Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyệt Sát

Phiên bản Dịch · 1537 chữ

“Mạng đứt tại đây?” Phong Tả Quân lấy đao chống đất, đứng dậy, “Khi còn nhỏ phụ thân từng tìm đại sư tính mạng cho ta, đại sư nói mạng của ta viết trong sách, cuộc đời này nhất định sống lâu trăm tuổi, danh dương vạn dặm!”

“Ồ?” Lữ Vân Tiên nhẹ nhàng bắn một chỉ tới Phong Tả Quân.

“Cẩn thận!” Tạ Vũ Linh biết chỉ này của Lữ Vân Tiên nhìn có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ nhưng rất đáng sợ.

“Ầm” một tiếng, Phong Tả Quân giơ đao chắn ngang trước ngực, cứng rắn chịu chỉ này, hắn cắn chặt răng, cười nói: “Chỉ của tiên nhân, chẳng qua là như thế thôi sao.”

Lữ Vân Tiên nhướn mày: “Không tồi. Khó trách Lữ Thiên Nhàn lại chết trong tay các ngươi.”

Tạ Vũ Linh nhìn về phía Phong Tả Quân, chẳng biết vì sao, giờ phút này Phong Tả Quân làm hắn rất bất an, hắn thấp giọng nói: “Chúng ta không phải đối thủ của hắn.”

“Nói thừa, chỉ này của hắn suýt làm ruột gan ta trào ra ngoài rồi, đương nhiên không phải đối thủ. Ngươi chạy đi, ta cản chân hắn.” Phong Tả Quân thấp giọng nói.

Tạ Vũ Linh sửng sốt: “Ngươi điên rồi, nếu chỉ để lại một mình ngươi, chắc chắn là ngươi phải chết không nghi ngờ.”

Phong Tả Quân cảnh giác nhìn Lữ Vân Tiên vẫn đứng tại chỗ: “Ngươi mới điên rồi, ngươi không chạy, hai người chúng ta đều phải chết. Yên tâm đi, ta còn chưa vĩ đại đến mức để ngươi chạy trước, còn ta chịu chết đâu, trận chiến này chính là cơ hội nổi danh của ta, ngươi đừng vướng chân ta.”

“Xí.” Tạ Vũ Linh nào để ý tới những lời xằng bậy này của Phong Tả Quân, trực tiếp mắng, “Một mình ngươi ở lại, không chống được quá ba chiêu.”

“Vậy ngươi nghĩ ra một biện pháp tốt hơn đi.” Phong Tả Quân cả giận nói.

Tạ Vũ Linh tức khắc nghẹn lời, hắn nắm chặt tay: “Ta có thể dùng Tam Hoa Tụ Đỉnh thần thông bám chân hắn, cho ngươi đủ thời gian chạy.”

“Ý ngươi là ngươi mạnh hơn ta?” Phong Tả Quân càng tức giận.

“Không cần tranh nhau.” Lữ Vân Tiên giơ một ngón tay, nhẹ nhàng phất ra, “Hai nguời các ngươi, ai cũng không chạy được.”

“Ngươi chạy hay không chạy ta mặc kệ, ta liều mạng với hắn trước.” Phong Tả Quân phun máu của mình lên Tuyết Lạc đao, sau đó vung đao nhắm về phía Lữ Vân Tiên.

“Không biết tự lượng sức mình.” Lữ Vân Tiên hơi cúi người, chân khí ngưng kết ở đầu ngón tay.

“Phá!” Phong Tả Quân cao giọng hô lên chữ thứ nhất trong Tam Tự Châm Ngôn của Phong gia.

“Kinh!” Khi hô lên chữ thứ hai, hàm răng Phong Tả Quân đã thấm đầy máu.

“Thiên!” Hô lên chữ thứ ba, tất cả miệng vết thương khắp người Phong Tả Quân rách toạc, máu tươi trào ra, quần áo bị nhuộm đỏ hồng.

Thanh đao sáng như tuyết kia, giờ phút này lại sáng màu máu!

Lữ Vân Tiên nhìn chân khí trên đầu ngón tay sau ba tiếng hô kia bị đánh tan không còn một mảnh, vẻ mặt toát ra vài phần kinh ngạc, hắn thu thế lui về sau, tránh khỏi trường đao của Phong Tả Quân.

Phong Tả Quân bổ một đao xuống, chém toạc ra một cái rãnh dài trên mặt đất. Lữ Thiên Thương đứng nhìn một bên cũng kinh ngạc, so với khi ở Thập Lý Lang Đang, Phong Tả Quân lúc này, tựa như đã tăng sức mạnh của mình lên một cảnh giới mới.

“Ngươi điên rồi?” Tạ Vũ Linh tung người nhảy, xẹt qua Phong Tả Quân, đâm một kiếm tới Lữ Vân Tiên.

Lữ Vân Tiên giơ hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm của Tạ Vũ Linh, sau đó hai ngón tay gập lại, trực tiếp bẻ gãy mũi kiếm, hắn thuận tay vung lên, ném mũi kiếm tới mặt Tạ Vũ Linh.

“Ngăn!” Hai tay Tạ Vũ Linh hợp lại, một đóa hoa sen hư ảo hiện ra trên trán hắn, chặn lại mảnh kiếm này.

“Trên Doanh Châu, nếu luận nội lực, chỉ có tôn chủ là ở trên ta.” Lữ Vân Tiên đánh một chưởng về phía trước, chỉ nghe “Ầm” một tiếng, mảnh kiếm hóa thành bột phấn, đóa hoa sen trên trán Tạ Vũ Linh cũng điêu tàn trong nháy mắt.

