đấu thú trường. Ngoài ra thì nó cũng vẫn còn nhiều tên khác như giác đấu trường, đại hý trường La Mã...

Ngoài việc được sử dụng làm nơi đấu của các võ sỹ nô lệ, nơi đây còn được dùng làm nơi thi đấu thể thao, duyệt binh, tập trận giả, săn thú, diễn kịch cổ điển v... V... Công trình này dần dần thôi được sử dụng làm nơi giải trí vào thời Trung Cổ. Sau này, đấu trường được sử dụng làm nhà ở, cửa hàng, tôn giáo, pháp đài...

Có thể nói rằng, tòa di tích cỡ lớn chiếm diện tích khoảng hơn 20.000 m² này là chính là kiến trúc có tính đại biểu cao nhất cho thủ đô Rome của Italy và cũng là niềm tự hào tối cao về nền văn minh cổ xưa từng tồn tại trên mảnh đất này. Chỉ là hiện giờ, bắt đầu từ nửa tiếng trước, tòa kiến trúc quý báu nhất Rome bắt đầu rung động dữ dội.

Theo thời gian trôi qua, biên độ rung của toàn bộ đấu trường trở nên càng lúc càng lớn, đến hiện tại thì đã có vô số đá vụn đã bắt đầu rớt khỏi chỉnh thể của kiến trúc, có lẽ chẳng bao lâu nữa thì những viên gạch lớn cũng sẽ bắt đầu rơi rớt, chẳng lẽ có động đất xảy ra sao?

Rốt cục thì ở đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên chính phủ của Roma lại hạ lệnh cấm tất cả du khách và cư dân không được phép tiếp cận gần đấu trường? Tòa kiến trúc quý giá đó liệu có giữ được không? Vô số những nghi vấn được đặt ra trong lòng của người dân Rome, thế nhưng lại chẳng có ai có thể cho họ biết câu trả lời, họ chỉ có thể chờ đợi.

Trong lúc cư dân của Rome còn đang ngờ vực vô căn cứ và không biết được điều gì đang xảy ra thì lúc này, có bốn vị khách tôn quý đến từ Milan đã dùng hết tốc lực để vượt qua khoảng cách xa ngút ngàn dặm mà đuổi tới Rome, hoặc nên nói là đuổi tới khu vực đấu trường La Mã.

“... Xem ra trực tiếp bay thẳng tới đây là quyết định chính xác, bằng không thì phỏng chừng chúng ta không có cơ hội để được tham dự vào chuyện này.” Nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung, Itsuka Ken vừa ôm lấy Alice ‘không biết bay’ vừa nhìn xuống kiến trúc hình tròn phía dưới và nói với giọng thiệt-là-hên.

“Em đã cảm nhận được luồng chú lực của Ngài Salvatore, ngoài ra còn có một luồng chú lực khác... Ừm ~ nguồn thần tính tràn đầy điên cuồng, bạo ngược, thảm thiết và bất minh này... Tuyệt đối không sai! Mặc dù chú lực có chút không ổn định, nhưng có thể khẳng định được đó chính là Heretic God.” Đôi mắt tựa như hai viên bảo thạch của Alice chớp lên ánh huỳnh quang, không cần nghi ngờ, cô gái nghịch ngợm của chúng ta đã bắt đầu cảm thấy hứng thú với Heretic God sắp xuất hiện.

“Điên cuồng, bạo ngược và bất minh sao? Dị thần xuất hiện ở Rome, hơn nữa còn là ngay dưới đấu trường Rome, rốt cục thì có thể là ai?”

“Nếu như muốn biết chân tướng, chẳng phải cứ dùng chính mắt để nhìn và chính tai để nghe là được rồi sao, vua của em?”

“Ha ha! Đúng vậy! Nếu như đã tới đây rồi thì cần gì đoán già đoán non nữa? Cứ dùng mắt để nhìn là được rồi! Hơn nữa xem ra lần này chúng ta có thể gặp được Kiếm Vương mà chẳng cần phải chờ đợi và tìm kiếm nữa rồi. Erica, em chuẩn bị xong chưa? Ta nghe nói là Kiếm thuật của cái tên đần kia có chút xuất sắc.”

