Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phân Tích

3234 chữ

“Xin ngài thứ lỗi cho lối ăn mặc lôi thôi này của tôi, vì nghe được ngài đột nhiên kêu gọi nên có chút vội vàng không kịp chuẩn bị. Mong ngài không trách!” Trong một quán cà phê, Amakasu cúi đầu và phát ra lời xin lỗi đầy vẻ thành khẩn với Itsuka Ken, người đang trố mắt nhìn anh với vẻ mặt vô cùng quái dị.

Nhìn Amakasu Touma đang đứng trước mặt mình trong khi trên người chỉ có mỗi một chiếc quần đùi vẽ đầy hoa cùng một chiếc áo thun có hình chim cò thường mặc ở nhà, Itsuka Ken thật sự muốn nằm gục xuống bàn mà vừa đập bàn vừa cười lớn. Coi như là mình đột nhiên gọi thì cũng không cần vội tới mức chỉ mặc được có mỗi một chiếc áo thun cùng với quần đùi để tới đây chứ?

Thật không biết được là trước khi chạy tới đây cái tên này đang làm cái gì. Vội tới mức không mặc được một chiếc quần jean? Hay là không có cơ hội để mặc?

Nghe nói là trong Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, cái tên trước mắt này có rất nhiều ‘kiêm chức’, vừa là đặc công, vừa là gián điệp, vừa là sứ giả, vừa là... Nói chung là ở trong cái Ủy Ban kia, có rất nhiều công việc đều được giao cho cái tên trước mắt này, và đại đa số thì đều là những công việc có tính chất nguy hiểm rất chi là lừa bố mày.

Nghĩ vậy, Itsuka Ken chợt hiểu ra là tại sao con hàng này lại có năng lực lẩn trốn, ẩn nấp và di động cao siêu tới vậy. Hóa ra không phải là do hắn có tài mà là do bị hoàn cảnh ép phải ‘luyện’ ra cho bằng được ah. Thật đúng là có chút đồng tình với hắn!

“Không sao hết! Ngồi xuống trước đi! Ta cũng không phải là loại người bảo thủ và nghiêm túc như vậy.” Lắc đầu và cười khẽ, Itsuka Ken ra hiệu cho Amakasu ngồi xuống.

Hiện giờ, nơi hai người đang gặp mặt là ở trong một tiệm cà phê nằm khá gần với miếu Nanao. Sau khi chấm dứt buổi gặp mặt đầu tiên cùng với Seishuuin Ena, Itsuka Ken liền tới quán cà phê này và gọi điện cho Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, bảo là để cho Amakasu Touma tới đây vì có chuyện muốn nói.

Không biết có phải là do uy thế của cậu quá mạnh hay không, hay là từ xưa tới giờ thì hiệu suất làm việc của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử vẫn luôn tức tốc như vậy. Cậu vừa gọi cho Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử chưa được một chốc lát thì Amakasu đã vội vàng xuất hiện ở trước mặt cậu, chỉ là bộ dạng thì quả thật không dám lấy lòng.

Uống một ngụm nước trong để lấy lại hơi, Amakasu hơi khẩn trương hỏi: “Chẳng hay... Ngài bảo tôi tới đây là vì muốn sai bảo điều gì?”

“Mới vừa rồi, Ojou-sama của nhà Seishuuin vừa tới tìm ta và bảo rằng muốn trở thành vương phi của ta.”

“Ah? Ena-jousan đã tới gặp ngài rồi sao? Nhanh như vậy?” Amakasu hơi có vẻ giật mình vì câu nói của Itsuka Ken.

“Xem ra ngươi đã biết chuyện này, vậy thì dễ làm rồi. Mục đích mà Ena tới gặp ta, ngoại trừ muốn phụng hiến cho ta thì còn có mục đích bí ẩn khác không thể nói, và chính con bé cũng đã thừa nhận. Nếu vậy thì, theo kinh nghiệm của ngươi, ngươi cảm thấy mục đích kín đáo không thể nói ra được đó là gì?”

