Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ước Thành

Phiên bản Dịch · 1565 chữ

“Ba, ba, năm, mười một điểm.” Trong sòng bạc là một mảng yên tĩnh, chỉ có phú gia kia chậm rãi đọc ra con số trên bàn, “Là đại.”

“Ta thắng.” Tô Bạch Y siết chặt tay phải, gằn từng chữ một.

“Ngươi thắng.” Mộc Niên Hoa mỉm cười, cầm hạt châu trên bàn lên, đặt lại nó lên cây trâm trên đỉnh đầu, “Xem ra hạt châu này thật sự khó đưa đi a.”

“Điều kiện của ta.” Tô Bạch Y hơi ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

“Mọi người ở đây nghe cho rõ, khách quý phòng chữ Thiên, Tô Bạch Y và thê tử, còn ở trên Kim Phong Hào một ngày, thì mạng họ cũng như mạng của bản công tử. Đả thương bọn họ, chính là đả thương ta, đối đầu với bọn họ, chính là đối đầu với Mộc gia chúng ta.” Mộc Niên Hoa vung hai tay áo lên, cất cao giọng, “Nếu muốn giết bọn họ, vậy phải giết ta trước.”

Tô Bạch Y như trút được gánh nặng cười nói: “Đa tạ.”

“Đã đánh cuợc thì phải chịu thua, không phải sao.” Mộc Niên Hoa nhún vai.

Ngay lúc này, trên một căn phòng trang nhã trên lầu hai, một cánh cửa sổ lén lút đóng lại.

“Thanh Châu Mộc gia, có chút thú vị.” Một giọng nói dày nặng cất lên.

“Phó tọa đại nhân, vị thất công tử của Mộc gia này nhìn thì có vẻ như không chịu làm việc đàng hoàng, nhưng lại là đối tượng được Diệp gia coi trọng, muốn liên hôn, cho nên rất có khả năng hắn chính là người kế thừa đời gia chủ kế tiếp, nếu thật sự giết hắn, vậy thì chính là đắc tội với toàn bộ thương gia trong thiên hạ.”

“Vậy thì cứ đắc tội thôi, ta là thanh đao giết người, chưa từng hỏi giết người xong rồi thì lau máu như thế nào, những việc này là việc của các ngươi.”

“Ta đi nói chuyện với người của Mộc gia, nếu trên thuyền đã có vị công tử này, vậy nhất định sẽ có một hai vị thiết thủ chưởng quỹ đi theo, công tử à, vẫn là xúc động tùy hứng, cho rằng gia lớn nghiệp lớn, không sợ thiên hạ, chưởng quỹ biết tính toán, nói với hắn vài câu sẽ hiểu.”

“Gia tộc có tiền nhất thiên hạ, so với thiên hạ đệ nhất, chung quy vẫn có khác biệt.”

Tô Bạch Y đi giữa ánh mắt chăm chú của mọi người ra ngoài khoang thuyền, đứng trước boong tàu nhìn mặt sông bình lặng, gió đêm thổi lạnh, hắn thở ra một hơi dài. Lau mồ hôi trên trán, tay còn hơi run rẩy. Từ lúc vừa ôm Nam Cung Tịch Nhi lên thuyền, hắn đã cảm nhận được có người đang âm thầm quan sát bọn họ, như lời Nam Cung Tịch Nhi nói, vốn không muốn đi đường thủy là vì lo lắng ở trên thuyền sẽ bị người ta bắt ba ba trong rọ, hiện giờ xem ra suy đoán của nàng cũng không sai. Dưới tình huống như vậy, giấu diếm hành tung đã không còn tác dụng gì nữa, cho nên hắn mới quyết định đi vào sòng bạc, ý đồ dựa vào bộ đổ thuật mà Tạ Khán Hoa truyền thụ cho hắn, bức Mộc gia ra bảo hộ cho mình, nhưng không ngờ cuối cùng lại bức ra vị công tử Mộc gia gọi là Mộc Niên Hoa này, kết quả còn tốt hơn trong tưởng tượng một chút.

“Sư phụ à sư phụ, người nói giang hồ hiểm ác, bắt ta học cho được bộ đổ thuật này, về sau lúc không có cơm ăn còn có thể lừa chút tiền, không ngờ tới lại có công dụng lớn như vậy.” Tô Bạch Y thấp giọng nói.

“Sư phụ ngươi là ai?” Một giọng nói vang lên bên cạnh Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y quay đầu, phát hiện Mộc Niên Hoa đã sắp đi tới bên cạnh hắn, vẫn nở nụ cười bất cần đời, tựa hồ không hề để ý tới thất bại của mình vừa rồi.

“Nói ra ngươi cũng không tin.” Tô Bạch Y quay đầu, “Bởi vì trong suy nghĩ của rất nhiều người đều nhận định rằng, ông ấy đã chết.”

“Không nói cũng được, vậy ngươi nói cho ta, vừa rồi ngươi làm thế nào mà có thể nghe được điểm số?” Mộc Niên Hoa thấp giọng nói, “Ta sẽ không nói cho người khác.”

“Đáp án khẳng định sẽ làm ngươi thất vọng.” Tô Bạch Y cười nói.

“Ồ?” Mộc Niên Hoa mở quạt xếp ra nhẹ nhàng phe phẩy, “Nói vậy ta lại càng tò mò.”

