Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ Cần Chân Thân

2327 chữ

“... Đi đâu mà giờ này mới về, thằng nhóc thúi? Đã nói là làm đồ ăn cho ta, giờ chúng đâu? Ngươi còn muốn để ta chờ tới chừng nào?”

Mới vừa rời khỏi lâu đài của Yuuma nhỏ và về tới nhà, Ye Jian còn chưa kịp bước chân vào nhà thì đã bị ngự tỷ tóc tím chặn đường và chất vấn. Cô chờ ở đây từ lâu rồi.

Gương mặt khó khịu và u oán, đôi mắt pha lê màu tím trừng lên và nhìn chằm chằm vào cậu, lúc này trông ngự tỷ tóc tím cứ như là một khuê phòng oán phụ bị chồng vắng vẻ vậy.

“Đồ ăn? Soga! Hóa ra sempai chờ mong được tôi hôn tới như vậy sao? Nếu vậy thì tôi không khách khí.”

Cười xấu xa, Ye Jian vươn tay ra định chuẩn bị ôm Yukari, thế nhưng chỉ nghe ‘BOANG...’ Một tiếng, và thanh thái đao màu băng tinh của ngự tỷ tóc tím đã bị cô rút ra.

Kê đao vào cổ của Ye Jian, Yukari nhìn cậu với ánh mắt bừng bừng sát ý và gằn giọng nói: “Còn dám nói hươu nói vượn nữa, chém ngươi!!!”

Lưỡi đao lạnh lẽo đã kề lên cổ, sát khí tỏa ra không có vẻ gì là giả bộ, hạ quyết tâm rồi sao?

“Ài..., thôi được rồi! Đùa chút thôi. Nếu sempai không thích thì tôi đi nấu cơm trước vậy, được chưa?”

“Không được! Giờ ta thay đổi ý định!”

“Hử? Đổi ý?” Nghe Yukari nói như vậy, Ye Jian hơi mò tò. Nhìn chăm chú vào đôi tròng mắt màu tím của Yukari, Ye Jian cảm thấy là dường như cô nàng này đang có ý đồ xấu gì đó.

Và quả nhiên ngay sau đó, Yukari mở miệng chứng minh cho suy đoán của cậu: “Đồ ăn thì vẫn phải làm, bởi vì ta đang đói. Thế nhưng, ngươi phải mặc tạp dề lõa thể để nấu ăn cho ta, trong phòng bếp.”

“Hàaa...!?” Miệng há ra, Ye Jian phát ra âm thanh cứ như là vừa nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm, đôi mắt cậu khẽ lóe lên một tia bỡn cợt.

Chỉ là Yukari không chú ý tới điều này, cho nên cô vẫn cười lạnh lùng và đắc ý: “Haaa cái đầu của ngươi! Hừ hừ! Thằng ranh con, hiện giờ cái mạng nhỏ của ngươi đang nằm trong tay ta. Nếu ngươi mà không ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì đừng có trách ra cắt từng miếng thịt ở trên người ngươi xuống. A ~, đúng rồi! Ta nhớ là ngươi thích đùa giỡn bé gái lắm đúng không? Vậy thì ta sẽ cắt căn nguyên tội ác của ngươi xuống trước.”

Lưỡi đao lạnh buốt khẽ lướt xuống dưới đũng quần của Ye Jian mà mài nhẹ một cái khiến cả người cậu hơi run lên. Bất luận mạnh mẽ tới mức nào, chỉ cần vẫn còn là đàn ông thì đều sẽ rất nhạy cảm với vấn đề đó.

Bị dí đao vào chỗ như thế, bất luận là ai thì cũng phải túa mồ hôi chứ? Người khác thì cậu không biết, thế nhưng cậu thì đã phải run người lên một cái rồi đấy.