Nghe Itsuka Ken đột nhiên hỏi như vậy, vẻ mặt của Amakasu Touma lập tức biến thành như ăn mướp đắng. Anh than vãn: “Xin ngài bỏ qua cho kẻ hèn này đi. Tôi chỉ là một binh lính nhỏ, không thể nào đoán được mục đích của thượng cấp.”

“Quả nhiên là câu trả lời giống hệt với phong cách trước sau như một của ngươi. Thôi được! Ta cũng chẳng hi vọng về việc mi có thể nói ra điều gì đó có ích cho ta. Hay là mi cứ ngồi yên ở đó và nghe đi, để ta đoán.”

Thấy Amakasu Touma như vậy, Itsuka Ken cũng rất rộng lượng không tìm cách làm khó. Dù sao thì người này thường xuyên được sai đi làm sứ giả truyền tin, kỹ năng ‘gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ’ của hắn coi như chưa luyện tới mức phản phác quy chân thì cũng đã luyện tới mức đăng phong tạo cực. Nếu mà ép hắn thì sau đó hắn tuyệt đối sẽ chỉ nói ra một đống lung ta lung tung nghe thì hợp lý nhưng chẳng có ích gì, vậy thì còn không bằng không nói.

Uống một ngụm cà phê, Itsuka Ken hơi lườm về túi quần của Amakasu Touma một cái rồi sau đó bắt đầu nói: “Điểm mâu thuẫn đầu tiên trong việc này đó là ta vốn chẳng phải là vua của Nhật Bản. Cấp trên của các ngươi nếu muốn phái người tới để tạo mối quan hệ với vua, vậy thì hẳn phải nên tìm tới Kusanagi Godou mà không phải là tới tìm ta. Coi như là tới tìm ta thì cũng không nên sai một người như Ena tới đây, vì thân phận ojou-sama của nhà Seishuuin thật sự là một thân phận khá mẫn cảm, sai người như thế tới có thể sẽ tạo ra rất nhiều thứ ngoài ý muốn mà các ngươi không mong đợi.”

“Ngài có cái nhìn thật thấu triệt!”

“Không cần phải nịnh nọt ta làm gì! Cái chuyện rõ ràng như thế mà ta còn không thấy được thì chỉ có thể nói là ta bị đui. Cho nên, việc phái Ena tới đây chắc chắn không phải là ý muốn của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử, ta có xu hướng cho rằng đây chỉ là ý riêng của bản gia nhà Seishuiin, thậm chí ta khẳng định được rằng đây là ý của người mà Ena gọi là ‘ông’, cũng chính là mấy lão già đang ẩn cư không dám ló mặt ra trước mặt người đời mà các ngươi đã từng nhắc tới.” Vừa dùng thìa khuấy đều tách cà phê màu nâu của mình, Itsuka Ken vừa từ tốn mà nói ra suy đoán của bản thân, và suy đoán của cậu khiến Amakasu giật mình.

“Chuyện này là do Ena-jousan chính miệng nói với ngài sao?”

“Ha? Ngươi nghĩ sao? Mi cho rằng con bé đó chịu bằng lòng nói cho ta những điều đó?”

“Ây... Nói cũng đúng.” Lúng túng mà gãi đầu, Amakasu hơi buồn bực mà hớp một hớp nước, sau đó anh thành thật nói ra những gì mình đã biết: “Nếu đã ngài đoán được tới đó rồi thì xem ra không cần phải giấu giếm ngài làm gì nữa! Việc Ena-jousan tới gặp ngài quả thật là do ý của ông nội cô ấy, cũng chính là một trong số ba vị trưởng lão của Ủy Ban Biên Soạn Lịch Sử như ngài đã đoán: Ngự Lão Công.”

“Ngự lão công, là Susano no Mikoto đúng không? Vừa là trưởng lão của các ngươi, vừa là chủ nhân của Kusanagi, ngoài ra cũng vừa là một Heretic God. Hừ! Dám có ý đồ nhúng tay vào chuyện của ta, xem ra lão già này đã thật sự chán sống rồi.”

