Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thái Độ

Phiên bản Dịch · 1607 chữ

“Đây là Thiên Thủy Lộ, có thể trị nội thương.” Thư sinh một tay kéo dây cương, một tay móc trong lòng ngực ra một lọ thuốc, ném vào bên trong xe ngựa, “Các ngươi bị thương không nhẹ, nếu cứ như vậy chạy tới Đại Trạch Phủ, sợ là vội đi nộp mạng thôi.”

Tạ Vũ Linh tiếp nhận Thiên Thủy Lộ, mở nút bình ra ngửi ngửi, nghi ngờ nói: “Thiên Thủy Lộ là vị thuốc quý hiếm nhất trong các loại thuốc của Dược Sư Phường, một bình nhỏ này cũng phải mấy trăm lượng bạc, ngươi vì sao lại giúp chúng ta?”

“Coi như là phí đi nhờ xe đi.” Thư sinh vẫy vẫy tay, ra vẻ không thèm để ý, nhưng bây giờ hắn là người đang cầm dây cương, ra sức đánh xe, theo lý mà nói phải là hai người Tạ Vũ Linh bọn họ đưa tiền thuê hắn làm phu xe mới đúng.

“Chỉ là mấy trăm lượng bạc thôi, ngươi cũng là con cháu của đại thế gia, kinh ngạc như vậy làm cái gì?” Phong Tả Quân đoạt lấy Thiên Thủy Lộ trong tay Tạ Vũ Linh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó vỗ vỗ miệng, “Uống rất ngon, thêm một lọ nữa đi.”

“Ta chỉ có hai bình, ngươi một hơi uống hết rồi thì không còn đâu.” Thư sinh móc trong lòng ngực ra một lọ nữa, ném cho Tạ Vũ Linh, “Phường chủ Dược Sư Phường là bằng hữu của ta, chỉ là mấy lọ Thiên Thủy Lộ thôi, không cần tiền.”

Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh nhìn nhau, nếu không phải vừa rồi đã thấy võ công của thư sinh này vô cùng thần kỳ, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng hắn đang khoác lác, phường chủ Dược Sư Phường, người này rốt cuộc có thực sự tồn tại hay không, cả thiên hạ cũng không ai biết, lại chui từ nơi nào ra một vị bằng hữu? Nhưng bây giờ Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh lại không thể không tin.

“Công tử.” Tạ Vũ Linh thở dài một tiếng, “Nói thật võ công ngươi cao như vậy, muốn giết chúng ta chỉ cần một cái nhấc tay, nhưng ngươi bây giờ đã cứu chúng ta, còn giúp chúng ta đi Đại Trạch Phủ. Chúng ta thật sự không có tư cách hỏi gì cả, nhưng trong lòng chung quy vẫn khó hiểu, mong rằng công tử có thể giải thích.”

“Giải thích cái gì? Ta đã nói chúng ta là thanh phong minh nguyệt, bèo nước gặp nhau, ngươi lại không tin.” Thư sinh cầm lấy hồ lô rượu bên hông, ngửa đầu uống một ngụm, “Vậy được rồi. Ta là Học Cung Nho Thánh, tới nơi này để cứu đệ tử của ta, đây chẳng lẽ không phải việc thiên kinh địa nghĩa à?”

“Sao có thể, Nho Thánh tiên sinh thành danh trên giang hồ đã lâu, tuổi của mấy vị quân tử kia cũng đã gần bốn mươi, chúng ta tuy còn chưa được bái kiến Nho Thánh tiên sinh, nhưng cũng đã nhìn thấy bức họa treo ở Học Cung, nhìn thế nào cũng phải hơn sáu mươi……” Phong Tả Quân sau khi uống Thiên Thủy Lộ, khí huyết toàn thân đều thông suốt, giọng nói cũng khí phách lên, “Công tử nhìn tuổi ngươi so với chúng ta nhiều nhất thì lớn hơn ba bốn tuổi thôi, sao có thể là Nho Thánh được?”

“Các ngươi xem, các ngươi cái này không tin, cái kia cũng không tin, ta nói ra có ích gì không?” Thư sinh tươi cười, “Hay là các ngươi đuổi ta xuống xe đi, các ngươi tự dưỡng thương, chờ tới Đại Trạch Phủ, để như các ngươi nói, đại đạo triêu thiên, ta đi một bên.”

“Mặc kệ là thế nào, tóm lại là đa tạ.” Tạ Vũ Linh cúi đầu nói, thư sinh múa ra bộ Lạc Hoa kiếm pháp, tuy rằng từ lúc xuất kiếm đến lúc thu kiếm không quá thời gian nửa nén hương, nhưng lại tốt hơn mười mấy năm mà những lão trưởng bối của Tạ gia truyền thụ cho mình, trong lòng mười phần cảm kích.

“Cái gì mà đại đạo triêu thiên, ngươi đi một bên, lão ca à ngươi đừng nghe Tạ Vũ Linh nói bừa, tới Đại Trạch Phủ thì ngươi chính là khách quý của Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta. Lão ca, đao pháp của ngươi có chút ít bản lĩnh, phụ thân ta nhất định rất thích ngươi, dù sao cũng đến nhà ta ở vài ngày đi!” Phong Tả Quân nói tiếp.

“Phong Ngọc Hàn a, hắn không thích ta.” Thư sinh sâu kín nói.

