Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Khởi

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Hậu sơn của Doanh Châu đối với tất cả tộc nhân Lữ thị mà nói, là cấm địa tuyệt đối không được vào, chỉ có chủ nhân Doanh Châu cùng với tam tôn sứ mới có thể vào, người khác bước vào, chính là tội chết. Nếu Bạch Cực Nhạc đã là tôn chủ, thì cũng không còn bị trói buộc, hắn tung người mấy cái liền xuyên qua rừng cây, nhìn thấy một cái đài lớn bằng đá. Trên đài có tượng ngọc Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ tứ đại thánh thú thủ hộ tứ phương trong truyền thuyết canh giữ ở đó, giữa đài là một mâm tròn bằng đá, trên mâm tròn có cắm một thanh trường kiếm, thân kiếm đen nhánh.

Thanh kiếm này, chính là Thiên Khóc trong truyền thuyết!

“Nghe nói khi mà kiếm này xuất thế, trời quang vạn dặm bỗng nhiên giăng đầy mây đen, tổ tiên Lữ thị cầm kiếm chỉ lên trời, mưa to theo đó mà đổ xuống, cho nên kiếm tên Thiên Khóc!” Bạch Cực Nhạc đứng trên thánh đài, nhìn thanh kiếm này.

Lữ Hạo Tiên đứng ngoài thánh đài, tuy hắn là một trong tam tôn sứ cao quý, nhưng thánh đài kia, là nơi chỉ có chủ nhân Doanh Châu mới có tư cách bước lên. Hắn vội la lên: “Cũng chính vì như thế, nên Thiên Khóc kiếm mới được gọi là thanh kiếm mang điềm xấu!”

“Vậy các ngươi còn xưng nó là thánh khí?” Bạch Cực Nhạc sâu kín hỏi.

Lữ Hạo Tiên thở dài một tiếng: “Bởi vì chỉ có Thiên Khóc kiếm, mới có thể trấn trụ được Tứ Phương thánh đài.”

“Chỉ dùng đánh một trận, sẽ trả vật lại nguyên chỗ, không cần lo lắng.” Bạch Cực Nhạc giơ tay cầm chuôi Thiên Khóc kiếm, chỉ thấy một luồng kiếm khí màu đen bỗng nhiên tỏa ra từ dưới mũi kiếm, trực tiếp lan tới chuôi kiếm, tay phải của Bạch Cực Nhạc nhanh chóng bị luồng kiếm khí màu đen này quấn lấy. Sắc mặt Bạch Cực Nhạc hơi đổi: “Xem ra không chỉ ta muốn chọn Thiên Khóc kiếm, mà Thiên Khóc kiếm cũng cần xem ta có tư cách xưng là chủ nhân của nó hay không.”

Lữ Hạo Tiên điểm chân một cái, lùi ra sau ba trượng: “Tứ Phương thánh đài đối với Doanh Châu ta mà nói, vô cùng quan trọng, xin tôn chủ thận trọng.” Lữ Hạo Tiên đã sửa cách xưng hô, cũng hy vọng Bạch Cực Nhạc có thể ý thức được tầm quan trọng của nó.

Nhưng trong ánh mắt Bạch Cực Nhạc lúc này lại toát ra vài phần cuồng nhiệt hiếm thấy, hắn ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó hàn quang trong tay chợt lóe lên, một luồng chân khí bá đạo từ trong tay tràn ra, trực tiếp cắn nuốt luồng kiếm khí màu đen của Thiên Khóc kiếm, hắn cúi người nhìn Thiên Khóc kiếm, quát khẽ: “Bạch Cực Nhạc ta, liệu có tư cách, trở thành chủ nhân của Thiên Khóc ngươi không?”

Trên Doanh Châu, bỗng nhiên mây đen giăng kín, sấm chớp đùng đùng, toàn bộ cảnh tượng, giống hệt như ngày mà Thiên Khóc xuất thế trong truyền thuyết.

Bỗng dưng có hiện tượng thiên văn thay đổi, cũng làm các cao thủ ở bờ biển hiếu kỳ chạy ra xem, Mạc Trần giơ tay bấm đốt ngón tay vài lần, cuối cùng khẽ nhíu mày: “Việc này, không giống việc mà Bạch Cực Nhạc sẽ làm ra a.”

Chu Chính nghi hoặc nói: “Hắn làm gì vậy?”

Mạc Trần trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: “Hắn, lộ mũi nhọn.”

Bạch Cực Nhạc không quan tâm tới dị tượng trên trời, đột nhiên vận lực trong tay một chút, liền trực tiếp rút Thiên Khóc kiếm trên thánh đài ra. Cả Doanh Châu cũng vì việc Thiên Khóc kiếm bị rút ra mà bắt đầu rung động, lúc này một tia sét bỗng đánh xuống, trực tiếp đánh tới đỉnh đầu Bạch Cực Nhạc, Bạch Cực Nhạc lại không thèm ngẩng đầu lên, vung kiếm đón nhận tia sét kia, trực tiếp đánh tan tia sét.

Lữ Hạo Tiên đứng từ xa nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc mồm, kiếm vừa rồi hiển lộ ra thực lực tuy còn chưa sánh kịp với Lữ Huyền Thủy, nhưng thật sự đã hơn xa những tôn sứ như bọn họ. Hắn ngửa đầu nhìn lên, mây đen trên trời cũng đã tan đi, ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu xuống. Chỉ là cả Doanh Châu vẫn rung động kịch liệt, qua một hồi lâu mới bình lặng lại.