Hừ lạnh một tiếng rồi hớp một ngụm cà phê, sau đó Itsuka Ken dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm về phía Amakasu: “Ngươi chịu nói cái chuyện có tính cơ mật cao như vậy cho ta biết, hẳn là trong Ủy Ban của các ngươi, cũng có khối người đang cảm thấy rất phản cảm với mấy lão già đó? Hoặc nên nói là rất không chào đón?”

“Không có...” Hầu như ngay lập tức, Amakasu phản xạ có điều kiện mà muốn mở miệng phủ nhận, thế nhưng anh còn chưa kịp nói thì đã bị Itsuka Ken chặn ngang.

“Đừng có nói dối với ta! Nếu như ta thật sự muốn biết, trực tiếp lấy ký ức từ trong đầu của ngươi ra dễ dàng hơn so với việc ngồi suy đoán rất nhiều. Đừng tưởng là ta không dám! Ta chỉ đang cho ngươi sự tôn trọng cơ bản mà thôi. Ta thừa biết là các ủy viên trong Ủy Ban mà ngươi đang làm việc, mặc dù suốt bao nhiêu năm nay vẫn luôn kiêng kị và kính úy những lão già đó, xem những lão già đó như chỗ dựa, thế nhưng thật ra ở trong lòng, các ngươi cũng muốn dọn dẹp mấy lão già đó lắm, đúng không?”

Nghe được Itsuka Ken nói trắng ra tới như vậy, Amakasu thật sự có chút hốt hoảng. Anh giật mình mà vội vội vàng vàng nhìn về bốn phía xung quanh.

“Không cần nhìn! Không có ai nghe được cuộc đối thoại này của chúng ta đâu, trừ khi ta cho phép. Nhìn phản ứng của ngươi lúc này thì xem ra ta đoán không sai rồi. À... Cũng thật dễ hiểu! Vì chẳng ai muốn sống bên cạnh sự sợ hãi. Mấy lão già đó mặc dù là trưởng lão của các ngươi, thế nhưng có một sự thật không chối được, đó là bọn chúng vẫn là Heretic God, là hiện thân của tai nạn chốn nhân gian. Dù muốn hay không thì khi đã là kẻ cầm đầu, chính phủ của các ngươi luôn phải suy nghĩ cho nhân dân bất kể ít nhiều, và với một mối nguy hiểm cực kỳ to lớn vẫn luôn ngụ ở ngay bên cạnh mình, chính phủ của các ngươi không thể nào không suy nghĩ tới đối sách.”

“Heretic God là tai nạn, cho dù có biểu hiện hiền lành đến mức nào đi nữa thì trong ấn tượng của các ngươi, đó vẫn là tai nạn, chỉ là tai nạn đang ngủ yên mà thôi. Nếu lỡ như có một ngày tai nạn không tiếp tục ngủ yên mà bỗng nhiên thức tỉnh, quốc gia này không thể nào chống đỡ nổi, sự hủy diệt là rõ ràng. Cũng vì vậy mà các ngươi không có quá nhiều phản ứng khi ta và các phi tử của ta trú ngụ tại đây, không chỉ vì sức mạnh của ta mà các ngươi còn hi vọng rằng sự tồn tại của ta có lẽ sẽ giúp được phần nào khi những lão già đó có dấu hiệu bất thường. Ngoài ra thì việc các ngươi ra sức tiếp xúc với Kusanagi Godou hẳn cũng là vì các ngươi muốn đắp thêm một tầng bảo hiểm?”

“...!!” Trợn tròn mắt mà nhìn Itsuka Ken, lúc này trên mặt của Amakasu đã chỉ còn lại vẻ khiếp sợ không thể nào tin được. Tất cả những mưu tính ngầm có độ cơ mật cao nhất của Ủy Ban đã hoàn toàn bị thiếu niên trước mặt đoán trúng, mà mọi thứ chỉ bắt đầu từ một câu chuyện nhỏ. Tại sao lại như vậy?

