Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Thân

Phiên bản Dịch · 1495 chữ

Thấy Tô Bạch Y từ bên trong đi ra, Phong Tả Quân vui mừng nói: “Chúng ta còn đích thân tới cứu gia hỏa ngươi, không ngờ ngươi lại còn đang chơi rất vui nữa.”

“Đúng vậy, một đánh mấy chục, đúng là chơi rất vui.” Tô Bạch Y tung người nhảy, có chút chật vật chạy tới bên cạnh hai người, “Sắp bị đánh chết.”

“Không sợ.” Phong Tả Quân vỗ vai Tô Bạch Y, “Sư huynh ra mặt giúp ngươi.” Nói xong liền cầm đao đi về phía trước, sau đó liền có mấy chục người áo trắng tử trong sơn trang đổ xô ra, cả đám hùng hùng hổ hổ, mỗi người nhìn qua thực lực đều ngang với Lữ Thiên Nhàn, Lữ Thiên Thương ngày đó đã đánh ngã bọn họ ở Thập Lý Lang Đang. Phong Tả Quân lại lập tức cầm đao chạy về: “Thế này cũng quá đông rồi! Người đã cứu được, chúng ta vẫn là chạy đi!”

“Không được!” Tô Bạch Y vội la lên, “Sư tỷ ở trong tay bọn họ!”

Phong Tả Quân sửng sốt: “Sư tỷ? Bọn họ bắt sư tỷ làm gì?”

“Đúng vậy, bọn họ bắt sư tỷ làm gì?” Tô Bạch Y lẩm bẩm nói.

“Đã tới đây rồi, có lý nào lại lùi. Chúng ta đánh! Xem đám người dưới chân núi kia, còn có thể ngồi im được không!” Tạ Vũ Linh tung người về phía trước, kiếm gỗ trong tay nhẹ nhàng vung lên, trực tiếp chém toạc mặt đất ra một cái rãnh lớn, ngăn cản đám người Doanh Châu lao tới.

Phong Tả Quân tặc lưỡi nói: “Tạ Vũ Linh, ngươi trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?”

“Từ sau khi ngươi chết.” Tạ Vũ Linh lặng lẽ nói.

“Người này không đơn giản.” Lữ Phàm Tiên khẽ nhíu mày.

“Ta tới đánh hắn một trận.” Lữ Hạo Tiên điểm chân một cái, đánh một chỉ về phía Tạ Vũ Linh.

Tạ Vũ Linh đột nhiên ngẩng đầu, vung kiếm gỗ lên, chạm nhau với chỉ của Lữ Hạo Tiên, hai người đồng thời lui về sau một bước. Lữ Hạo Tiên thấy ấn ký huyết trảo trên trán Tạ Vũ Linh, hơi sửng sốt: “Ngươi nhập ma?”

Con ngươi Tạ Vũ Linh chợt lóe ra ánh sáng tím, hình ba đóa hoa sen trên trán lúc ẩn lúc hiện: “Cái gì là ma?”

“Tâm muốn giết chóc, gặm nhấm cơ thể, tâm sinh ma tâm, trán hiện huyết trảo!” Lữ Hạo Tiên trầm giọng nói.

“Tự xưng là tiên, chỉ coi vạn vật như chó rơm mới thật sự là ma!” Tạ Vũ Linh vung tay lên, kiếm gỗ rời tay bay ra, trực tiếp đâm tới trán Lữ Hạo Tiên.

“Được! Chẳng qua chỉ mấy ngày không gặp, công lực của ngươi lại có thể tinh tiến đến trình độ như thế!” Hai tay Lữ Hạo Tiên khép lại, tụ một luồng chân khí, chặn một kích của kiếm gỗ.

Bên kia, Tô Bạch Y bỗng nhiên phản ứng lại. Nếu hôm nay Lữ Huyền Thủy muốn đoạt thể xác hắn, vậy vì sao trong Thiên ngục lại không người canh gác? Vì sao bây giờ hắn đã chạy ra đây rồi, lại vẫn không thấy bóng dáng Lữ Huyền Thủy đâu? Khả năng duy nhất chính là, lần này Lữ Huyền Thủy muốn đoạt căn bản không phải thể xác của hắn, mà là của Nam Cung Tịch Nhi! Hắn ngẩng đầu lên: “Ta hiểu rồi! Ta hiểu rồi!”

“Hiểu cái gì!” Phong Tả Quân thấy đám người Doanh Châu kia lại vọt tới, vội vàng cầm đao giết qua.

Tô Bạch Y không kịp giải thích với hắn: “Sư huynh, ngươi cản những người này lại, ta phải đi tìm sư tỷ!”

“Cản những người này?” Phong Tả Quân giận đến méo mặt, “Ngươi cho rằng bọn chúng là binh tôm tướng cua, hay là cho rằng sư huynh ngươi là thần binh giáng thế? Cùng nhau đánh, giết ra ngoài!”

Trong lòng Tô Bạch Y tuy nôn nóng, nhưng lại cũng không có cách nào, chỉ có thể tiến lên nghênh chiến cùng Phong Tả Quân.