Phong Tả Quân sửng sốt: “Vì sao? Phụ thân ta từ trước đến nay rất hiếu khách, giao du trên giang hồ cũng rất tốt, chưa từng nghe nói không thích ai bao giờ.”

“Phụ thân ngươi từng thích một nữ tử, nhưng nữ tử kia lại không thích hắn, mà thích ta.” Thư sinh cao giọng cười dài, “Vậy ngươi nói xem phụ thân ngươi có ghét gặp ta không……”

Phong Tả Quân vỗ đùi: “Ta hiểu rồi! Phụ thân chỉ có vì nữ nhân mới đi ghét người khác thôi! Mười mấy năm nay, chưa từng thay đổi? Nhưng mà sau này nàng kia, có thành thân với lão ca không?”

“Không có, nàng kia thích ta, nhưng ta không thích nàng. Ừm…… cũng không thể nói như vậy.” Thư sinh nghĩ lại, tiếp tục nói, “Ta thích thế giới này, mà thế giới này lại cũng bao gồm cả nữ tử kia, nói như vậy, ta cũng thích nàng.”

“Nữ tử kia chắc là tức chết rồi.” Phong Tả Quân bất đắc dĩ nói, “Lão ca, ngươi sẽ không nói như vậy chứ.”

“Ha ha ha ha ha ha.” Thư sinh gật đầu nói, “Đúng vậy, tức chết rồi, nàng nói đời này cũng không muốn gặp lại ta.”

“Công tử nếu không muốn lộ thân phận, vậy chúng ta cũng cũng không ép.” Tạ Vũ Linh ngăn Phong Tả Quân đang muốn nói thêm, ý bảo hắn lập tức câm miệng.

“Có cái gì mà không muốn lộ đâu, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta họ kép Đông Phương, tên Tiểu Nguyệt.” Thư sinh đem hồ lô rượu cài lại bên hông, “Đông Phương Tiểu Nguyệt.”

Phong Tả Quân phụt một tiếng, bật cười: “Làm sao mà nghe cứ như tên một tiểu nữ tử.”

“Nữ tử thì chính là nữ tử, nào có đại nữ tử với tiểu nữ tử.” Thư sinh đột nhiên kéo dây cương, “Đi Vân Mộng Đại Trạch, Thiên Hiểu Vân Cảnh, chỉ nghe thôi đã thấy hấp dẫn rồi a.”

Mặt trời lặn, trăng mọc lên, sao trời di chuyển, nháy mắt, đã qua hơn nửa tháng thời gian.

Từ lúc có Đông Phương Tiểu Nguyệt ngày đêm không ngừng đánh xe, đôi khi là Tạ Vũ Linh thay thế, thương thế của Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân đã khỏi hơn nửa, ba người thay phiên đánh xe, Đông Phương Tiểu Nguyệt đôi lúc lại rời khỏi xe ngựa, đi một mình, lúc trở về lại mang về chút hoa quả dại hoặc là mấy con vật nhỏ bị thương, so với hai người kia, thì Đông Phương Tiểu Nguyệt lại thật sự đang hưởng thụ chuyến đi này. Nhưng từ từ, Tạ Vũ Linh mới phát hiện, những lúc xe ngựa được Đông Phương Tiểu Nguyệt cầm roi, rõ ràng tốc độ đi nhanh hơn hai người bọn họ cầm roi nhiều, hắn trộm quan sát rất lâu cũng không tìm ra được sự ảo diệu trong đó, nghĩ thầm thư sinh tuấn mỹ này, thật đúng là một diệu nhân, chỉ là nghĩ tới cao thủ khắp thiên ha, cũng không có ai có thể có dáng vẻ như thư sinh này, cuối cùng cũng đành từ bỏ, mặc hắn.

Mà trên Kim Phong Hào, cũng là những ngày cuối cùng trước khi cập bờ.

“Ngày mai lúc trời sáng, là cơ hội cuối cùng của các ngươi.” Nam tử đeo mặt nạ chậm rãi nói.

Ngôn chưởng quỹ cầm bàn tính bằng vàng ròng thở dài một tiếng, vô số lần gảy bàn tính, chung quy vẫn về một con số không.

Nam Cung Tịch Nhi ngồi khoanh chân trên giường, bỗng nhiên mở mắt, trường kiếm đặt ở bên cạnh bắt đầu rung động.

Tầng chót nhất dưới khoang thuyền, trong căn phòng bốn phía là tường sắt, Tô Bạch Y đổ mồ hôi đầm đìa, ngã chổng vó trên sàn nhà , Quân Ngữ kiếm cắm vào bên trái ván sắt, hắn bất đắc dĩ nói: “Sư phụ a sư phụ, lần này sợ là không qua được a.”

Phía trên boong tàu, Mộc Niên Hoa tay cầm một thanh kiếm, đúng là thanh kiếm mà ngày ấy Thượng Lâm Thiên Cung để lại chỗ bọn họ, chỉ cần đem thanh kiếm này treo lên cột buồm, như vậy Mộc gia sẽ rời khỏi trận mưa gió này. Nhưng Mộc Niên Hoa ngẩng đầu, nhìn cột buồm mà cười, cầm theo kiếm đi tới cạnh lan can, sau đó đưa bàn tay cầm kiếm ra ngoài lan can, mở tay ra.

Thanh kiếm này liền rơi xuống trong nước sông cuồn cuộn, lập tức mất tăm mất tích không còn bóng dáng.

“Đây là câu trả lời của Mộc gia.” Mộc Niên Hoa cười nói.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 282

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.