Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên Thủ

Phiên bản Dịch · 1573 chữ

“Chỉ sợ kiếm của ngươi không đủ hung hãn thôi!” Phong Tả Quân đối mặt với kiếm này của Bạch Cực Nhạc, không chỉ không chút sợ hãi, mà ngược lại còn có chút hưng phấn. Khi mà loại người như Bạch Cực Nhạc, bắt đầu ra tay quyết tuyệt, cay độc như thế, thì chính là lúc hắn bắt đầu yếu đi! Phong Tả Quân tung người nhảy lên, trường đao chém ra, đồng thời quát lớn một tiếng.

“Phá!”

Thiên Hiểu Vân Cảnh Tam Tự Chân Ngôn, có hiệu quả ảo diệu giống như Phật môn Sư Tử Hống, tiếng quát này vang lên, giữa sân có không ít người trực tiếp miệng phun máu tươi, ngã lăn quay dưới đất.

Tuyết Lạc đao của Phong Tả Quân chạm nhau với Hạc Thủ kiếm của Bạch Cực Nhạc trên không trung, phát ra một tiếng vang lớn, Bạch Cực Nhạc giơ tay trái đánh ra một chỉ, nhẹ nhàng điểm lên ngực Phong Tả Quân một cái: “Ngã!” Chỉ điểm xuống, Phong Tả Quân trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, toạc ra một cái hố lớn, quần áo Phong Tả Quân nát tươm, nằm gọn trong hố, ngửa đầu nhìn không trung: “Aizzz, đã có thể đánh khó phân thắng bại với Ác Ma thành chủ, kết quả trận chiến đầu tiên sau khi ra khỏi thành, vẫn là không thắng được.”

Nam Cung Tịch Nhi đứng một bên cười: “Ngày nào cũng nghe ngươi kêu thiên hạ đệ nhất thiên hạ đệ nhất, mà chưa thấy ngươi thắng bao giờ.”

Phong Tả Quân dùng đao chống đất đứng lên: “Lại nào!”

Bạch Cực Nhạc rơi xuống đất, một kiếm bức tới trán Phong Tả Quân, trường đao của Phong Tả Quân vung lên, đẩy Hạc Thủ kiếm ra, sau đó phất đao chém ngang hông Bạch Cực Nhạc, kết quả thân hình Bạch Cực Nhạc lại lóe lên, trực tiếp tới sát người Phong Tả Quân: “Cái gọi là Bá Đao, chú trọng vào liền mạch lưu loát, khí của ngươi đã đoạn, đao thế cũng ngừng.”

“Có thể thử xem.” Phong Tả Quân thấy Bạch Cực Nhạc gần sát, chỉ đơn giản là nhảy thẳng tới, trực tiếp đâm vào người Bạch Cực Nhạc, đâm cho hắn liên tục lui về sau, sau đó hắn giơ đao, có khí thế đồng quy vu tận.

“Phong Tả Quân, không thể!” Nam Cung Tịch Nhi vội vàng mở miệng ngăn cản.

Phong Tả Quân lại mỉm cười, nhướn mày nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi.

Bạch Cực Nhạc đẩy ra một chưởng, cản lại thế đâm của Phong Tả Quân, chưởng này của hắn ấn lên vai Phong Tả Quân, Phong Tả Quân chỉ cảm thấy khí lực toàn thân lập tức khựng lại, ngay cả sức giơ đao cũng không có.

“Đây là võ công tên Tô Bạch Y kia luyện?” Phong Tả Quân nghi hoặc nói.

“Xem ra ngươi biết.” Bạch Cực Nhạc nở nụ cười lạnh, vận sức lên bàn tay, bắt đầu hấp thụ nội lực của Phong Tả Quân.

“Phong Tả Quân ta tuy rằng cuồng vọng, nhưng cũng chưa từng có ảo tưởng, chỉ dựa vào mấy năm bế quan luyện đao, là có thể đạp lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu xuống dưới chân.” Phong Tả Quân cười nói.

“Có ý gì?” Bạch Cực Nhạc sửng sốt.

“Ý ta là, một mình ta không được.” Khóe miệng Phong Tả Quân nhếch lên, “Nhưng hai chúng ta thì có thể.”

Bạch Cực Nhạc lập tức buông tay, lùi nhanh về sau, nhưng vẫn chậm một chút, một cây quạt xếp cọ qua ngực hắn, để lại một vết máu nhàn nhạt, sau đó cây quạt xếp kia lại bay vòng trở về, đánh ngã mấy chục tên đệ tử Phù Sinh Túy Mộng Lâu.

“Phù Tô phiến!” Ôn Tích quát.

Chỉ thấy một nam tử áo trắng từ sau đám người nhảy ra, tiếp lấy cây quạt xếp trên không trung, xoay người một cái liền nhảy đến sau lưng Bạch Cực Nhạc, quạt xếp mở ra, trực tiếp đập tới mặt Bạch Cực Nhạc. Bạch Cực Nhạc bị cây quạt đột nhiên xuất hiện này đánh cho không kịp trở tay, liên tục lui về sau, nhưng cùng lúc đó Phong Tả Quân cũng đã phục hồi tinh thần lại, cầm đao chém tới lưng Bạch Cực Nhạc.

“Tru Thiên Diệt Địa, Sát Thần Thí Phật, Đồ Ma Trảm Tiên, Lục Yêu Tuyệt Thú!” Phong Tả Quân vừa ra tay đã dùng luôn tám thức Bá Đao, thân hình Bạch Cực Nhạc lắc nhanh, vẫn né chuẩn từng đao một, nhưng dưới thế công của một quạt một đao này, đã hoàn toàn rơi xuống hạ phong.