Đối với câu hỏi của Itsuka Ken, Erica nở một nụ cười tự tin để đáp: “Vua của em, ngài không cần nghi ngờ em về những điều vô nghĩa như thế. Erica • Blandelli là kỵ sĩ của ngài, vì thế em sẽ không cho phép vinh quang được mang trên người bị vấy bẩn hoặc bị chia sẻ cho những người khác.”

“Tự tin như vậy là tốt rồi! Alter, chúng ta đi thôi!” Nghe Erica nói như vậy, Itsuka Ken nở nụ cười và nhìn về phía Alter rồi gọi. Alter chỉ im lặng bước tới và đặt một tay lên vai của Itsuka Ken, Erica cũng làm theo. Sau khi đã chắc được là cả ba cô gái đều đã bám chắc vào cơ thể mình rồi thì ánh hào quang màu lưu ly chợt lóe lên một cái, bốn người đều đã biến mất.

Khi bóng của cả bốn người lại xuất hiện thì cả bốn cũng đều đã tiến vào trong đường hầm ở dưới đấu trường, trước mặt họ là một bức tường vàng với cánh cổng đã bị phá nát.

“Xem ra cái tên kia đã vào trước rồi...”

Lúc này thì cánh cửa ánh sáng trước đó đã bị cắt làm đôi và biến thành bốn mảnh cửa đá nằm lăn lóc trên mặt đất. Tất cả ánh quang huy cũng đều đã biến mất, chỉ còn sót lại những đồ ấn và dòng chữ tuyệt ngôn được khắc trên cánh cửa là vẫn còn phát ra chút ánh sáng le lói.

“Hung tàn, hiếu sát, phản bội đạo đức, bất nhân Bạo Quân phong ấn... St. Peter cùng St. Paolo!?”

“Bạo Quân?”

“St. Peter và St. Paolo?”

Itsuka Ken và Erica nghe những gì Alice đọc lên thì cùng đặt câu hỏi, thế nhưng thứ Itsuka Ken và Erica chú ý lại là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Erica là một Thánh Điện kỵ sĩ có xuất thân từ giáo hội, vì thế nên khi nghe được những gì Alice nói thì điều đầu tiên cô chú ý tới đương nhiên phải là hai thánh đồ nổi tiếng của đạo Thiên Chúa từng xuất hiện ở Roma là St. Peter và St. Paolo. Còn về Itsuka Ken thì chỉ cần nghe tới hai chữ Bạo Quân cùng với việc mình đang ở Rome nên một cái tên chợt hiện lên trong đầu của cậu.

“Master! Bên trong có biến!”

Chẳng cần Alter phải nhắc nhở, Itsuka Ken cũng cảm nhận được. Ánh hào quang màu lưu ly chợt lóe lên, cả bốn người lập tức tiến vào trong kết giới vô hình che ở trước mặt. Ngay khi Itsuka Ken vừa tiến vào trong kết giới thì một luồng thần lực Heretic vô cùng cuồng bạo chợt xông tới và đánh về phía cậu.

“Bành ————!!”

Tiện tay ngăn cản luồng thần lực chợt xông tới, Itsuka Ken liếc nhìn không gian xung quanh một cái, toàn bộ thế giới ở trong kết giới đều hiện lên trong mắt cậu.

Con đường bằng đá, vương tọa, còn có Thập Tự Giá.

Đây là ba điểm nổi bật nhất trong kết giới.

Con đường đá là một con đường mang phong cách Gothic. Ở cuối con đường, cũng là nơi sâu nhất của kết giới, có một người thanh niên tóc vàng đang nhìn chằm chằm về phía trước, trong tay cầm một cây kiếm. Kiếm chỉ là kiếm thường, thế nhưng lúc này lại lóe lên những tia sáng rất không bình thường, và bộ dạng của người cầm kiếm cũng không hề bình thường.

Cánh tay dùng để cầm kiếm của người thanh niên đang phát ra ánh sáng màu bạc của kim loại kéo dài lên đến tận mũi kiếm. Ánh sáng kim loại này không hề không với bất cứ loại kim loại nào; Từ trong đó, người ta có nhìn ra cảm giác về sự sắc bén, phảng phất như nó có thể cắt đứt tất cả mọi thứ, và điều đó được thể hiện rõ nhất trên lưỡi kiếm của người thanh niên.

