Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí Sự

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Doanh Châu.

Trong sơn trang trên đỉnh núi, giữa sân đặt một cỗ quan tài đá, thi thể Lữ Huyền Thủy nằm bên trong, mấy chục tên tộc nhân Lữ thị mặc áo trắng, ngồi xung quanh quan tài, trong lòng bọn họ cũng không có quá nhiều bi thương, chỉ có một loại cảm giác lạnh lẽo. Bởi vì Lữ Huyền Thủy đã chết, vậy thì lần cập bờ này của Doanh Châu, đã được tuyên bố là kết thúc trong thất bại, hơn nữa đã không còn cơ hội như ban đầu nữa.

“Tôn sứ.” Lữ Thiên Thương nhìn Lữ Hạo Tiên ngồi trong góc, hiện giờ Lữ Huyền Thủy và Lữ Phàm Tiên đều đã chết, vậy thì trên Doanh Châu, chỉ có Lữ Hạo Tiên có thể làm chủ.

Lữ Hạo Tiên nghe thấy Lữ Thiên Thương gọi mới hồi phục tinh thần lại, hắn ngẩng đầu: “Chuyện gì?”

“Hôm nay mọi người chờ ở nơi này, chỉ cầu Hạo Tiên đại nhân đưa ra quyết định.” Lữ Thiên Thương chậm rãi nói, “Liều chết đánh thêm một hồi, hay là rút lui như vậy? Còn nữa, Bạch Cực Nhạc nên xử lý thế nào?”

“Bạch Cực Nhạc.” Lữ Hạo Tiên đứng lên, “Ngươi muốn hỏi xử lý hắn thế nào, còn ta đang muốn biết, hắn sẽ xử lý chúng ta thế nào.”

“Các ngươi tới nơi này làm gì!” Một tiếng gầm vang lên.

Lữ Hạo Tiên và Lữ Thiên Thương đồng thời quay đầu nhìn lại, mới thấy Bạch Long và Bạch Hạc xuất hiện ở cửa. Lữ Hạo Tiên thở dài một tiếng, đi tới phía trước: “Các ngươi tránh hết ra.”

Tuy trong lòng mọi người căm giận, nhưng vẫn tránh ra một con đường, Lữ Hạo Tiên đi tới trước mặt Bạch Long Bạch Hạc, hỏi: “Chuyện gì?”

“Lâu chủ muốn gặp ngươi.” Bạch Hạc nói thẳng.

Bạch Long lắc đầu: “Hiện giờ đã không còn Phù Sinh Túy Mộng Lâu, hắn là gia chủ của chúng ta.”

“Các ngươi là cái thá gì? Có tư cách bảo Hạo Tiên đại nhân đến gặp các ngươi?” Lữ Thiên Thương phẫn nộ quát.

“Giết bọn họ!”

“Giết bọn họ!”

Tất cả tộc nhân Lữ thị còn lại đều hô lớn.

Bạch Hạc hơi cúi người, đặt tay lên chuôi kiếm, Bạch Long giơ tay đè tay hắn lại, nhìn về phía hắn nhẹ nhàng lắc đầu. Lữ Hạo Tiên cũng nhẹ nhàng giơ tay, ý bảo mọi người yên tĩnh lại.

“Không biết Hạo Tiên đại nhân có bằng lòng tới gặp không?” Bạch Long hỏi.

Lữ Hạo Tiên trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng vẫn là gật đầu: “Được.”

Bạch Cực Nhạc vẫn đợi trong biệt viện hẻo lánh của mình, tuy rằng ba ngày trước hắn từng buông hào ngôn, hiện giờ hắn đã là chủ của Doanh Châu, nhưng hắn lại có vẻ không sốt ruột muốn lập tức thu phục những tộc nhân Lữ thị thực lực bất phàm kia, mà lại ở trong biệt viện, dưỡng thương suốt ba ngày. Nghe thấy tiếng Lữ Hạo Tiên đẩy cửa đi vào, hắn mới mở mắt, nhàn nhạt nói: “Ngươi đến rồi.”

“Năm đó tôn chủ nói tộc nhân Bạch thị còn có người sống trên thế gian này, bảo ta đi tìm. Cho nên năm đó ta mới tìm đến ngươi.” Lữ Hạo Tiên trầm giọng nói.

“Phải, ngươi mang đến cho ta hy vọng sống sót.” Bạch Cực Nhạc hơi ngẩng đầu, trong giọng nói không nghe ra vui buồn, “Cũng đẩy ta vào vực sâu.”

Lữ Hạo Tiên khẽ nhíu mày: “Những việc đó đều là chính ngươi lựa chọn.”

“Vậy thì, lần này nên đến phiên các ngươi đưa ra lựa chọn.” Bạch Cực Nhạc chậm rãi đi tới trước, “Là muốn sống, hay là muốn chết?”

“Ở Thập Lý Lang Đang, lần đầu tiên khi ta gặp ngươi, đã nhận thấy thực lực của ngươi không dưới ta. Nhưng trên Doanh Châu, còn có rất nhiều cao thủ, lấy sức của một mình ngươi……”

“Vậy thì thử xem.” Bạch Cực Nhạc bỗng nhiên đánh một chưởng tới Lữ Hạo Tiên.

Lữ Hạo Tiên vội vàng đón đỡ, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, hắn liền lui về sau liên tiếp bảy bước, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, hắn há miệng thở dốc, liền nôn ra một ngụm máu tươi, hắn giơ tay lau máu tươi trên khóe miệng: “Sao có thể……Tiên Nhân Thư của ngươi, luyện tới tình độ này từ khi nào!”