“Bảo ngươi cút thì mau cút!” Phong Tả Quân giơ tay xách cổ áo Tạ Vũ Linh, nặng nề ném hắn về sau, lúc này khí lực toàn thân Tạ Vũ Linh bị Lữ Vân Tiên đánh tan, căn bản không còn sức phản kháng, trực tiếp bị Phong Tả Quân ném ra hơn trăm trượng.

“Phong Tả Quân!” Tạ Vũ Linh phẫn nộ quát.

“Chẳng phải ngươi luôn là người bình tĩnh nhất, biết xem xét thời thế nhất à? Sao bây giờ lại dây dưa dài dòng giống như đàn bà thế, mau cút!” Phong Tả Quân chém ra một đao, trực tiếp đẩy Lữ Vân Tiên đang muốn tiến lên phía trước về.

Lữ Vân Tiên đương nhiên không muốn để Tạ Vũ Linh chạy thoát, nhưng vọt về phía trước ba lần, đều bị Phong Tả Quân đánh trở về.

Nội công hắn hơn xa Phong Tả Quân, nhưng uy thế trên trường đao của Phong Tả Quân lúc này, lại làm hắn không thể không tránh khỏi mũi nhọn.

“Rất tốt, tuy rằng hôm nay chắc chắn ngươi phải chết ở chỗ này, nhưng ngươi có tư cách, để ta ghi nhớ tên của ngươi.” Lữ Vân Tiên nhàn nhạt nói, “Ngươi tên là gì?”

Phong Tả Quân hít sâu một hơi, giơ trường đao lên: “Học Cung thất quân tử, Phong Tả Quân.”

“Ồ? Là quân tử của Học Cung, khó trách.” Lữ Vân Tiên gật đầu.

Trước lúc này, đương nhiên Phong Tả Quân không phải là quân tử của Học Cung, nhưng xưa nay Học Cung có quy củ, khi ai cảm thấy mình có tư cách đứng hàng quân tử, là có thể tự phong mình thành quân tử. Đương nhiên, Học Cung còn có một quy củ, từ ngày thành quân tử, phải lập ra châm ngôn của cuộc đời này.

“Tạ Vũ Linh, ngươi biết không? Từ ngày ta bắt đầu tới Học Cung, ta đã rất mong chờ khoảnh khắc này, để nói ra câu ấy. Vì khoảnh khắc này, ta đã chuẩn bị Quân Hữu Vân của ta rất lâu rồi ——” Phong Tả Quân nhếch miệng nở nụ cười, trong giọng nói tràn đầy khí phách và vui sướng, “Phong Tả Quân ta, phải làm thiên hạ đệ nhất nam nhân! Đây là Quân Hữu Vân của ta!”

“Ngu ngốc.” Tạ Vũ Linh lau nước mắt nơi khóe mắt, xoay người rời đi.

Lữ Vân Tiên nhìn Phong Tả Quân đã vận đao khí toàn thân tới đỉnh phong, hờ hững nói: “Bằng hữu của ngươi, hắn đã đi rồi.”

“Chúng ta không phải bằng hữu, chúng ta là địch thủ cả đời a.” Phong Tả Quân vung trường đao xuống, “Bá Đao, Vô Cực thức.”

Sau khi chạy ra cách đó mười dặm, Tạ Vũ Linh quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy mảnh rừng kia chao đảo trong nháy mắt, đao khí dâng lên tận trời, còn đánh tan cả mây trên bầu trời, nhưng sau đó liền trở về bình lặng. Tuy rất không muốn tin, nhưng Tạ Vũ Linh biết chuyện gì đã xảy ra, hắn khó nén bi thương trong lòng, cũng xót xa vì mình vô năng, quỳ xuống đất, khóc rống lên.

Lúc này nước mưa rơi xuống tầm tã.

Phong Tả Quân nằm trong đống đổ nát ngửa đầu nhìn nước mưa, cười nói: “Tên đại sư tính mệnh kia quả nhiên là lừa tiền cha ta.”

Lữ Vân Tiên đứng trước mặt hắn, nửa giáp bạc bên mặt trái nứt thành từng mảnh, rơi xuống đất, lộ ra vết sẹo bên dưới, hắn cúi người nhìn Phong Tả Quân dưới đất: “Thì ra ngươi là đệ tử của tên kia. Vết sẹo này của ta chính là do hắn ban tặng.”

“Xem ra ta và sư phụ thật là tâm linh tương thông a.” Phong Tả Quân vẫn cười.

“Ngươi sắp chết.” Lữ Vân Tiên chậm rãi nói.

“Chết không quan trọng, chỉ tiếc không thành thiên hạ đệ nhất nam nhân.” Trong giọng Phong Tả Quân mang theo vài phần tự giễu.

Lữ Vân Tiên giơ tay nhẹ nhàng áng chừng, nhặt một mảnh giáp bạc rơi dưới đất lên, nhắm vào Phong Tả Quân: “Ngươi còn cơ hội nói một câu cuối cùng, nói ra lời trong lòng ngươi muốn nói nhất bây giờ đi.”

“Cứu…… cứu mạng a.” Phong Tả Quân dùng chút sức lực cuối cùng nói.

Lữ Vân Tiên sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, ngón tay bắn ra, mảnh giáp bạc đánh tới mặt Phong Tả Quân.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 330

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.