“Chúng ta diễn kịch đến bây giờ, cũng nên đến lúc hạ màn rồi.” Chu Chính đi tới trước nói, “Mọi người nơi này, có người đã đánh với Doanh Châu một hồi, đã bị thương không nhẹ, cũng có rất nhiều người mới đến, bởi vì suy xét đại cục mà vẫn chưa động thủ. Nhưng chuyện tới nước này, chẳng lẽ thật sự muốn không chiến mà hàng?”

“Nào có chuyện trẻ con đứng trước đấu tranh anh dũng, người lớn ở phía sau xem kịch.” Phong Ngọc Hàn rút trường đao bên hông ra, trực tiếp dẫn đệ tử Thiên Hiểu Vân Cảnh, xông lên phía trước, “Giết cho ta! Hôm nay không chiến, về sau chính là kẻ địch của Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta!”

“Chư vị đệ tử Học Cung, Học Cung ta chưa bao giờ tự nhận là đại phái giang hồ gì cả, chúng ta đều là người đọc sách nho nhã a.” Chu Chính cũng tiến lên trước, “Nhưng trong sách nói, khi cần rút kiếm —— thì nên rút kiếm!”

“Sách nào nói vậy?” Lý Oai cười hỏi.

“Đương nhiên là sách ta viết.” Chu Chính ngạo nghễ nói.

Trường thương trong tay Đông Phương Vân Ngã nhẹ nhàng giơ lên, nhìn qua Hiên Viên Lạc Hạ: “Chưa từng có cái gì là giang hồ khôi thủ cả, phải dựa vào sức mình lấy được. Lão gia tử, nếu ngươi có thể chém được đầu Lữ Huyền Thủy, ta tôn ngươi là võ lâm minh chủ, thế nào?”

“Khốn kiếp, nghĩ ta sợ phải không. Đệ tử Vạn Pháp Môn, cho bọn họ xem sự lợi hại của chúng ta!” Hiên Viên Lạc Hạ rốt cuộc không nhịn được, cũng rút kiếm tiến về phía trước.

Mênh mông cuồn cuộn, chúng minh quân cuối cùng cũng giết lên Doanh Châu.

Trên ngọn núi cao cách đó không xa, Mặc Trần đi tới bên vách núi, giọng hắn đã không còn là giọng của một đứa trẻ non nớt nữa, mà là giọng một nam tử trưởng thành, nho nhã ôn nhu: “Đạo Quân sư phụ, đa tạ người mấy năm qua đã chăm sóc.”

Đạo Quân lộ ra nụ cười vui mừng: “Trần nhi, cuối cùng ngươi cũng thông suốt rồi.”

“Đúng vậy. Năm đó không bảo vệ được Tô Hàn tiên sinh, làm cho hai vợ chồng Tô tiên sinh uổng mạng, cho nên ta lâm vào trong chấp niệm của mình. Mãi cho đến hôm nay, ta mới bước ra. Tuy Tô tiên sinh đã chết, nhưng khí phách Tô tiên sinh lưu lại giang hồ, còn chưa chết.” Thân hình Mặc Trần cũng dần dần cao lớn lên, quần áo bị căng rách, lộ ra cơ bắp cù kết, hắn xoay người, nhìn về phía Đạo Quân, nở nụ cười ôn nhu.

Nho nhã khiêm tốn, mặt trắng tuấn tú, là dáng vẻ của một người đọc sách trẻ tuổi.

“Ta đi đây?” Mặc Trần nhàn nhạt nói.

“Đi đi thôi.” Đạo Quân phất tay.

Mặc Trần gật đầu, xoay người nhảy từ trên vách núi xuống: “Lại gặp lại những cố nhân đó, mà không mặc quần áo, có chút quá là mất thể diện a.”

Thế là mọi người liền nhìn thấy phía trước, có một nam tử trẻ tuổi để trần từ trên trời giáng xuống trước mặt bọn họ, sau đó tiếp tục tiến lên, tốc độ nhanh hơn bất cứ ai trong bọn họ, cơ hồ chỉ trong giây lát là đã sắp chạy tới đỉnh Doanh Châu.

“Thân pháp kia……” Chu Chính lẩm bẩm nói.

“Dáng người này……” Lý Oai cũng sửng sốt.

Bọn họ nhìn nhau, đều nhìn thấy trong ánh mắt nhau sự kinh ngạc: “Là đại sư huynh?”

Hình như nghe thấy lời bọn họ, Mặc Trần đang lao tới phía trước bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía bọn họ, nở nụ cười ôn nhu.

Hai người cuối cùng cũng tin, đây chính là đại sư huynh của Học Cung đã biến mất rất nhiều năm, đại đa số đệ tử Học Cung đều chưa từng nghe nói tới! Học Cung đại sư huynh tinh thông các loại cơ quan thuật kỳ ảo, sở hữu nụ cười ôn nhu nhất thế gian!

Chu Chính lau nước mắt nơi khóe mắt: “Không ngờ đại sư huynh vẫn còn sống! Không ngờ đại sư huynh vẫn còn sống!”

Trong doanh trại, Đông Phương Tiểu Nguyệt đã không thể xuất chiến cũng đi ra, hắn nhìn bóng người nơi xa kia, cũng lộ ra nụ cười vui mừng: “Mạc Trần, cuối cùng ngươi cũng thông suốt rồi.”

Thì ra Mặc Trần, tức là Mạc Trần.

Học Cung đại quân tử, Mạc Trần.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 348

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.