Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Chủ

Phiên bản Dịch · 1875 chữ

“Nhị đương gia, người đã đến đông đủ rồi.” Một đệ tử đi lên trên đài, trầm giọng nói.

Phong Ngọc Ly cười: “Đây sẽ là lần cuối cùng ta nghe thấy cách xưng hô này. Bảo tứ thúc bắt đầu đi.”

“Tuân lệnh!” Tên đệ tử kia nhận lệnh, lập tức lui xuống.

Bên trái đài cao, một lão nhân râu tóc bạc trắng đứng lên, trong tay cầm một quyển sách cổ, sắc mặt nghiêm trang.

“Đây là tứ thúc công, là người có bối phận cao nhất trong Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta hiện giờ. Xem ra nhị thúc muốn mượn miệng của tứ thúc công giúp mình đăng vị a.” Phong Tả Quân uống một chén rượu.

“Tứ thúc công này, là người thế nào?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Nhát gan sợ phiền phức, nhưng lại thích cậy già lên mặt. Cả tông môn từ trên xuống dưới cũng coi như rất cung kính với hắn, nói chung uy vọng vẫn có, nhưng nếu nói là cung kính bội phục, thì tuyệt đối là không có.” Phong Tả Quân lắc đầu nói.

Đệ tử vừa rồi lên trên đài thông báo, lúc này đã đi tới trước mặt tứ thúc công, thấp giọng nói: “Có thể bắt đầu rồi.”

Tứ thúc công gật đầu, sau đó bước ra phía trước một bước, hắng giọng, cuối cùng vận lên chân khí toàn thân quát một tiếng: “Chư vị!”

Ngũ Phương Đài đang ầm ĩ tiếng người lập tức trở nên an tĩnh.

“Hoan nghênh các huynh đệ, bằng hữu đến từ các đại môn phái trong giang hồ, ta, Phong lão tứ ở đây nói lời cám ơn tới mọi người. Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta từ khi xây dựng sơn môn đến nay, đã qua hơn 60 năm thời gian. Nghĩ lại năm ấy……” Tứ thúc công đứng trên đài cầm quyển sách cổ kia bắt đầu trịnh trọng đọc, dưới đài, vô luận là đệ tử bình thường trong Thiên Hiểu Vân Cảnh hay là đệ tử các phái trong Đại Trạch Phủ đều bày ra sắc mặt có phần không kiên nhẫn, có lẽ không phải lần đầu tiên họ nghe thấy đoạn văn này của tứ thúc công.

Phong Ngọc Ly ngồi trên đài, ngón tay không ngừng gõ chén rượu trong tay, cuối cùng thật sự không nhịn được, đem chén rượu trong tay nặng nề ném trên mặt đất. Trên Ngũ Phương Đài lúc này chỉ có giọng của một mình tứ thúc công, thế cho nên tiếng chén rượu rơi vỡ nghe có vẻ vô cùng chói tai, mọi người thi nhau quay đầu nhìn về phía trên đài cao. Phong Ngọc Ly nhún vai, nở nụ cười.

Liễu Đạc Hàn sắc mặt không thay đổi, cúi đầu uống trà. Mục Phản chắp tay nói: “Ngại quá, các vị, là Mục mỗ trượt tay.”

Tứ thúc công lập tức ngừng đề tài vừa rồi, tạm dừng một chút, trong giọng nói lại pha thêm vài phần bi thương: “Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta sau trận Chiến Thiên Môn vốn đã thương vong thảm trọng, nhân tài của cả một thế hệ trong tông môn cứ như vậy mà ngã xuống, nhưng bản đại tông chủ Phong Ngọc Hàn nhiều năm qua, dựa vào một thanh Thiền Dực đao, đã đưa Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta lần nữa đứng sừng sững ở vị trí đỉnh cao của Đại Trạch Phủ! Đáng tiếc trời không chiều lòng người, chúng ta rất bi thương phải nói cho mọi người, đại tông chủ Phong Ngọc Hàn nửa năm trước đã mất tích ly kỳ, nghi là đã bị kẻ gian làm hại, chúng ta đã phái người đi tìm đại tông chủ khắp mọi nơi, lại chỉ tìm được thi thể của đại tông chủ. Nhưng nước không thể một ngày không vua, nhà không thể một ngày vô chủ, việc chúng ta cần làm nhất bây giờ, chính là nghênh đón một vị đại tông chủ mới, đại tông chủ mới sẽ dẫn dắt chúng ta tìm ra hung thủ đã giết hại đại tông chủ Phong Ngọc Hàn!”