Trong giọng nam tử áo trắng kia tràn đầy khinh thường: “Đây là tên Bá Đao của Ác Ma thành chủ?”

Phong Tả Quân vừa múa đao vừa đáp: “Đao pháp là đao pháp của thành chủ, tên là ta tự đặt. Thế nào? Cũng xem như khí phách chứ?”

“Khí phách hay không thì ta không biết, nhưng khó nghe thì thật sự là khó nghe.” Nam tử áo trắng đánh một quạt vào vai Bạch Cực Nhạc, sau đó liền gõ ba cái, đánh cho Bạch Cực Nhạc không thể không tạm thời lùi ra.

“Ngươi là tiểu tử Tạ gia kia!” Bạch Cực Nhạc lui đến bên cạnh Bạch Hạc Bạch Long.

Bạch Long cố gắng cầm kiếm muốn đứng lên: “Lâu chủ.”

Bạch Hạc vội vàng kéo hắn: “Ca ca, thương thế của ngươi quá nặng!”

Bạch Cực Nhạc cũng nhẹ nhàng phất tay về phía Bạch Long: “Không sao.”

“Sao lại tới muộn như vậy?” Phong Tả Quân bất mãn nhìn về phía Tạ Vũ Linh.

Tạ Vũ Linh liếc mắt nhìn hắn: “Núi Thanh Thành vốn cách nơi này xa hơn Ác Ma thành một chút.” Nói xong, Tạ Vũ Linh xoay người, hành lễ với Nam Cung Tịch Nhi và ba vị quân tử: “Đệ tử Tạ Vũ Linh về núi muộn, xin sư tỷ và các vị quân tử tha thứ.”

Nam Cung Tịch Nhi cười: “Ngươi đuổi hết bọn họ xuống núi cho ta, chúng ta sẽ không trách cứ ngươi.”

“Tạ Vũ Linh cẩn tuân pháp chỉ của sư tỷ!” Tạ Vũ Linh xoay người nhìn Bạch Cực Nhạc, nói với Phong Tả Quân, “Ngươi cảm thấy hai người chúng ta hợp lực, có thể thắng được hắn không?”

Phong Tả Quân gãi đầu: “Có chút khó làm a, ta tính lại thì, hai người chúng ta liên thủ, hình như trước nay chưa từng thắng……”

“Đánh rồi nói!” Tạ Vũ Linh bước ra một bước, quạt xếp trong tay đã bay vút về phía Bạch Cực Nhạc, đồng thời trường kiếm bên hông hắn cũng ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang hiện lên, mọi người đều cả kinh.

“Phiến Kiếm Song Tuyệt?” Ôn Tích kinh hô.

Lý Ngôn Hề lộ ra nụ cười vui mừng: “Xem ra Tạ sư đệ học được ở chỗ sư phụ một thứ rất lợi hại a.”

“Con mẹ nó, vì sao lần nào Nho Thánh tiên sinh dạy công phu cho Tạ Vũ Linh, nhìn cũng có vẻ phong lưu như vậy chứ?” Phong Tả Quân cầm đao vọt lên theo.

Bạch Cực Nhạc trực tiếp chém Hạc Thủ kiếm trong tay ra, đánh cây quạt xếp kia bay ngược lại, đồng thời tay phải nhẹ nhàng xoay tròn, chân khí ngưng kết trên tay, nặng nề đấm ra phía trước một quyền.

“Đây là……” Bạch Hạc sửng sốt, hắn cũng là lần đầu tiên thấy Bạch Cực Nhạc dùng ra chiêu này.

Chiêu này hung hãn hơn xa so với Tiên Nhân Chỉ Lộ —— Khấu Thiên Môn!

Trên không trung bỗng nhiên giăng đầy mây đen, một tiếng sấm nổ vang trên không trung, mọi người giữa sân đều ngơ ngác, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Bạch Hạc và Bạch Long ngầm hiểu trong lòng, khi Bạch Cực Nhạc dùng ra chiêu này, có nghĩa là gì. Bên kia, Nam Cung Tịch Nhi cũng đã nhận ra vấn đề, nàng tung người nhảy về trước, kéo cổ áo Phong Tả Quân lại, nhanh chóng lui về sau, nhưng Tạ Vũ Linh lại cách quá xa, nàng chỉ có thể hô to: “Tạ Vũ Linh, tránh đi!”

Tạ Vũ Linh lại chỉ đứng tại chỗ, trường kiếm nhẹ nhàng vung lên.

Bạch Cực Nhạc đánh ra một quyền, mang theo chân khí bất ngờ tấn công về phía hắn, trên không trung có một tia sét đánh xuống, sét cuốn theo quyền khí, uy lực của chiêu này đã không phải võ học bình thường có thể hình dung được. Đây là một chiêu tất sát chỉ có cao thủ Thiên Đạo tam cảnh, mới có thể dùng ra.

Trường kiếm của Tạ Vũ Linh nhẹ nhàng xoay tròn tại chỗ, bụi đất dưới chân từ từ tản ra, biến thành hình một đóa hoa sen mờ ảo trên mặt đất, sau đó trường kiếm của hắn đâm ra phía trước. Tất cả động tác liền mạch lưu loát như mây trôi nước chảy.

Lúc này ngay cả Bạch Cực Nhạc cũng khó nén vẻ mặt kinh ngạc trên mặt, thấp giọng nói: “Tam Hoa Tụ Đỉnh thần công?”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 275

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.