Bà chị này cũng quá đen đi? Cái chuyện thất đức như thế mà cũng nghĩ ra được, coi bộ cũng không kém mình bao nhiêu à? Bất quá, đã dám làm vậy với bản ma vương, vậy thì không biết là cô có chuẩn bị sẵn tinh thần để bị bản ma vương điều hí chưa?

“Nè, sempai, làm như vậy là bậy lắm đó. Ai đời mới vô đã có ý định cắt mất chỗ đó của tôi như thế chứ? Nếu không có nó thì cuộc sống hạnh phúc của sempai trong tương lai sẽ khốn khổ lắm đó. Chẳng lẽ sempai định sống với dưa chuột tới hết đời sao?”

Không kịp phản ứng, Yukari hơi ngơ ra vì những gì mà Ye Jian đang nói. Cái thằng nhóc này đang nói cái gì? Cuộc sống hạnh phúc của mình trong tương lai? Dưa chuột? Nó đang nói cái gì đó?

Thế nhưng, liên tưởng tới điều mà mình vừa nói trước đó, Yukari lập tức hiểu được là Ye Jian đang có ý gì. Lập tức, mặt của cô đỏ ửng. Chỉ là ngay sau đó, mặt của cô tối sầm, một luồng hơi thở quỷ dị bắt đầu tỏa ra từ trên người cô.

ui. N “Thật sao? Ý của mi là muốn dùng nó để ban hạnh phúc cho ta sao?”

“Ha ha, huýt ~ huýt ~~~! Tôi có nói như vậy sao?” Làm lơ luồng hơi thở đang càng lúc càng trở nên đen thui tỏa ra từ trên người của Yukari, cũng làm lơ luôn nụ cười gần như đã đen tới không thể đen hơn nữa của ngự tỷ tóc tím, Ye Jian quay đầu sang hướng khác mà huýt sáo, giả vờ như mình chả hiểu gì.

Thấy Ye Jian muốn giả ngu, gương mặt của Yukari càng đen hơn nữa, cô nở một nụ cười rợn cả tóc gáy mà nói: “Hả? Không biết? Nếu vậy thì, tặng nó cho ta luôn đi. Để ta tự thân động thủ!” Nói xong, cô vung đao.

“Vù ————!!!”

“Nè! Làm thiệt sao?”

Lưỡi đao lạnh buốt mang theo lửa đỏ chợt gào thét mà chém tới, khiến Ye Jian buộc phải nhảy lùi về sau để né tránh.

Chân khẽ đáp xuống đất, Ye Jian dự định nhảy lùi về sau thêm một chút nữa để giữ khoảng cách với Yukari một tí. Chỉ là, dường như Yukari đã dự tính được tình huống này, cho nên khi chân của Ye Jian vừa đáp xuống mặt đất thì đột nhiên trên mặt đất chợt xuất hiện hai cái tay. Đây là hai cánh tay được tạo ra từ ánh sáng màu xanh lơ. Chúng chụp vào chân của cậu và quấn chặt.

“Ồ? Sempai đặt bẫy trước sao?” Nhìn hai chân đang bị quấn chặt của mình, Ye Jian tò mò hỏi.

“Hừ! Hừ! Lần này để xem mi còn chạy đi đâu? Sỉ nhục mà mi dành tặng cho ta từ trước tới giờ, ta sẽ trả lại hết. Gấp – mười – lần!” Gằn giọng và nói với vẻ đắc ý như trả được thù, Yukari nhanh chóng kết ấn.

“Phược Quỷ • Dạ Thủ!”

Khẽ quát một tiếng, vô số quỷ thủ bắt đầu vươn ra từ dưới đất và trèo lên quấn chặt lấy cơ thể của Ye Jian.

Thấy kế hoạch đã thành công, Yukari nở một nụ cười đắc ý. Chỉ là, trong khi cô còn chưa kịp đắc ý được bao lâu thì bất chợt ở sau lưng cô, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên khiến tim của cô giật thót lên một cái.

“Ara, ara! Coi bộ vì muốn bắt được tôi, sempai cũng nhọc lòng thật đó nha?”

