Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất Địch

Phiên bản Dịch · 1571 chữ

Lữ Hạo Tiên nhìn về phía Tức Mặc Hoa Tuyết, nhíu mày: “Vậy mà lại như thế……”

Lý Oai cười nói: “Nhị tẩu của chúng ta chính là kiếm tiên tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, đập một cây cổ cầm phá một cây nhị hồ của ngươi, thì có gì khó.”

“Thôi vậy.” Lữ Hạo Tiên lắc đầu, nhìn về phía Doanh Châu rít lên một tiếng.

Trên Doanh Châu, Lữ Phàm Tiên nghe thấy tiếng rít kia thở dài một tiếng: “Không nghĩ nhiều năm sau, các phái giang hồ vẫn còn có người tài có thể ngăn cản chúng ta, vẫn là xem nhẹ bọn họ.”

Lữ Huyền Thủy ngồi trên vách núi, lắc lư hai chân, vẻ mặt hờ hững: “Nếu bọn họ thật sự không chịu được một kích như thế, vậy chẳng phải là quá không thú vị à? Đến đây đi, cho ta xem, sau Tô Hàn, thiên hạ này, còn có ai đáng để chúng ta đánh một trận toàn lực!”

Trong hàn đàm phía dưới, nam tử để râu quai nón phá mặt nước nhảy ra, vung tay ném xích sắt đi, hắn ngửa mặt lên trời cười nói: “Cuối cùng cũng chờ được ngày này!”

Nam tử thon gầy bình tĩnh ngồi trên bờ hàn đàm, ngửa đầu nhìn Lữ Huyền Thủy bên trên, thấp giọng nói: “A Khuê.”

“Đại ca.” Nam tử để râu quai nón trả lời, “Sao vậy?”

“Nhớ kỹ hôm nay, đây là ngày chúng ta hoàn toàn rời khỏi Doanh Châu.” Nam tử thon gầy điểm chân một cái, đi về phía bờ biển.

Trên vách núi, Lữ Phàm Tiên nhìn hai bóng người chạy đi, trầm giọng nói: “Thả hai người bọn họ ra, chỉ sợ sẽ làm toàn bộ chiến cuộc mất khống chế.”

“Vậy thì cứ mất khống chế đi, khuấy cho bọn chúng long trời lở đất cũng tốt.” Lữ Huyền Thủy cười nói.

Bờ Nam Hải, Tức Mặc Hoa Tuyết ngồi xuống khoanh chân, bắt đầu điều hòa khí tức. Mạc Vấn dẫn dắt mọi người chống lại đám Doanh Châu lai khách ở bờ biển, Ác Ma thành Cửu Ác và Phong gia Tứ Đại Đao Vương đều đã chịu trọng thương, Thập Tam Ưng Chúng của Đông Phương gia và chúng đệ tử Thiên Hiểu Vân Cảnh càng là thương vong thảm trọng, tới lúc sắp không chống cự được. Hai người Mạc Vấn và Đông Phương Vân Ngã đứng dựa lưng vào nhau, bị sáu gã Doanh Châu lai khách vây quanh, dù cho võ công hai người bọn họ có cao cường hơn, thì nhất thời cũng không thể phá vây ra. Thấy những người đó sắp lên được bờ, Giới Tình Bất Giới Sắc mang theo đệ tử Thượng Lâm Thiên Cung và Học Cung chạy tới chi viện, mới miễn cưỡng xoay chuyển xu hướng suy tàn.

“Tiên sinh.” Tức Mặc Hoa Tuyết bỗng nhiên hô một tiếng.

Đông Phương Tiểu Nguyệt cau mày, nhìn về phía mặt biển, thấp giọng nói: “Ta cảm nhận được.” Hai tay hắn vung lên, Thí Thần Thư kia lại lần nữa mở ra, trang sách tung bay, Đông Phương Tiểu Nguyệt nhấc chu nhan tiểu bút lên, viết lên trang sách một chữ ——

“Ngăn!”

“Thú vị.” Trên mặt biển nổi lên một cơn sóng lớn, có một đại hán để râu quai nón từ phía Doanh Châu chạy nhanh đến, trực tiếp xuyên qua đám Doanh Châu lai khách và những đệ tử chặn đường, đi tới trước mặt Đông Phương Tiểu Nguyệt, sau đó đánh một quyền vào những trang sách kia. Trang sách nháy mắt hóa thành bụi, đại hán cũng dừng lại, cúi đầu nhìn đứa trẻ trước mặt.

“Lữ Khuê!” Đông Phương Tiểu Nguyệt thấy mặt người vừa tới, kinh hãi hô lên một tiếng.

Đại hán để râu quai nón giơ ngón tay gãi mặt mình, tò mò quan sát đứa trẻ trước mặt này: “Đứa bé này, ngươi là ai, sao lại nhận ra được bản đại gia?”

“Nếu ngươi đã đến.” Đông Phương Tiểu Nguyệt nhìn về phía mặt biển, “Vậy thì Lữ Tùng……”

Trên mặt biển, nam tử thon gầy chậm rãi đạp sóng đi tới, hắn không hùng hổ giống Lữ Khuê, mà ngược lại là đôi tay khép sau lưng, chậm rãi đi tới, nhưng những tên Doanh Châu lai khách kia thấy hắn đến, tất cả đều tự giác tránh sang một bên, làm như vô cùng sợ hãi hắn. Trong Học Cung vốn có người muốn tiến về phía trước ngăn cản, lại bị Lam Ngọc Trạch giơ tay ngăn lại.

“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có đi chịu chết.” Lam Ngọc Trạch thấp giọng nói.