Đệ tử của Thiên Hiểu Vân Cảnh lúc này đồng thời giơ lên trường đao trong tay: “Thề báo thù này! Thề báo thù này!”

Phong Tả Quân buông đồ ăn trong tay xuống, cầm lấy trường đao bên cạnh, đi tới phía trước.

Tứ thúc công phất tay, ý bảo mọi người phía dưới yên tĩnh, sau đó lại cất cao giọng: “Về phần người được chọn làm tân nhiệm đại tông chủ, có lẽ trong lòng mọi người đều đã có một đáp án chung, đó chính là……”

Phong Ngọc Ly chống thanh ngọc trượng trong tay, đứng dậy, chuẩn bị đón nhận tiếng hoan hô của mọi người, nhưng giữa sân đột nhiên lại có một giọng nói vang lên trước.

“Đương nhiên là ta.” Phong Tả Quân đi lên phía bên phải Ngũ Phương Đài, cao giọng hô một tiếng thu hút ánh mắt của mọi người, hắn giơ tay đem mặt nạ da người trên mặt xé xuống.

“Thiếu chủ!” Trên Ngũ Phương Đài truyền đến tiếng hô kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác.

“Thật sự là thiếu chủ a!”

“Thiếu chủ không phải đang ở Học Cung học nghệ à? Sao lại trở về rồi?”

“Nhất định là thiếu chủ đã nghe được tin tông chủ bị ám hại nên đã gấp rút trở về!”

Phong Tả Quân nhìn về phía tứ thúc công, cất cao giọng nói: “Tứ thúc công người nói rất đúng, ta nghĩ nhất định là ta đúng không!”

Tứ thúc công bị Phong Tả Quân dọa một trận, tức khắc rơi vào thế khó xử, tay cầm sách cổ có chút run lên, không biết nên nên đáp lại như thế nào. Tông chủ bị hại, thiếu tông chủ kế vị đây vốn là việc thiên kinh địa nghĩa, nhưng sau khi Phong Ngọc Hàn mất tích, Phong Ngọc Ly bắt đầu liên hợp với hai đại phái khác, quét sạch người của Phong Ngọc Hàn còn lại trên núi, tới Tứ Đại Đao Vương trấn thủ Thiên Hiểu Vân Cảnh nhiều năm cũng bị ép xuống núi, rất rõ ràng là muốn đoạt vị. Tứ thúc công lúc này làm sao dám trả lời Phong Tả Quân.

“Tứ thúc công không nói? Là đang cảm thấy hài nhi nói sai rồi à, hay là tứ thúc công không dám nói!” Phong Tả Quân quát lên.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha.” Trên đài cao, Phong Ngọc Ly đột nhiên lớn tiếng cười, trong tiếng cười tràn đầy sự mỉa mai, hắn cất cao giọng nói, “Cháu trai ngươi đã trở về.”

Phong Tả Quân quay đầu: “Nhị thúc.”

“Ngươi còn quá nhỏ, không hợp chấp chưởng vị trí tông chủ.” Phong Ngọc Ly chậm rãi nói.

Phong Tả Quân cười: “Nhị thúc, chân cẳng thúc không tiện đi lại, mới thật sự là không hợp chấp chưởng vị trí tông chủ!”

Phong Ngọc Ly nhún vai, quyền trượng trong tay nặng nề cắm trên mặt đất, làm các đệ tử xung quanh đều run lên.

Mục Phản hắng giọng, nói: “Cháu trai, tuổi ngươi thật sự còn quá trẻ, chấp chưởng tông môn lớn như Thiên Hiểu Vân Cảnh, không phải là trò đùa a.”

“Ngươi là ai? Mà dám gọi ta là cháu?” Phong Tả Quân cười nói, “Năm đó phụ thân ta đánh cha ngươi đến tè cả ra quần, nghe phụ thân ta kể, cha ngươi lúc ấy mở miệng ra lại tự nhận là hiền đệ, vâng vâng dạ dạ mà cút. Nói như vậy, thì ta và ngươi có bối phận tương đương.”

