Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Tinh

Phiên bản Dịch · 1566 chữ

“Ha ha ha ha.” Tô Bạch Y cười vang, cũng tung người vọt về phía đài cao, “Thú vị thú vị, diễn thật tới như vậy, cho dù ngươi không muốn mắc mưu cũng không được.”

Nam Cung Tịch Nhi nhẹ nhàng ho mấy cái, khí lực của nàng vừa mới khôi phục được một chút, sau một kích vừa rồi đã có chút đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa lại ngất xỉu.

Tô Bạch Y nhảy lên đài, nhìn qua vết máu trên cổ tay Nam Cung Tịch Nhi, lập tức xé một góc áo xuống, băng bó cho Nam Cung Tịch Nhi, hắn ôn nhu nói: “Sư tỷ, ta tới chậm.”

“Ngươi luôn tới chậm.” Giọng điệu Nam Cung Tịch Nhi mang theo vài phần oán trách, nhưng cuối cùng lại chuyển thành vui vẻ, “Nhưng cũng may, lần nào cũng tới.”

Tô Bạch Y xoay người, cầm kiếm chỉ Lữ Huyền Thủy trước mặt: “Ta tự mình đánh, gần như chưa thắng bao giờ. Nhưng ta liên thủ với sư tỷ, lại chưa từng thua!”

Lữ Huyền Thủy dưới một kích vừa rồi vẫn vững vàng đứng dưới đất, chỉ là chân khí trong cơ thể không ngừng cuộn lên, Vạn Đạo Tâm Môn không hổ là công pháp chuyên dùng để khắc chế võ công Lữ gia, nếu Nam Cung Tịch Nhi có thêm ba mươi năm công lực, thì một kích vừa rồi đã đủ để mang đến trọng thương gần như trí mạng cho Lữ Huyền Thủy, hắn lau vết máu trên khóe miệng, cười nói: “Rất tốt rất tốt, vậy thì cho ta thấy các ngươi liên thủ đi!”

Nam Cung Tịch Nhi thấp giọng nói: “Ta không chống được lâu lắm, lực công kích như vừa rồi, nhiều nhất ta chỉ có thể ra thêm hai lần.”

“Ngươi thì sao?” Tô Bạch Y thấp giọng hỏi Bạch Cực Nhạc.

Bạch Cực Nhạc ngược lại rất thản nhiên: “Ta sắp chết.”

Tô Bạch Y cắn chặt răng, nhưng hắn biết dù mình có cắn gãy hết cả hàm răng thì cũng không phải là đối thủ của Lữ Huyền Thủy: “Liều mạng liều mạng.”

“Vạn Đạo Tâm Môn, mở!” Xung quanh Nam Cung Tịch Nhi lúc này không có kiếm, chỉ có thể chắp hai ngón tay, vung mạnh về phía Lữ Huyền Thủy, từng đạo kiếm khí theo ngón tay bắn ra.

Bên kia Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng vung tay lên, đánh con dao trong tay gãy thành mấy chục mảnh nhỏ, thuận tay đẩy ra, vừa lúc được kiếm khí của Nam Cung Tịch Nhi cuốn lấy, uy lực tăng mạnh, trước kia tuy hai người là đối thủ, nhưng dù sao cũng đều là người cực kỳ thông minh, lần đầu tiên hợp tác này vô cùng ăn ý. Nhưng lần công kích này, nhiều nhất chỉ có thể mang tới cho Lữ Huyền Thủy một chút trở ngại nho nhỏ mà thôi, hắn nhẹ nhàng phất tay áo, liền đánh tất cả những mảnh vụn đó rơi xuống đất.

Tô Bạch Y dựng Quân Niệm kiếm trước mặt, hít một hơi dài, sau đó hắn lại lập tức cắm Quân Niệm kiếm xuống đất, sau đó từng luồng sương băng từ từ bao trùm cả đại điện, nhiệt độ trong đại điện lập tức thấp xuống rất nhiều. Nam Cung Tịch Nhi rùng mình một cái: “Tô Bạch Y ngươi muốn làm gì?”

“Sư tỷ, lát nữa ngươi giúp ta một việc.” Tô Bạch Y thấp giọng nói, “Dùng luồng chân khí cuối cùng của ngươi, giúp ta đánh sập đại điện, làm được không?”

Nam Cung Tịch Nhi do dự một lát, cuối cùng gật đầu nói: “Có thể làm được.”

“Nhìn ánh mắt ta hành sự!” Tô Bạch Y trầm giọng nói.

“Ngươi đưa lưng về phía ta, ta nhìn thế nào?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Vậy thế này thì nhìn được chứ.” Tô Bạch Y bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi nở nụ cười ôn nhu.

Nam Cung Tịch Nhi sững sờ, nhưng Tô Bạch Y lại nhanh chóng xoay người lại, Nam Cung Tịch Nhi vội vàng tiến tới phía trước, muốn giữ chặt hắn, bởi vì trong ánh mắt Tô Bạch Y, nàng không chỉ thấy được ôn nhu, mà còn thấy được vĩnh biệt.

Nhưng Bạch Cực Nhạc đã giữ nàng lại, nhìn về phía nàng nhẹ nhàng lắc đầu.

Thế là Tô Bạch Y trực tiếp lao về phía Lữ Huyền Thủy, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, Quân Niệm kiếm lại bay tới tay hắn, kiếm bay tới cũng dẫn theo tất cả sương lạnh vừa ngưng tụ trong điện, sau đó chém ra một kiếm, uy thế của kiếm này, mạnh hơn bất cứ kiếm nào mà Tô Bạch Y từng xuất ra trong đời này. Ngay cả Bạch Cực Nhạc cũng nhíu chặt mày: “Một kiếm thật mạnh!”