Bạch Cực Nhạc giơ tay phất Thiên Khóc kiếm, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời quát: “Tô Bạch Y, không chờ được ngày mai, hôm nay đánh luôn đi.”

Tiếng gầm này trực tiếp xuyên qua Doanh Châu, truyền tới bờ biển, mọi người đều nghe thấy tiếng gầm của Bạch Cực Nhạc.

Quyết chiến trước một ngày!

“Quyết chiến trước!” Các hảo hán giang hồ còn đang uống rượu, vung quyền trong làng chài nhỏ bên cạnh lập tức vứt bỏ bát rượu trong tay, cầm lấy binh khí chạy về phía bờ biển.

Một hòa thượng mặc tăng bào trắng như tuyết ngồi trên đài cao, nhìn các nhân sĩ giang hồ dưới đài vội vội vàng vàng chạy tới bờ biển, ngửa đầu uống một ngụm rượu, cười nói: “Cũng may ta đã sớm chọn được chỗ quan chiến tuyệt hảo này.”

Một công tử trẻ tuổi đứng bên cạnh sốt ruột phe phẩy quạt xếp trong tay: “Sớm một ngày cũng tốt, đánh xong nhanh một chút, ta còn đem Tô Bạch Y về Duy Long Sơn báo cáo kết quả, về sau gia chủ Tô gia hay thiếu chủ Tô gia gì gì sẽ không còn liên quan tới ta nữa, ta có thể chạy trốn.”

“Bạch Cực Nhạc đã xuất hiện, vậy Tô Bạch Y đâu?” Các nhân sĩ giang hồ lao tới bờ biển hỏi.

“Tô Bạch Y, hắn……” Những người khác cũng không biết.

Chỉ thấy một con thuyền nhỏ đã ra biển, chậm rãi lướt về phía Doanh Châu, Tô Bạch Y tay cầm Quân Niệm kiếm chế tạo từ huyền băng, lưng cõng theo một hộp kiếm cực dài đứng ở đầu thuyền. Gió biển thổi trường bào màu trắng của hắn bay phất phới, hắn giơ tay nhẹ nhàng vén tóc trên trán lên, cười nói: “Trận chiến này, ta cũng đã sốt ruột không chờ nổi rồi.” Giọng hắn cũng xuyên qua biển rộng, truyền tới Doanh Châu.

“Bây giờ nhìn qua, thật sự là có vài phần khí khái cao thủ.” Ngồi giữa thuyền chèo thuyền cho Tô Bạch Y lại là một mỹ nhân tuyệt sắc toàn thân mặc áo tím, đúng là Nam Cung Tịch Nhi.

Hai người bọn họ tạo thành một bức tranh, từ xa nhìn lại, có thể gọi là tuyệt mỹ.

Bạch Cực Nhạc đã cầm Thiên Khóc kiếm trong tay đi xuống chân Doanh Châu, hắn nhìn con thuyền nhỏ xa xa, hơi mỉm cười, sau đó đột nhiên chém về phía trước một đạo kiếm khí, chỉ thấy kiếm khí ngưng tụ mặt biển trước mặt hắn thành băng, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, đứng trên mặt băng, nhìn về phía Tô Bạch Y đang chậm rãi đi tới.

Tạ Khán Hoa nở nụ cười khổ: “Xem ra Bạch Cực Nhạc cũng không có ý che giấu việc mình biết Thiên Ngưng kiếm pháp.”

Mạc Trần khẽ thở dài: “Bạch Cực Nhạc không phải tộc nhân Lữ thị, lại học thành Tiên Nhân Thư, hắn cũng không phải tộc nhân Tô thị, cũng luyện thành Thiên Ngưng kiếm pháp, khó trách năm đó Tô Hàn đại cung chủ từng nói, người có thành tựu võ học cao nhất thiên hạ về sau, không phải là hắn, mà có thể là Bạch Cực Nhạc.”

Tạ Khán Hoa gật đầu: “Lời này, Tô Hàn cũng từng nói với ta. Chỉ là Tô Hàn xem thiên phú võ học chuẩn hơn bất cứ ai, nhưng xem lòng người, lại có chút không chuẩn.”

“Không phải vậy.” Mạc Trần lắc đầu nói, “Tô Hàn đại cung chủ không phải không biết xem lòng người, hắn chỉ là bằng lòng tin tưởng.”

“Sư tỷ, đưa ta đến đây thôi.” Tô Bạch Y nói.

Nam Cung Tịch Nhi đứng lên, thuyền nhỏ cũng dừng lại, nàng nhẹ giọng nói: “Phải cẩn thận.”

“Yên tâm đi, sư tỷ, lần này, ta vẫn sẽ làm được!” Tô Bạch Y vung tay lên, Quân Niệm kiếm trong tay đã bay tới mặt biển, hắn điểm chân xuống sàn thuyền, nhảy lên, đứng lên thân Quân Niệm kiếm. Sau đó Tô Bạch Y liền cưỡi kiếm lướt về phía Bạch Cực Nhạc.

Nơi Quân Niệm kiếm lướt qua, tất cả cũng đều ngưng kết thành hàn băng.

Phong Tả Quân ngửa đầu uống một ngụm rượu: “Hai tên gia hỏa này, khi lên sân khấu đều thật sự rất có phong phạm a.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 344

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.