Cuối con đường bằng đá là những bậc thang được phủ lên thảm đỏ. Ở nơi cuối cùng của những bậc thang được phủ thảm đỏ là một vương tọa được khảm đầy đá quý. Trên vương tọa được khảm đầy đá quý đó, có một một bóng người bị đóng đinh với vô số các thập tự giá, ngoài ra toàn thân của người này, ngoại trừ những phần bị đóng bởi những chiếc thập tự, những chỗ còn lại đều bị quấn chặt bởi những sợi xích màu bạc và bị những hình cụ màu bạc khóa đầy trên cơ thể.

Từ trên cơ thể của bóng người bị hành hình này, một luồng oán khí khổng lồ, cuồng bạo và thảm thiết màu đỏ đang không ngừng phun trào và tấn công về phía thập tự giá và những sợi xích bạc khiến chúng không ngừng phát ra những tiếng vang chói tai. Thế nhưng cho dù oán khí màu đỏ có tấn công mãnh liệt thế nào đi nữa thì thập tự giá và những sợi xích bạc cứ trơ ra như thường.

Tất cả những thứ này chính là toàn bộ cảnh tượng bên trong kết giới, chúng khiến cho cả bốn người vừa bước vào là ba cô gái và Itsuka Ken đều phải biến sắc.

“Ô? Lucky! Hôm nay thật là một ngày may mắn! Cậu không phải chính là Đọa Thiên Vương đó sao?” Thanh niên tóc vàng dùng ngữ khí kinh hỉ mà thốt lên, chất giọng của thanh niên vô cùng nhu hòa, vô cùng phù hợp với vẻ bề ngoài của anh.

“Đã lâu không gặp, Sir Salvatore... Thật không ngờ là bộ óc đãng trí của ngài lại có thể nhớ rõ danh hào của vua của tôi, thật đúng là khiến cho người ta bất ngờ.”

“Ah, đã lâu không gặp. Cô là Ellen • Evandary gì đó đúng không? Thật không ngờ có thể thấy được người quen ở chỗ này.”

Không thèm quan tâm đến việc tên mình bị kêu nhầm, Erica không trả lời. Dù sao thì cô cũng quá hiểu tính của người trước mặt, theo thân phận của cô và quan hệ giữa hai người lúc trước, Doni có thể nhớ được mang máng tên của cô như thế đã là tốt lắm rồi.

“Ngài thật đúng là thiếu lịch sự, làm lơ sự có mặt của người khác như thế không phải là thói quen tốt đâu, Salvatore các hạ.”

“Ấy da da! Thật ngạc nhiên! Cả công chúa Alice cũng tới? Xem ra sức hấp dẫn của ‘bạo quân’ này thật là lớn, lại có tới những 3 campione cùng tụ lại một chỗ như thế này!”

“Tôi phải uốn nắn lại lời của ngài một chút, thưa ngài Salvatore. Điều đầu tiên, hiện giờ số lượng ‘vua’ đang có mặt ở đây không phải là ‘3’ mà là ‘4... Không đúng! Alter đại nhân tuyệt đối cũng là một vua, nếu vậy thì số vua phải là ‘5’ mới đúng. Điều thứ hai, hiện giờ, Alice điện hạ đã không còn là công chúa nữa mà đã là vương phi. Cái danh hào ‘công chúa’ đã là chuyện từ thời nào rồi mà ngài vẫn còn giữ cho tới giờ?” Vô cùng vênh váo mà uốn nắn lời của kiếm vương, thần thái của Erica hiện giờ thật sự rất giống một nữ hoàng.

Mặc dù năm người vừa xâm nhập vào trong kết giới đang nói chuyện với nhau rất là ‘vui vẻ’, thế nhưng bóng người đang bị đóng ở trên vương tọa thì lại không vui. Không cho 5 người Itsuka Ken thêm thời gian rảnh, một luồng oán khí khổng lồ màu đen đỏ chợt phun ra và biến thành vô số hung thú rồi nhào về phía 5 người Itsuka Ken cứ như là giữa hai bên có mối thù không đội trời chung nào đó vậy Strauss

Bạn đang đọc Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên của Bánh Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạĐệNhấtYêuCơTôĐắcKỷ
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.