“Kiếm này, đến từ Côn Luân!” Kiếm của Tô Bạch Y chém xuống Lữ Huyền Thủy.

Lữ Huyền Thủy hơi ngẩng đầu lên, phất ra một chỉ: “Mặc kệ có đến bao nhiêu lần, kết quả cũng sẽ không thay đổi!”

“Trên đời này cái gì cũng có thể thay đổi, chỉ có tình yêu của ta dành cho sư tỷ, là tuyên cổ vĩnh hằng!” Tô Bạch Y cười vang, “Ta cũng muốn xưng là quân tử, Phong sư huynh thứ bảy, Tạ sư huynh thứ tám, ta thứ chín đi!”

“Tên ngốc, cứ nói những lời không đàng hoàng ở thời khắc mấu chốt nhất!” Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên đánh một chưởng xuống đất, một hình bát quái cực lớn nháy mắt bao trùm cả đại điện, sau đó là tiếng răng rắc như trứng gà vỡ vụn truyền tới, đại điện vừa rồi đã bị sương băng của Tô Bạch Y đông cứng một lần bây giờ nhanh chóng đổ sập. Bạch Cực Nhạc giơ tay xách cổ áo Nam Cung Tịch Nhi, mang theo nàng tung vọt ra, vung chưởng đánh nát một khối đá từ trên trời giáng xuống, xông ra ngoài.

Bên kia, hai ngón tay Lữ Huyền Thủy kẹp lấy Quân Niệm kiếm, hắn hút tất cả luồng kiếm khí lạnh giá kia vào trong cơ thể, cuối cùng nhẹ nhàng dậm chân một cái, ba thước trên mặt đất, tất cả mọi thứ đều ngưng kết, hắn cười nói: “Mặc kệ là kiếm, hay là kiếm khí, đều không thể gây thương tổn cho ta.”

“Vậy thế này thì sao.” Tô Bạch Y bỗng nhiên ôm chặt Lữ Huyền Thủy, hai tay dán vào lưng Lữ Huyền Thủy, vận nội lực Tiên Nhân Thư lên.

Tiên Nhân Thư, là môn võ công duy nhất trên thế gian có thể thực sự hút đi nội lực của người khác!

“Ngươi nghĩ ai động thủ trước, là có thể hút đi nội công của đối phương à?” Lữ Huyền Thủy cười lạnh nói, “Không, là ai mạnh, người đó hút đi công lực của đối phương!” Hắn hét lớn một tiếng, tất cả những khối đá từ trên trời giáng xuống đều bị đánh vỡ. Âm Dương cung đã trở thành một đống đổ nát, nhưng hai người Lữ Huyền Thủy và Tô Bạch Y vẫn không tổn hao gì. Chỉ là hai người vẫn đứng tại chỗ, một chút cũng không thể động đậy.

“Tới đây.” Tô Bạch Y cười nói, “Lưu Tinh!”

Chỉ thấy một hộp kiếm bay giữa không trung, theo câu “Lưu Tinh” này của Tô Bạch Y, hộp kiếm liền mở ra, Cổ Kiếm Thanh Nha, Trọng Kiếm Bất Hối, Hỏa Kiếm Thần Tuyệt, Khinh Kiếm Khinh Vũ, Vô Phong Kiếm Đại Xảo, Hoa Kiếm Hải Đường, sáu thanh trường kiếm vọt ra, giống như sao băng. Chúng nó trực tiếp đâm về phía Lữ Huyền Thủy và Tô Bạch Y dưới đất, Lữ Huyền Thủy muốn tránh, nhưng cơ thể hắn lại như là bị Tô Bạch Y dính chặt lấy, nhất thời cũng không thể thoát thân.

Trường kiếm đâm xuống, kiếm khí cuồn cuộn, đánh đống đổ nát dưới đất thành bụi.

“Tô Bạch Y!” Nam Cung Tịch Nhi quát, nàng biết Tô Bạch Y luôn thích làm càn, nhưng không ngờ lần này hắn lại làm càn tới như vậy.

Bạch Cực Nhạc thấp giọng nói: “Hai người đều không chết.”

Bụi mù tan đi, Lữ Huyền Thủy đứng lên, điểm chân một cái, lui về sau hơn mười bước, trên áo bào trắng đã dính đầy vết máu, hắn vừa giận vừa cười nói: “Ngươi hay lắm, cho dù là Tô Hàn năm đó, cũng không bức cho ta chật vật tới như thế.”

Tô Bạch Y ngã xuống đất, đã không thể động đậy: “Khi còn nhỏ ta đánh nhau với mấy đứa trẻ lớn hơn ở trong thôn, đánh không lại liền ôm chặt lấy bọn chúng, liều mạng nhất đao lưỡng đoạn với bọn chúng.”

“Nhưng ngươi vẫn thua.” Lữ Huyền Thủy chậm rãi nói.

“Ta chỉ là muốn chết, người thua là ngươi.” Tô Bạch Y lớn tiếng nói, “Sư tỷ, chạy!”

“Vậy thì ngươi chết cùng ta đi, dòng dõi Doanh Châu Lữ thị này, đến ngươi và ta là kết thúc,” Lữ Huyền Thủy giơ một ngón tay, nhắm vào mi tâm Tô Bạch Y.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 316

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.