Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền Công

Phiên bản Dịch · 1522 chữ

Tô Bạch Y vốn định cự tuyệt, nhưng đúng như lời Bạch Cực Nhạc nói, hai người bọn họ đều đã không còn lựa chọn nào khác, hắn thở dài một tiếng: “Thôi vậy.” Nói xong, liền cắm Quân Niệm kiếm trong tay xuống đất. Bạch Cực Nhạc kéo Tô Bạch Y về sau, sau đó nhẹ nhàng điểm lên đùi hắn một cái, hai người liền khoanh chân ngồi xuống, hai bàn tay Bạch Cực Nhạc dán vào lưng Tô Bạch Y, bắt đầu truyền công.

“Sau khi truyền công, ngươi sẽ thế nào?” Tô Bạch Y hỏi, “Công lực toàn thân sẽ phế à?”

“Sẽ không phế, thậm chí nhất thời, công lực còn có điểm đột phá.” Bạch Cực Nhạc chậm rãi nói.

Tô Bạch Y cả kinh nói: “Môn công phu này có lời như vậy? Vậy thì trên Doanh Châu, chẳng phải nên là ai cũng luyện môn công phu này mới đúng à?”

“Sau đó sẽ chết.” Bạch Cực Nhạc sâu kín nói.

Tô Bạch Y sửng sốt, thân mình khẽ run lên, không nói tiếp nữa, qua một lúc lâu sau, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh.

Trên thánh đài, Nam Cung Tịch Nhi lại từ trong hôn mê tỉnh lại, lão nhân bên cạnh vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng khẽ nhíu mày: “Vạn Đạo Tâm Môn quả nhiên là một môn nội công thần kỳ, mấy ngày qua cho nàng uống nhiều miên hương như vậy, vậy mà vẫn còn có thể giữ được ý thức của mình.”

“Không chỉ là vì nguyên do nội công tâm pháp, đơn giản là trong lòng nàng còn có người chưa yên lòng.” Lữ Huyền Thủy sâu kín nói.

“Nhưng mà cho dù là có thể duy trì ý thức tỉnh táo cũng không còn kịp nữa.” Lão nhân nhìn cây hương bên cạnh, “Thời gian sắp tới rồi.”

Lữ Huyền Thủy cũng lẳng lặng nhìn cây hương, chờ thời khắc nó cháy hết.

“Sư tỷ……” Tô Bạch Y tỉnh lại, ánh đỏ trong mắt hắn đã hoàn toàn rút đi, khôi phục dáng vẻ ngày thường, chính hắn cũng cảm nhận được luồng sát tính sau khi nhập mộng đã biến mất, hắn thử vận khí, sau đó vui vẻ nói, “Có nội lực, có nội lực!”

“Không chỉ là đơn giản như vậy chứ.” Bạch Cực Nhạc đứng lên, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, trong ánh mắt cũng toát ra vài phần mệt mỏi.

“Ừm?” Tô Bạch Y nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng, chỉ thấy cả tòa cung điện có chút lung lay muốn đổ, hắn vừa mới vui sướng, thì đầu đột nhiên cảm thấy có một cơn đau, đau đến mức hắn trực tiếp quỳ một gối xuống đất, nhất thời mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống.

“Làm sao vậy?” Bạch Cực Nhạc cũng cả kinh, hình như việc này cũng không nằm trong dự kiến của hắn.

Tô Bạch Y ngã xuống đất, nói không ra lời, trong nháy mắt ấy, có vô số ký ức đang đánh sâu vào trong não hắn, đều là việc sảy ra sau khi hắn nhập mộng, bao gồm cả ký ức khi còn nhỏ một quyền đánh Tạ Khán Hoa đụng đổ tường viện, bao gồm cả việc đánh cho Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân tơi bời hoa lá ở Học Cung, cả việc đánh khó hòa giải với Bạch Cực Nhạc ở Thiên Hiểu Vân Cảnh, nhưng ký ức nhiều nhất vẫn là ở trên núi Côn Luân, Tô Tỏa Mạc mỗi đêm đều ẩu đả với mình, những ký ức đó như thủy triều đánh tới Tô Bạch Y, trong thời gian ngắn cơ hồ muốn căng nổ đầu hắn. Nhưng cũng may chỉ sau một lát, Tô Bạch Y liền trở lại bình thường, hắn đứng lên, rút Quân Niệm kiếm dưới đất ra, nhìn về phía Bạch Cực Nhạc: “Thời gian không nhiều lắm, mau đưa ta đi gặp Lữ Huyền Thủy.”

Bạch Cực Nhạc sững sờ, khí chất của Tô Bạch Y giờ khắc này, hoàn toàn không giống trước kia chút nào, khí thế của câu vừa rồi hắn nói ra, vậy mà lại làm Bạch Cực Nhạc nhớ tới Tô Hàn. Bạch Cực Nhạc gật đầu: “Được!” Nói xong, hắn liền điểm chân một cái, vọt về hướng Lạc Dương cung.