“Cái ——!?” Bất khả tư nghị mà quay người lại, và thứ hiện lên trong mắt chính là thiếu niên giống hệt với thiếu niên đang bị quỷ thủ trói gô ở đằng kia.

“Ảo thuật?” Ngay lập tức, trong đầu của Yukari xuất hiện hai chữ này, thế nhưng mà giờ mới phát hiện thì có phải là hơi muộn quá rồi không?

“Thiệt tình, khiêu khích tôi tới như vậy, vậy mà lại chỉ dám dùng shikigami để tới gặp tôi. Sempai sợ tôi tới như vậy sao? Bị tôi hù tới sợ run luôn rồi?” Bàn tay đặt ở trên cổ của ‘Yukari’, Ye Jian vừa nói vừa nhìn về phía nóc nhà của nhà Akatsuki. Ở đó, có một con mèo đen đang nhìn chăm chú vào những việc đang diễn ra trong sân.

“Thật đúng là phiền toái. Thằng ranh con thối tha nhà ngươi rốt cục là thứ quái thai nào vậy?” Mèo đen mở miệng và nói bằng tiếng người, là tiếng của Yukari, nghe giọng của cô thì có thể thấy được là cô đang rất khó chịu.

“Mắng người ta quái thai là bất lịch sự lắm đấy, sempai! Hơn nữa, sempai khiêu khích tôi trước, còn đột nhiên uy hiếp tôi, còn muốn chém nơi trọng yếu nhất của tôi nữa, giờ lại còn dám mắng tôi. Sempai không thấy là mình quá đáng lắm sao? Bởi vì chỉ là Shikigami nên không sợ? Chà ~~, coi bộ tôi mà không trừng phạt sempai một chút là không được rồi.”

“Trừng phạt? Coi như mi muốn trừng phạt thì cũng phải biết chân thân của ta ở đâu mới được. Mi biết sao?” Dùng giọng nói trào phúng để che đậy linh cảm không lành của mình, mèo đen nhìn chằm chằm về phía Ye Jian.

Đáp trả lại lời trào phúng của Yukari, Ye Jian chỉ cười cười mà nhìn về phía ‘Yukari’ đang bị mình cầm trong tay, rồi sau đó cậu nói với giọng bâng quơ bỡn cợt đầy tà mị: “Chà, thật đúng là tác phẩm tâm huyết nha. Shikigami này của sempai thật là đặc biệt đó. Hẳn không phải được làm từ giấy chứ ~?”

“Mi muốn nói chuyện gì, thắng nhóc thúi!” Linh cảm không lành trở nên càng mãnh liệt hơn, giọng của Yukari cũng trở nên có chút biến điệu.

“Làm gì? Chẳng phải tôi vừa nói rồi sao? Tôi muốn trừng phạt sempai nha. Thế nhưng mà chân thân của sempai trốn mất rồi, tôi tìm không được. Cho nên coi bộ cũng chỉ có thể dùng thức thần để thay thế vậy, ừ, cũng không xê xích gì nhiều, dù sao thì sempai cũng cùng chung cảm giác với nó. Hơn nữa cơ thể này cũng giống hệt với sempai nữa, nếu dùng để làm chuyện H gì đó như thay tạp dề lõa thể thì ————”

“Bùm!!!”

Không có chút dấu hiệu nào, cây thái đao mà ‘Yukari’ đang cầm trong tay chợt nổ tung, thế nhưng phân thân shikigami của Yukari lại vẫn còn nguyên vẹn, chẳng có chút thay đổi gì.

“Cái!? Ngươi... Ngươi cắt đứt liên hệ giữa ta với Shikigami?” Mèo đen thấy Shikigami phân thân vẫn còn nguyên thì giật mình và chất vấn.

