Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất Quan

Phiên bản Dịch · 1560 chữ

Sau khi đứa trẻ nói xong những lời này, liền ném quyển trục trong tay về phía mọi người, sau đó liền đạp côn rời đi. Quyển trục rơi trước mặt đám người Chu Chính, Chu Chính đến nhìn cũng không thèm nhìn thêm một cái, xoay người đi về lều trại. Hiên Viên Lạc Hạ cúi đầu, nhẹ nhàng nhấc tay, quyển trục dưới đất liền bay tới tay hắn.

“Xem ra ba ngày sau, bọn họ chờ đáp án của Hiên Viên lão tiên sinh a.” Đông Phương Vân Ngã châm chọc nói.

Hiên Viên Lạc Hạ vung tay trái lên, chỉ vào những đệ tử phía sau: “Chúng ta phải suy xét không chỉ là vì vinh quang của bản thân, mà còn có tính mạng của bọn họ. Nếu không suy xét chu toàn, để cho bọn họ chịu chết vô ích, có đáng không?”

“Ít nhất tất cả mọi người của Đông Phương gia tới đây sẽ cảm thấy đáng.” Đông Phương Vân Ngã cũng xoay người bỏ đi.

“Trong Anh Hùng đại hội, khi ngươi đâm chết Vương Nhược Hư, ta có ở đó.” Hiên Viên Lạc Hạ bỗng nhiên nói.

“Người trong giang hồ, sẽ có rất nhiều việc thân bất do kỷ, ta không cho rằng ta giết Nhược Hư là sai, tuy cũng chẳng phải đúng. Nhưng có bốn chữ ta muốn nói cho Hiên Viên lão tiền bối.” Đông Phương Vân Ngã tiếp tục đi về phía trước, cũng không quay đầu lại.

“Bốn chữ gì?” Hiên Viên Lạc Hạ hỏi.

“Hữu sở bất vi (Có việc không nên làm)!” Đông Phương Vân Ngã cất cao giọng nói.

Thấy Đông Phương Vân Ngã đi, Lý Oai cũng xoay người đi về trong lều, sắc mặt Hiên Viên Lạc Hạ vô cùng khó coi, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn sự tức giận trong lòng xuống, phất tay nói: “Các phái dựng trại, tối nay thương lượng thêm về việc đối kháng với Doanh Châu.”

Lý Oai trở về trong lều trại, nhìn Chu Chính đã trở về nằm trên giường: “Tức giận cái gì a.”

Chu Chính cả giận nói: “Khi không có anh hùng, đám nhãi ranh cũng thành danh!”

“Sao lại không có anh hùng?” Lý Oai rót cho Chu Chính một chén nước, “Chẳng qua các anh hùng trải qua trận chiến lúc sáng, bây giờ đã nằm xuống nghỉ mà thôi.”

“Đã đến lúc nào rồi, còn có tâm tình nói đùa.” Chu Chính uống một ngụm nước, bất mãn nói.

“Đi gặp tiên sinh đi, nếu những đồ đệ chúng ta đã dùng hết bản lĩnh, vậy thì tiên sinh có lẽ sẽ còn có phương pháp chứ.” Lý Oai nói.

“Tiên sinh……” Chu Chính buông ly nước, “Bên Điệp Phong Lâu từng nói, thân thể tiên sinh hiện giờ như là đứa trẻ, ta thật là không đành lòng nhìn.”

“Phản lão hoàn đồng, là việc biết bao người tha thiết ước mơ .” Lý Oai vỗ vai Chu Chính, Chu Chính cũng nhiều năm không được gặp Nho Thánh tiên sinh, chung quy vẫn đứng lên đi cùng Lý Oai.

Nho Thánh tiên sinh ngồi trong lều trại, giường bệnh của Tức Mặc Hoa Tuyết và Mạc Vấn lần lượt được xếp hai bên hắn, hắn thì một mình ngồi giữa lều dưỡng khí chữa thương.

“Những quái nhân của Ác Ma thành, muốn đặt Tức Mặc thành chủ và Mạc thành chủ cạnh nhau, nhưng tiên sinh không đồng ý, cho nên phải đích thân ở cùng một lều với bọn họ, còn ngồi chính giữa, phòng ngừa Cửu Ác lại sinh sự.” Lý Oai giải thích với Chu Chính.

Đông Phương Tiểu Nguyệt mở mắt: “Vô lễ, phải gọi nhị tẩu.”

Chu Chính khẽ thở dài: “Tính tình tiên sinh bây giờ sao lại cũng trẻ con như vậy.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt trợn trắng mắt: “Bây giờ ta đã là trẻ con rồi, không được có tính tình trẻ con à?”

Chu Chính cúi đầu cung cung kính kính hành đại lễ, sau đó nước mắt liền rơi xuống: “Đệ tử vô năng, khiến cho minh quân từ khi vừa bắt đầu đã bại.”

“Năm đó trận chiến đầu tiên của Tô Hàn, chẳng phải cũng bại à, nếu không phải có ta và Đạo Quân kịp thời đuổi tới, thì bọn họ cũng là toàn quân bị diệt.” Đông Phương Tiểu Nguyệt trấn an, “Việc thế gian, nếu đều trôi chảy, vậy thì thế hệ anh hùng mới còn sinh ra thế nào được nữa.”

Chu Chính sửng sốt: “Lời này của tiên sinh, chẳng lẽ đang nói trận chiến của chúng ta với Doanh Châu vẫn còn hy vọng?”