“Lạc Dương cung ta đã đi qua, nơi đó không có gì cả.” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Lạc Dương cung, còn có một cung điện khác bên trong không muốn người khác biết, gọi là Âm Dương cung, một âm một dương, điện bên ngoài chúng ta nhìn thấy là tẩm điện, còn một nơi khác là ám điện, là do Lữ Huyền Vân trộm xây nên, người biết được rất ít, ngay cả Lữ Huyền Thủy cũng mãi sau này mới biết được.” Bạch Cực Nhạc nói.

Tô Bạch Y khó hiểu: “Ngươi cũng là lần đầu tiên tới Doanh Châu, ngươi làm sao biết được?”

“Người Doanh Châu, ngàn năm phiêu bạt trên Nam Hải, tuy rằng võ công cao cường, nhưng tâm tư lại cực kỳ đơn giản, ta chẳng qua chỉ tốn mấy ngày, là đã tìm được tin tức. Nghi thức hoán thể của Lữ Huyền Thủy, chính là tiến hành trong Âm Dương cung.” Bạch Cực Nhạc trả lời.

“Nghi thức hoán thể, chẳng lẽ sau khi hoàn thành, ý thức Lữ Huyền Thủy sẽ chạy tới thân thể sư tỷ ta?” Khí phách trên người Tô Bạch Y chỉ đọng lại một lát, sau đó lại bắt đầu trở về là thiếu niên suy nghĩ có chút không bình thường kia.

“Cũng chẳng phải hoán thể chuyển sinh đại loại như linh hồn rời xác gì gì, cái gọi là Chuyển Sinh thuật, chẳng qua là trao đổi máu của hai người, rồi kết hợp thêm bí dược củng cố thân thể thôi, yên tâm, việc ngươi lo lắng sẽ không sảy ra.” Bạch Cực Nhạc bất đắc dĩ nói, hắn bỗng cảm thấy mình ký thác hy vọng của Bạch thị nhất tộc vào Tô Bạch Y là một sai lầm.

“Vậy sư tỷ thì sao? Cuối cùng sư tỷ sẽ thế nào?” Tô Bạch Y hỏi.

“Đương nhiên là chết.” Bạch Cực Nhạc trầm giọng nói.

Trong Âm Dương cung, cây hương kia đã cháy hết, trong rãnh nhỏ trên thánh đài, máu của Nam Cung Tịch Nhi lẳng lặng chảy xuống, lão nhân lại lấy con dao kia ra, hắn nói với Lữ Huyền Thủy: “Tôn chủ, đã đến giờ.”

Lữ Huyền Thủy cầm lấy chén sứ bên cạnh, chuẩn bị uống thuốc trong chén.

“Thả sư tỷ của ta ra!” Đúng vào giờ phút này, cửa Âm Dương cung bị một cước đá văng, Tô Bạch Y từ bên ngoài đi vào.

“Tô Bạch Y.” Nam Cung Tịch Nhi trên thánh đài phát ra giọng nói cực kỳ nhỏ bé yếu ớt.

Nhưng Tô Bạch Y cũng đã nghe thấy, tuy giọng nói kia nghe cực kỳ yếu ớt, nhưng ít ra cũng chứng tỏ hiện giờ sư tỷ vẫn an toàn, hắn vui vẻ nói: “Sư tỷ, ta tới cứu ngươi!”

Lữ Huyền Thủy lại buông chén sứ xuống, trầm giọng nói: “Ngươi làm thế nào mà tìm tới được nơi này? Còn nữa, luồng khí tức trên người ngươi là có chuyện gì? Ngươi đã luyện thành Tiên Nhân Thư, ai dạy ngươi?”

“Là ta.” Bạch Cực Nhạc từ sau lưng Tô Bạch Y đi ra.

Con ngươi Lữ Huyền Thủy co chặt lại: “Xem ra cho dù ta đã đọc nhiều sách về lòng người như vậy, cũng vẫn có một vài người không nhìn thấu được.”

“Cũng không phải ngươi không nhìn thấu lòng người, ngươi chỉ là khinh thường. Ở trong mắt ngươi, ta sớm đã mất đi giá trị lợi dụng, sẽ không cấu thành bất cứ uy hiếp gì đối với việc ngươi muốn làm tiếp theo.” Bạch Cực Nhạc cười lạnh nói, “Nhưng, nếu ta đã có thể dùng sức của bản thân điên đảo cả giang hồ, vậy thì làm đảo ngược tòa Doanh Châu nho nhỏ này, cũng chẳng phải việc gì khó.”

“Ngươi rất tự tin.” Lữ Huyền Thủy điểm chân một cái, trực tiếp đánh về phía hai người.

“Ngươi ngăn hắn lại, ta thay ngươi cứu Nam Cung Tịch Nhi!” Bạch Cực Nhạc quát khẽ một tiếng.

“Tin ngươi thêm lần nữa.” Tô Bạch Y lập tức chém Quân Niệm kiếm ra, vận hàn khí của Thiên Ngưng kiếm pháp đến cực hạn, đánh về phía Lữ Huyền Thủy.

Lữ Huyền Thủy hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vung tay lên, luồng hàn khí kia trực tiếp kết thành băng trên không trung, hắn lại vung tay lên, những mảnh băng đó liền đánh tới lưng Bạch Cực Nhạc. Bạch Cực Nhạc xoay người, phất ra một chỉ, đánh nát những mảnh băng đó, bản thân thì thuận thế lùi lại, đứng trên thánh đài.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 300

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.