“Đâu nào! Chỉ là ngăn không cho sempai phá hủy nó thôi, chứ ai lại đi cắt đứt? Làm vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Tôi đã nói rồi nha, sẽ không thả sempai dễ như vậy đâu. Không thể tự hủy nhưng lại chung cảm xúc, vậy tức là tôi làm gì với nó thì sempai cũng có thể cảm nhận được rồi? Ừm... Shikigami này hẳn không phải là hàng thông thường đúng không? Dùng cả linh lực lẫn tâm huyết của mình để tạo ra, vậy tức là nó tương đương với phân thân của sempai rầu? Chỉ cần có đủ linh lực để duy trì thì có thể giữ vững tới vĩnh viễn. Chậc! Chậc! Phục sempai thật đấy, sáng tạo được shikigami đạt tới cấp bậc này.”

Dùng thần thái xấu xa và bỡn cợt xen lẫn đôi chút dâm tà, Ye Jian tắc lưỡi liên tục mà tán thưởng ‘Yukari’, sau có cậu vươn tay mà khẽ sờ mó và xoa bóp cơ thể của ‘Yukari’ từ trong ra ngoài. Hành vi có tính sỉ nhục nghiêm trọng này của cậu khiến cho đôi mắt của shikigami mèo đen dường như muốn ứa ra lửa.

“Chậc! Sempai! Sempai nói xem là nếu tôi cất cái thứ này đi và nuôi như thú cưng thì sẽ như thế nào? Ừ, cởi sạch láng ra rồi đeo vòng cổ lên, sau đó để cho nó cùng tắm cùng ngủ, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể cho nó mặc lõa thể tạp dề rồi dắt đi chơi nha. Ừ! Không tệ! Vậy thì có khác gì sempai tự mình làm đâu chứ? Dù sao nó là phân thân được tạo ra từ máu với linh lực của sempai nha. Thật quá tuyệt vời! A ha ha ha ha!!!!”

Cười! Cười không chút kiêng kị! Những gì mà ngự tỷ vừa dùng để yêu cầu và uy hiếp, toàn bộ đều được trả lại hết, hơn nữa còn là gấp chục lần.

“—— ngươi!!! Thằng nhóc thối!! Ngươi dám!!!”

Nghiến răng nghiến lợi, tiếng gầm thét đầy đè nén phát ra từ miệng của shikigami mèo đen, thể hiện sự tức giận và xấu hổ tới tận cùng của chủ nhân nó.

“Nếu... Nếu ngươi thật sự dám làm như vậy, ta sẽ chán ghét ngươi cả đời.” Tới cuối cùng, chẳng hiểu tại sao, Yukari lại phát ra lời đe dọa có thể nói là chẳng có chút sức uy hiếp nào như thế.

Nghe được Yukari nói như vây, khóe miệng của thiếu niên khẽ nhếch một độ cong đầy đắc ý, sau đó cậu cười ha ha: “Ha ha, nói chơi thôi mà! Đừng có tưởng thật nha, sempai! Tôi nha, nếu như mà tôi muốn, vậy thì chỉ cần chân thân của sempai là được rồi. Shikigami với phân thân cái gì, thực quá cấp thấp. Không có hứng nổi!”

Trốn trong bóng tối, ngọc thể của giai nhân rung mạnh một cái vì câu nói của thiếu niên.

“Mi... Mi đang nói cái chuyện ngu xuẩn gì đó? Mi lại dám... Dám... Dám có ý đồ với ta? Đồ quỷ con chết tiệt!”

“Ôi chao? Không được sao? Ầy ~, vậy thì hết cách rồi. Nếu sempai đã cao không thể chạm tới như vậy, vậy thì tôi cũng chỉ đành phải xài tạm hàng cấp thấp như là shikigami này vậy. Coi như là quà an ủi đi! Quyết định, từ tối nay trở đi tôi sẽ ôm nó mà ngủ trần!”

“Thằng quỷ thối ————!!!” Strauss

Bạn đang đọc Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên của Bánh Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạĐệNhấtYêuCơTôĐắcKỷ
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.