Đông Phương Tiểu Nguyệt cười: “Núi Thanh Thành còn có người chưa tới đâu.”

Chu Chính vui vẻ nói: “Đúng a, núi Thanh Thành còn có Đạo Quân, dưới tòa Đạo Quân còn có bảy vị lão Thiên Sư, nếu bọn họ rời núi đánh một trận, vậy thì thật sự còn có hy vọng.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt lắc đầu nói: “Sao lại cứ trông cậy vào mấy lão già gần đất xa trời vậy? Chẳng lẽ không thể trông cậy vào một vài thiếu niên anh hùng à?”

“Thiếu niên anh hùng?” Chu Chính khẽ nhíu mày, “Chẳng lẽ là……”

Núi Thanh Thành.

Điện Tam Thanh tổ sư.

Bảy vị lão Thiên Sư đồng thời mở mắt, lão Thiên Sư cầm đầu đứng lên, hắn thật sự đã rất già rồi, già đến nỗi khi đặt râu cạnh phất trần, ngươi thậm chí còn không phân biệt được hai thứ này khác nhau chỗ nào. Đạo Quân đẩy cửa Tam Thanh Điện ra, từ bên ngoài đi vào.

Lão Thiên Sư đi tới trước, chậm rãi nói: “Đạo Quân, chúng ta nguyện đi Nam Hải đánh một trận.”

Đạo Quân cười nói: “Các Thiên Sư là nền tảng của núi Thanh Thành ta, sao có thể dễ dàng xuống núi chứ?”

Lão Thiên Sư lắc đầu nói: “Nếu không xuống núi, thiên hạ cũng không còn, nào còn có núi Thanh Thành?”

“Yên tâm đi, thiên hạ sẽ còn, núi Thanh Thành cũng sẽ còn.” Đạo Quân nhìn sang Mặc Trần bên cạnh, hỏi “Ngươi nói có đúng không, Mặc Trần?”

Mặc Trần không ngờ Đạo Quân lại đột nhiên hỏi mình, nghĩ tới chiến báo vừa mới thu được, do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Đương nhiên!”

Lão Thiên Sư nhìn Mặc Trần, thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ này, bao lâu mới có thể thông suốt a.”

“Chỉ chờ thời cơ.” Đạo Quân xoay người chỉ vào tượng Tam Thanh tổ sư, “Một bước lên trời.”

Sau núi.

Thanh Hư phúc địa.

Mặc Trần đứng ở cửa động, hỏi Đạo Quân: “Sư phụ, ta đã tới núi Thanh Thành bao nhiêu năm rồi?”

Đạo Quân cười nhạt, không trực tiếp trả lời: “Vì sao đột nhiên lại muốn hỏi vấn đề này?”

“Ta cảm giác ta đã tới đây rất lâu, lại không nhớ rõ là bao nhiêu năm, chỉ nhớ những năm qua mình vẫn là dáng vẻ này, chưa từng lớn lên. Ta nghĩ, có phải thật ra ta còn lớn tuổi hơn bọn Phong đại ca Tạ đại ca, lẽ ra ta nên là người rút kiếm đứng phía trước bọn họ mới phải hay không.” Mặc Trần trả lời, “Lão Thiên Sư thường nói ta cần thông suốt, thông suốt, có phải chỉ có chờ ta thông suốt, ta mới có thể lớn lên không.”

Đạo Quân xoa đầu Mặc Trần: “Trở nên thông minh rồi a.”

“Vậy làm sao mới có thể thông suốt?” Mặc Trần lại hỏi.

Đạo Quân ngửa đầu nhìn trời: “Một điểm trong lòng thông, vạn sự linh thông, chúng sinh muôn nghìn, mấy ai có thể thông suốt chứ?”

Lúc này cửa phúc địa bỗng nhiên mở ra.

Mặc Trần vui vẻ nói: “Tạ đại ca thành công rồi! Tạ đại ca thành công rồi!”

Đạo Quân cũng lộ vẻ mặt vui mừng: “Quả nhiên vào trong tuyệt cảnh mới có thể trọng sinh, Tạ Vũ Linh xuất quan còn sớm hơn mười ngày so với ta năm đó!”

Chỉ thấy Tạ Vũ Linh quần áo đỏ như máu từ bên trong đi ra, xung quanh hắn có khí tím lượn lờ, nhưng khí tím lại có chút khác Đạo Quân, mang theo một chút tà khí màu đỏ sậm yêu dị, Tạ Vũ Linh ngẩng đầu nhìn về phía Đạo Quân và Mặc Trần, chỉ thấy giữa trán hắn có thêm một ấn ký, như là một móng vuốt máu treo ngược.

Mặc Trần vốn muốn chạy tới phía trước nghênh đón bỗng nhiên dừng bước, nhạy bén như hắn, đã lập tức nhận ra biến hóa trên người Tạ Vũ Linh.

Đạo Quân sửng sốt: “Ngươi không nhập Đạo?”

Tạ Vũ Linh lắc đầu: “Nhập Đạo quá lâu, ta không chờ được.”

Đạo Quân thở dài: “Cho nên ngươi chọn nhập ma?”

Tạ Vũ Linh đi tới trước, trên người mang theo sát khí ngập trời chưa từng có: “Nếu tự xưng là tiên nhân lâm thế có thể lạm sát kẻ vô tội, vậy thì từ ma mà đến, vì sao lại không thể cứu vớt thương sinh?”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 263

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.