“Cháu trai!” Liễu Đạc Hàn lạnh lùng nói.

“Cút!” Giọng Phong Tả Quân còn cao hơn hắn vài phần, “Việc của Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta, liên quan gì tới các ngươi?”

“Láo xược.” Trong ánh mắt lạnh lùng của Liễu Đạc Hàn để lộ ra một tia hàn ý.

“Cháu trai, ngươi trở về, không phải muốn thay cha ngươi báo thù, mà lại muốn đoạt vị à?” Phong Ngọc Ly cười lạnh nói, “Đại ca sinh ra một đứa con trai thật quá tốt a.”

“Ta không hề muốn đoạt vị, nhưng tông chủ mất tích, thiếu tông chủ lên kế vị, vốn là việc đúng tình hợp lý.” Phong Tả Quân vung tay trái lên, theo kế hoạch của hắn, lúc này các đệ tử của đại phòng sẽ nghe Tứ Đồng dẫn dắt đi lên ủng hộ hắn, nhưng hắn phất phất tay, giữa sân vừa rồi đang ồn ào bây giờ lại yên tĩnh như chết hết rồi vậy.

Tứ Đồng ở trong đám người muốn hô lên, nhưng chung quy vẫn không dám mở miệng hô. Hôm nay Thiên Thư Đường và Thiên Thủy sơn trang mang theo nhiều người lên núi như vậy, chắc là đã hạ quyết tâm, Phong Tả Quân tuổi còn trẻ, thế đơn lực mỏng, làm thế nào mà chống đỡ được?

Nam Cung Tịch Nhi cười lắc đầu: “Tạ Vũ Linh ngươi đoán đúng rồi.”

Tạ Vũ Linh đem chén rượu trong tay buông xuống, cầm lấy trường kiếm: “Ta không giống với Phong Tả Quân, từ nhỏ ta đã nhìn quen những việc này rồi.”

“Ngươi nói rất có lý.” Phong Ngọc Ly chậm rãi nói, “Nhưng ngươi không đủ mạnh, ngươi không gánh nổi cái Vân Cảnh này.”

Ngoài Ngũ Phương Đài, một cỗ kiệu dừng ở nơi đó, xung quanh kiệu treo màn che màu lam, không thấy rõ bóng người bên trong.

“Năm đó Tô Hàn từng nói một câu, hắn nói hắn hy vọng có một ngày, tất cả mọi người đều chọn đứng về phía chính nghĩa, chứ không phải đứng về phía cường giả.”

“Ước mơ thật đẹp. Thiên hạ đệ nhất, cũng có lúc thiên chân như vậy sao?”

“Trên thực tế, thiên hạ đệ nhất, lúc nào cũng thiên chân như vậy. Sau đó hắn giơ kiếm lên, hắn nói nếu mọi người luôn có lựa chọn làm hắn thất vọng như vậy, vậy thì hắn sẽ chọn trở thành người mạnh nhất, sau đó vĩnh viễn đi theo chính nghĩa. Vậy thì bất luận mọi người có chọn như thế nào đi nữa, cũng đều là đang đứng về phía chính nghĩa.”

“Khí khái này, thật làm người ta ngưỡng mộ.”

“Đứa con trai này của, vẫn là quá ngây thơ rồi.”

Trên Ngũ Phương Đài, Phong Tả Quân cúi đầu nở nụ cười, sau đó đem trường đao trong tay gánh lên vai, vươn một ngón tay, chỉ về Phong Ngọc Ly đứng trên đài: “Nhị thúc, thúc nói ta không đủ mạnh? Được, ta khiêu chiến thúc. Có phải chỉ cần ta chứng minh ta mạnh hơn thúc, vậy là được rồi đúng không?”

Ngoài Ngũ Phương Đài, thiếu niên kia nở nụ cười: “Phong tông chủ, xem ra đứa con trai này của người, vị sư huynh này của ta, và vị đại cung chủ Tô Hàn kia, có ý nghĩ rất giống nhau.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 272

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.