“Nói là ẩn cư không màng đến thế sự, thế nhưng lấy lý do là bảo vệ quốc gia, bọn hắn vẫn đưa tay về phía giới chính trị của Nhật Bản và sự vụ của bốn gia tộc lớn, trong khi đó thì Heretic God lấy đâu ra tình yêu với quốc gia mà còn nói tới việc bảo vệ? Hẳn có nhiều người trong các ngươi đều không tin vào lý do này mà chỉ cho rằng bọn hắn đang có mưu đồ khác. Ngoài ra thì việc biến gia tộc Seishuuin trở thành vũ khí của bọn hắn ở hiện thế càng khiến cho người của các ngươi tin rằng bọn hắn có mưu đồ, nhất là khi hiện giờ thì Ủy Ban của các ngươi đang phải chịu sự ảnh hưởng rất lớn tới từ bọn hắn. Phải nhìn mặt của ‘kẻ thù’ mà làm việc hẳn không phải là việc dễ chịu đúng không? Ba gia tộc còn lại của tứ gia hẳn đều đã cảm thấy rất là bất mãn rồi chứ?”

“Ngài... Ngài... Làm sao mà ngài...”

“Ngươi cảm thấy việc này rất khó đoán? Có nhiều thứ chỉ đơn giản là vì người ta không chú ý nên mới không bị lộ tẩy, còn khi người khác đã chú ý thì việc đoán ra thật chẳng khó khăn gì. So với quyền mưu chính trị của đương thế thì việc này phức tạp lắm sao? Ngoài ra, ta đã nói rằng nếu ta không muốn thì không ai có thể nghe được cuộc đối thoại của chúng ta, nên ngươi hãy mau đem chiếc điện thoại vẫn còn đang hoạt động ở trong túi ra đi. Kẻ đối diện, ta cho mi năm phút. Năm phút sau nếu như mi tới chậm một giây, vậy thì ta sẽ đâm một đao lên cơ thể mi. Dám nghe lén ta? Lá gan không nhỏ!”

“BA ——!”

Amakasu sững cả người. Bởi vì hoảng sợ, cốc nước anh đang cầm trên tay cùng với chiếc khăn tay anh đang cầm đều bị tuột mà rớt xuống đất.

“Thực... Thực xin lỗi! Cầu mong ngài tha thứ, thưa vua! Tôi... Chúng tôi chỉ là...”

Thấy Amakasu lập tức quỳ xuống đất mà dập đầu cầu xin tha thứ, Itsuka Ken chỉ có thể lắc đầu mà thầm nhủ rằng cái tên này thực biết cách nhìn mặt để nói chuyện.

“Ngồi về chỗ của mình đi! Mi không cần phải nói gì nữa, vì đã hết lượt của mi rồi. Chờ người kia tới đây ta sẽ nói chuyện tiếp, đó hẳn phải là sếp của ngươi?” Không làm khó Amakasu, Itsuka Ken chỉ nói một cách bình thản cứ như là chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.

Sợ run mà gật đầu, lúc này thì sắc mặt của Amakasu Touma đã trở nên trắng còn hơn cả tờ giấy, anh thực sự đã bị dọa tới điếng cả hồn. Mặc dù cho tới thời điểm hiện tại thì Itsuka Ken vẫn chưa từng có hung danh nào, thế nhưng uy thế của vị chúa tể này thực sự quá thịnh. Trong toàn giới chú thuật, danh tiếng của ‘Đọa Thiên’ luôn luôn vượt lên trên tất cả những vị vua khác, đây là người không thể trêu chọc nhất trên đời này.

Có thể nói rằng, cho dù là hầu tước Voban vẫn luôn thống trị Đông Âu cùng với giáo chủ Luo Hao hung danh hiển hách của Ngũ Ngục Thánh Giáo, nếu chỉ xét về độ nguy hiểm thì cũng không thể so sánh được với người đang ngồi ở trước mặt này.

Nếu như đắc tội với hai người kia, có lẽ người đắc tội hoặc là tổ chức đắc tội sẽ bị hai người kia hủy diệt, thế nhưng nếu đắc tội với người trước mắt này, có lẽ toàn bộ Nhật Bản đều sẽ phải chìm vào đáy biển. Đây là một người hoàn toàn có thể diệt sạch một quốc gia chỉ với mong muốn của bản thân mà thậm chí không cần phải động thủ.