Thế là nam tử thon gầy kia chậm rãi xuyên qua đám người, đi tới bên cạnh Lữ Khuê, hắn cũng cúi đầu nhìn Đông Phương Tiểu Nguyệt: “Ồ? Là ngươi.”

Lữ Khuê khịt mũi: “Đại ca, ngươi biết đứa bé này?”

“Hắn không phải đứa bé, ngươi cũng quen hắn, vết sẹo bên cánh tay phải của ngươi là do hắn để lại.” Lữ Tùng sâu kín nói.

Lữ Khuê sửng sốt: “Thư sinh chết tiệt kia?”

Khóe miệng Đông Phương Tiểu Nguyệt giật giật: “Cái gì mà thư sinh chết tiệt, ta là Nho Thánh, học sinh thiên hạ đều gọi ta một tiếng tiên sinh đấy.”

Lữ Khuê vén tay áo: “Tên thư sinh chết tiệt ngươi, mấy năm không gặp đã trở thành bộ dạng này. Vậy thì ta không khách khí, giết ngươi để đòi nợ thay vết sẹo trên tay ta!”

“Vậy thì thử xem.” Đông Phương Tiểu Nguyệt thu hồi cây chu nhan tiểu bút, đánh một quyền về phía Lữ Khuê.

Lữ Khuê trực tiếp giơ một bàn tay, nắm lấy quyền của Đông Phương Tiểu Nguyệt, trực tiếp ném hắn ra: “Bộ dạng này của ngươi, đã là một phế nhân, lấy gì mà đánh với ta?”

“Vậy vì sao ngươi không nhìn lại bộ dạng của bản thân? Giống người mà không phải người, chỉ là một con chó săn thôi!” Đông Phương Tiểu Nguyệt nhảy lên không trung, vung tay áo lên, ba cây ngân châm bắn về phía Lữ Khuê.

“Chút tài mọn!” Lữ Khuê nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đuổi theo, ba cây ngân châm gặp phải chân khí hộ thể của hắn trực tiếp bốc hơi, “Đại ca, cẩn thận đạo sĩ thối kia. Nếu thư sinh chết tiệt này ở đây, vậy thì có thể đạo sĩ thối cũng tới.”

Tất cả sự chú ý của Lữ Tùng đều dồn vào Tức Mặc Hoa Tuyết đang ngồi điều hòa khí tức trước mặt, hắn tiến lên vài bước, hỏi: “Vừa rồi, ta ở trên Doanh Châu, nghe thấy một tiếng cá voi kêu, chính là kiếm của ngươi phát ra?”

Tức Mặc Hoa Tuyết mở to mắt, nghi hoặc nói: “Sao ngươi biết đó là tiếng cá voi kêu? Ngươi cũng từng nghe.”

“Đương nhiên. Trên đời này người từng nghe tiếng cá voi kêu nhiều nhất không quá ba người, vừa hay, ta là một trong số đó.” Lữ Tùng chậm rãi nói, “Nhưng có thể lấy kiếm chém ra tiếng cá voi kêu, ngươi là người duy nhất ta từng thấy.”

Tức Mặc Hoa Tuyết trả lời: “Đây là kiếm pháp phu quân ta sáng chế, hắn từng tập kiếm trên biển một năm, may mắn nghe thấy tiếng cá voi kêu, sau khi trở về đã sáng chế ra kiếm này.”

“Tiếng cá voi, là một trong những âm thanh thuần túy nhất, cổ xưa nhất thế gian, cũng chỉ có âm thanh như vậy, mới có thể phá được ma âm, ngươi rất không tồi, cho nên ta cần phải giết ngươi.” Giọng điệu Lữ Tùng vô cùng bình tĩnh.

Tức Mặc Hoa Tuyết lúc này vẫn không thể động đậy, nàng nhắm hai mắt lại: “Tùy ý ngươi đi.”

“Hoa Tuyết!” Đông Phương Tiểu Nguyệt nhìn thấy Lữ Tùng nâng tay lên, đang muốn đuổi tới ngăn cản, lại bị chưởng của Lữ Khuê đánh lùi về.

“Thư sinh chết tiệt, đối thủ của ngươi là ta.” Lữ Khuê cười lạnh nói.

Lữ Tùng đặt tay lên đầu Tức Mặc Hoa Tuyết: “Yên tâm, chết dưới tay ta, ngươi sẽ không có chút thống khổ nào.”

“Ngươi chết dưới thương của ta, cũng vậy!” Một giọng nói già nua lại dày nặng bỗng nhiên vang lên ở phía xa.

Lữ Tùng nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, sau đó lùi liên tiếp bảy bước mới ngừng lại.

“Ầm” một tiếng, một thanh trường thương từ trên trời giáng xuống, đáp giữa Lữ Tùng và Tức Mặc Hoa Tuyết. Uy thế của thanh trường thương kia cực kỳ hung hãn, chấn động làm cả bờ biển cũng phải rung nhẹ một chút.

Một lão nhân mặc áo bào đỏ từ trong rừng cây đi ra, tới bên cạnh Tức Mặc Hoa Tuyết: “Tức Mặc thành chủ, lão già lụ khụ này tới chậm.”

Tức Mặc Hoa Tuyết cười: “Không ngờ Thương Thánh tiền bối cũng tới nơi này.”

Lữ Tùng nhíu mày, nhìn về phía lão nhân: “Cường giả như ngươi, vậy mà ta lại chưa từng gặp.”

Lão nhân vung tay lên, trường thương hạ xuống trong tay hắn: “Giang Nam Vương gia, Vương Nhất.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 284

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.