Tô Bạch Y thản nhiên nói: “Ta cũng không nghe ra được gì cả, sau ba tiếng đó thì thật sự không còn chút âm thanh nào, ta đã nhanh chóng từ bỏ, chiêu này của ngươi thật sự quá độc ác.”

“Cho nên……” Mộc Niên Hoa nheo mắt.

“Là ta đoán thôi.” Tô Bạch Y vươn tay ra, giơ cho Mộc Niên Hoa xem tay mình hiện giờ vẫn còn ra đầy mồ hôi, “Vốn dĩ đó là một ván cược, ta không có cách nào chắc chắn rằng mình nhất định sẽ thắng, nhưng cũng không ai nói ta nhất định sẽ thua, chỉ cần ngươi không ăn gian, vậy thì ta vẫn có gần một nửa cơ hội thắng, ngươi nói có đúng không?”

Mộc Niên Hoa sửng sốt: “Nhưng sao tới cuối cùng ngữ khí của ngươi lại kiên quyết như vậy.”

“Sư phụ ta nói, trên chiếu bạc cái gì cũng có thể thua, nhưng khí thế thì không thể thua.” Tô Bạch Y giơ một ngón tay nhẹ nhàng quơ quơ, “Chỉ cần ngươi hét đủ vang, quỷ cũng sẽ bị dọa đến giúp ngươi chuyển xúc xắc.”

“Thật?” Mộc Niên Hoa nhướn mày.

“Giả.” Tô Bạch Y cười khổ, “Ta sợ tới mức bây giờ tay vẫn còn run.”

“Ngươi rất thú vị.” Mộc Niên Hoa gật đầu.

“Công tử ngươi cũng rất thú vị.” Tô Bạch Y xoay người, “Ta phải về khoang thuyền, để sư tỷ ở nơi đó một mình, chung quy ta vẫn có chút không yên tâm.”

“Nàng là sư tỷ ngươi a.” Mộc Niên Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Các ngươi là người của môn phái nào?”

“Tuy rằng ta còn chưa được bái kiến tiên sinh, nhưng cũng nhớ tên, cũng coi như đã nhập môn rồi.” Tô Bạch Y giơ một ngón tay chỉ về phương xa, “Chúng ta là đệ tử Học Cung.”

“Tiền Đường Thành, Thập Lý Lang Đang, Học Cung?” Hai mắt Mộc Niên Hoa hơi sáng lên.

“Đúng vậy.” Tô Bạch Y tự hào gật đầu.

“Nhưng mà Học Cung ở bên kia.” Mộc Niên Hoa giơ tay chỉ về hướng ngược lại.

“Ta biết nghe gió, nhưng không biết phân biệt vị trí. Công tử, cáo từ.” Tô Bạch Y hướng về phía Mộc Niên Hoa chắp tay, xoay người rời đi.

“Là đệ tử Học Cung à, khó trách lại thú vị như thế, tam thúc cũng là đệ tử Học Cung, cũng là người làm ta cảm thấy thú vị nhất trong Mộc gia.” Mộc Niên Hoa khép quạt xếp lại, “Chỉ là Học Cung xưa nay không tranh quyền thế, bọn họ đã đắc tội với người nào, mới bị bức đến không thể không tìm chúng ta trợ giúp như vậy?”

“Bọn họ đắc tội người nào, ta nghĩ công tử rõ hơn ta.” Ở trong bóng tối, có một giọng nói già nua vang lên.

“Thượng Lâm Thiên Cung. Vậy thì ta lại càng tò mò, Thượng Lâm Thiên Cung mười phần kính trọng Học Cung, vì sao cứ nhất định phải làm khó xử mấy người trẻ tuổi này?” Mộc Niên Hoa tựa hồ đang lẩm bẩm tự nói.

Ngữ khí của lão nhân trong bóng tối kia lại có chút không vui: “Mặc kệ thế nào, vụ mua bán lần này của công tử đều không có lời.”

“Mua bán nếu chỉ chăm chăm vào có lời, vậy thì Mộc gia đã không ngồi đến vị trí ngày hôm nay, tỉ như con Kim Phong Hào này, lúc mua rất không có lời, nhưng hiện giờ thiên hạ, ai nhắc tới Mộc gia mà không nghĩ tới con Kim Phong Hào sánh vai cùng hoàng tộc này? Hơn nữa làm buôn bán, quan trọng nhất chính là thành tín. Ta thua, đã đánh cuợc thì phải chịu thua, đó là thành tín.” Ngữ khí của Mộc Niên Hoa kiên quyết, “Phiền Ngôn lão, nói chuyện với bọn họ.”

“Nếu không chịu thỏa hiệp?” Lão nhân hừ lạnh một tiếng.

“Vậy cứ để bọn họ tới giết ta.” Mộc Niên Hoa nói rất thành khẩn.

“Trong thiên hạ, môn phái dám giết thiếu chủ Mộc gia không nhiều lắm, nhưng vừa hay Thượng Lâm Thiên Cung là một trong số đó.” Lão nhân trả lời.

“Trong thiên hạ, gia tộc dám đối đầu với Thượng Lâm Thiên Cung lại càng ít hơn, nhưng vừa hay Mộc gia ta cũng là một trong số đó.” Mộc Niên Hoa ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bầu trời đầy sao.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 283

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.