Hơn nữa, theo tin tức mà Ủy Ban đã nhận được cách đây không lâu thì ngay cả hầu tước Voban cũng đã lên tiếng biểu thị ủng hộ người trước mặt. Lần này thì ngoại trừ những nơi được xem như là lãnh thổ của ba vị chúa tể còn lại ra thì toàn thế giới này, hầu như có hơn 60% diện tích đã được nhét vào trong lãnh thổ cai trị của Đọa Thiên Chúa Tể.

Có thể nói là từ khi hầu tước Voban lên tiếng ủng hộ Itsuka Ken xong thì ở rất nhiều nơi trên thế giới, các chú thuật sư đã bắt đầu có nhiều người bảo rằng không nên gọi Itsuka Ken là Đọa Thiên Vương nữa, vì chữ ‘Vương’ đã không còn thích hợp, tối thiểu thì cũng phải là ‘Chúa Tể’, nếu không muốn nói là ‘Đế Hoàng’.

Mặc dù thì hiện giờ, Itsuka Ken đã chẳng còn quan tâm tới việc danh hiệu của mình gọi là gì, hoặc nên nói là chẳng muốn đi để ý cái chuyện nhỏ đó nữa, thế nhưng danh tiếng của ‘Đọa Thiên’ vẫn đang trở nên càng lúc càng lớn theo từng hành vi của cậu cho dù cậu có muốn hay không. Cũng vì vậy mà hiện giờ, Amakasu đang sợ tới run cả người.

Chuyện nghe lén vua, nói lớn thì cũng lớn mà nói nhỏ thì cũng nhỏ, chủ yếu là còn tùy vào tâm trạng của Itsuka Ken. Nếu như cậu không chấp nhặt thì thôi, còn nếu như cậu chấp nhặt, Amakasu thật sự sợ là cho dù cậu không đích thân ra tay thì những ‘Campione’ khác dưới trướng của cậu cũng sẽ khiến cho đảo quốc này tiêu đời mất.

Đừng có nói tới việc Nhật Bản vẫn còn Campione khác là Kusanagi Godou và ba vị vua kia vì đại nghĩa mà sẽ ra tay ngăn cản. Họ không ngăn cản thì Nhật Bản _ có thể _ sẽ bị hủy diệt, nhưng nếu họ ra tay thì Nhật Bản _ chắc chắn _ sẽ bị hủy diệt, bởi vì không có bất cứ quốc gia nào trên cõi đời này có thể chịu được cuộc chiến kinh thiên động địa được tạo ra bởi tất cả các vị vua đương thế.

Cho nên hiện giờ, khi Itsuka Ken chưa hoàn toàn bày tỏ thái độ thì dù khả năng cậu nổi cơn thịnh nộ là rất ít, thế nhưng Amakasu vẫn không thể kềm được sự bất an mà cảm thấy đứng ngồi không yên.

“Người như sếp của ngươi, ta quả thực là chưa từng gặp qua. Mặc dù ta không mấy quan tâm, thế nhưng ta cũng biết là uy danh của mình thịnh đến mức nào. Dám nghe lén cả một kẻ ‘đáng sợ’ như ta, hẳn phải là một nhân vật lớn nào đó nên mới lớn gan tới như vậy?”

“Ngài... Ngài nói đùa! So với ngài thì cho dù có là Tổng Hội Trưởng của Ủy Ban cũng không có tư cách để được gọi là nhân vật lớn...”

“Ngươi thật đúng là biết cách ăn nói. Không cần phải sợ tới như vậy! Mặc dù đúng là ta có chút tức giận vì có kẻ dám giở trò ngầm với ta, thế nhưng độ lượng của ta không nhỏ nhen tới vậy. Hơn nữa ta còn cần các ngươi phụ giúp ta trong một số việc, thế cho nên ta sẽ không giận chó đánh mèo. Chỉ là với vị sếp to gan lớn mật của ngươi, không trừng phạt một chút là không được. Nếu không về sau, ai cũng dám giở trò ở trên đầu của ta, vậy thì ta sẽ cảm thấy rất phiền não.” Strauss

Bạn đang đọc Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên của Bánh Bao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạĐệNhấtYêuCơTôĐắcKỷ
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.