“Cho nên, chắc là ngươi đã hiểu ý ta.” Bạch Cực Nhạc đi tới trước, đứng trước mặt Lữ Hạo Tiên, “Hiện giờ đến phiên các ngươi đưa ra lựa chọn, là muốn sống, hay là chết?”

Lữ Hạo Tiên trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm chủ Doanh Châu?”

Bạch Cực Nhạc cười: “Đúng vậy.”

Lữ Hạo Tiên cười lạnh nói: “Chủ nhân Doanh Châu, nghìn năm qua vẫn là tộc nhân Lữ thị ta, nếu ngươi muốn làm chủ nhân Doanh Châu, mọi người trên núi cho dù liều chết cũng sẽ đánh với ngươi một trận.”

“Cho nên mới phải nhờ ngươi, thay ta thuyết phục bọn họ.” Bạch Cực Nhạc đi qua bên cạnh Lữ Hạo Tiên, đi ra sân, Bạch Long và Bạch Hạc vốn đang đứng hầu ở ngoài sân, thấy Bạch Cực Nhạc đi ra, đồng loạt khom mình hành lễ.

“Chuyện này không thể nào.” Lữ Hạo Tiên cắn răng nói.

“Vậy thì ngươi cũng không thể nào đi ra khỏi nơi này.” Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng giơ tay, Bạch Long Bạch Hạc đồng thời rút kiếm.

“Lữ Huyền Thủy mưu tính mấy chục năm, chính vì muốn thoát khỏi nơi này, hiện giờ lại muốn đưa Doanh Châu nam hạ lần nữa, ngươi ở nơi ngăn cách với thế nhân này, cho dù được tôn xưng là chủ nhân thì cũng có thể làm gì?” Lữ Hạo Tiên nhíu mày nói, “Lênh đênh trên Nam Hải cô độc, ngươi cũng không thể hiểu được!”

“Ngươi sai rồi. Ta sẽ không đi Nam Hải, lần này Doanh Châu cũng sẽ không thất bại nữa.” Bạch Cực Nhạc vung tay áo lên, “Bởi vì ta không phải Lữ Huyền Thủy! Trận chiến bảy ngày sau, sẽ bắt đầu phản công.”

“Tô Bạch Y!” Trong doanh trại, Phong Tả Quân mặc kệ mọi người ngăn cản, trực tiếp vọt vào trong lều của Tô Bạch Y. Ngày ấy sau khi hắn trở về, bởi vì thật sự quá mệt mỏi, mà đã ngủ suốt ba ngày ba đêm, lúc này vừa mới tỉnh, hắn nhớ tới trận chiến của Tô Bạch Y và Bạch Cực Nhạc, liền lập tức chạy tới muốn gặp Tô Bạch Y.

Trong doanh trại, Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi bốn tay chắp lại, ngồi khoanh chân trên một cái giường tre, đỉnh đầu hai người có chân khí màu tím bốc lên, nhìn qua có vẻ như đang luyện công.

“Chẳng lẽ đây chính là hợp thể song tu trong truyền thuyết?” Phong Tả Quân đi tới bên cạnh hai người, cẩn thận quan sát vài lần.

“Phong Tả Quân, ta thấy hình như là đã lâu ta không chỉnh đốn ngươi, nên ngươi ngứa da phải không?” Hai mắt Nam Cung Tịch Nhi vẫn nhắm chặt.

Phong Tả Quân hoảng sợ: “Ai dô, còn có thể nghe thấy lời ta nói à. Sư tỷ, ta sai rồi!”

“Bạch Y bị thương quá nặng, ta đang dùng Vạn Đạo Tâm Môn tu bổ gân mạch bị hao tổn cho hắn, còn cần thêm hai ngày nữa.” Nam Cung Tịch Nhi trả lời, “Ngươi không có việc gì thì ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy chúng ta.”

Phong Tả Quân dọn một cái ghế đá tới, ngồi bên cạnh bọn họ: “Sư tỷ lời ngươi nói quá tổn thương người khác, ta là một người bò từ dưới địa phủ lên a, chẳng lẽ không cảm thấy kích động bởi vì gặp lại ta à? Huống chi, lần này ta thật sự có chuyện muốn nói, chuyện rất quan trọng.”

“Ồ? Phong sư huynh có chuyện gì muốn nói với ta?” Tô Bạch Y bỗng nhiên nói.

“Đúng vậy, thật ra vốn dĩ Phong sư huynh của ngươi đã chết, may mắn là người Doanh Châu muốn giết ta tên là Lữ Vân Tiên kia, hắn vẫn luôn yêu thầm mẫu thân ngươi! Nghe nói ta và ngươi là bạn tốt chí giao, cho nên tha cho ta, còn nói với ta một bí mật, ta cảm thấy bí mật này, ngươi cần phải biết.” Vẻ mặt Phong Tả Quân bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

Tô Bạch Y mỉm cười: “Xin Phong sư huynh cho biết.”

“Ta đã đồng ý với Lữ Vân Tiên, bí mật này chỉ nói cho một mình ngươi biết.” Phong Tả Quân đi tới bên cạnh Tô Bạch Y, tiến tới sát bên tai hắn nhẹ giọng nói vài câu, sau đó lại ngồi trở về ghế đá, “Đã hiểu chưa.”

Tô Bạch Y hít một hơi dài: “Bí mật này, thật đúng là đến rất kịp thời.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 357

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.