Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lập Chí

Phiên bản Dịch · 1598 chữ

Thập Lý Lang Đang.

Học Cung.

Ba vị quân tử cùng đi tới Điệp Phong Lâu, Hoa Niệm Điệp ngồi ở bậc thang ngoài lâu, đang trêu đùa mấy con bướm bên cạnh, nhìn thấy các vị quân tử đến, hắn đứng lên, hơi cúi đầu: “Bái kiến ba vị quân tử.”

Lý Ngôn Hề tay cầm thước, vẻ mặt nghiêm túc: “Tin tức chính xác chứ?”

“Đương nhiên sẽ không lầm, lần này thậm chí Bạch Cực Nhạc còn không có ý che giấu ý đồ của mình, chỉ kém nước cắm một cây cờ trong đội ngũ của mình, trên viết bốn chữ lớn ‘ Tiêu Diệt Học Cung ’ thôi.” Hoa Niệm Điệp khẽ thở dài, “Lần này bọn họ quyết tâm muốn làm a.”

Lý Ngôn Hề nhíu mày nói: “Học Cung chúng ta từ trước đến nay không đối nghịch với bọn họ, mấy năm nay trên giang hồ, bang phái muốn tranh đoạt bá chủ nhiều không đếm xuể, tranh đấu không thôi, duy chỉ có Học Cung chúng ta độc lập với nhân thế, cũng không tham dự vào tranh đấu.”

“Chẳng lẽ nguyên do là vì chúng ta?” Một giọng nói từ sau lưng bọn họ truyền tới, ba vị quân tử đồng thời xoay người, thấy Tạ Khán Hoa và Hách Liên Tập Nguyệt đứng đó, Tạ Khán Hoa chắp tay hành lễ với ba vị quân tử, “Nếu là vì hai người chúng ta, vậy thì chúng ta lập tức xuống núi là được.”

“Nói cái gì vậy?” Lý Oai cả giận nói, “Học Cung chúng ta lại sợ bọn chúng à?”

Lý Ngôn Hề cúi đầu trầm ngâm một lát, cuối cùng lắc đầu nói: “Nếu thật sự là vì Tạ tiên sinh và Hách Liên tiên sinh, thì Bạch Cực Nhạc cũng sẽ không chờ lâu như vậy, hắn làm như vậy, ta đoán là muốn thông qua việc vây công Học Cung, bức Tô Bạch Y biến mất đã lâu ra mặt.”

“Tô Bạch Y ở xa tận Côn Luân, nơi đó ngăn cách bước chân, cho dù Bạch Cực Nhạc thật sự tấn công Học Cung, tin tức cũng không truyền được tới đó.” Chu Chính không đồng ý với cách nói này.

“Trước khi ba vị quân tử tới đây, chỗ ta vừa lấy được mật báo mới nhất, bên bờ Nam Hải có một tòa tiên sơn xuất hiện, ở trong mây mù mờ mịt, như thật như ảo, các ngư dân ở đó đều cho rằng có tiên nhân giáng lâm, tôn thờ như thần linh, tất cả những việc này, có vẻ giống năm đó như đúc a.” Hoa Niệm Điệp sâu kín nói.

“Thì ra là thế.” Tạ Khán Hoa trầm giọng nói, “Lữ Huyền Thủy, hắn đã trở lại.”

Chu Chính gật đầu: “Xem ra là Bạch Cực Nhạc, muốn dồn sức, thay Lữ Huyền Thủy dọn sạch tất cả chướng ngại, đón Doanh Châu giáng lâm.”

“Bảo Điệp Phong truyền tin tức xuống đi, trừ các đệ tử sống trên núi, còn lại tất cả các đệ tử của các đại thế gia gửi tới nhanh chóng thu dọn hành lý, xuống núi đi.” Lý Ngôn Hề nói với Hoa Niệm Điệp, “Đệ tử sống trên núi nếu không muốn ở lại, cũng không cần giữ.”

Hoa Niệm Điệp lắc đầu thở dài một tiếng: “Học Cung chúng ta với bên ngoài thì được xưng là có ba nghìn đệ tử, nhưng trên thực tế đệ tử sống trong Học Cung hiện giờ có một trăm ba mươi hai người, đệ tử các phái đến du học thì có một nghìn hai trăm sáu mươi lăm người, cộng lại cũng không đủ một nghìn năm trăm người, trong những người này còn có một phần rất lớn không biết võ công, mà nghe nói lần này Bạch Cực Nhạc triệu tập cao thủ các phái lại, có hơn hai ngàn người……”

“Thì đã sao?” Lý Oai hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ người nhiều, là chúng ta sợ bọn họ chắc? Đệ tử các phái tới Học Cung cũng chỉ là ngưỡng mộ thánh danh của Học Cung chúng ta, chẳng lẽ còn muốn bọn họ cùng chúng ta liều mạng vì Học Cung, bọn họ có gia tộc của mình cần phải bảo vệ, không thể để tính mạng lại nơi này được.”

“Nhưng tri thức chúng ta học được ở Học Cung, không ủng hộ chúng ta rời khỏi Tiền Đường thành.” Một giọng nói mang theo vài phần ý cười bỗng nhiên vang lên, mọi người quay đầu, nhìn thấy một người trẻ tuổi tay cầm quạt xếp, cười tủm tỉm đứng đó.

“Lam Ngọc Trạch?” Tạ Khán Hoa nhận ra người trẻ tuổi luôn đứng bên cạnh Tạ Vũ Linh, mặt mang theo nụ cười ôn hòa hữu lễ này, hắn là thiếu chủ của Phiêu Miểu Sơn, cũng coi như là gia môn hiển hách.

Lam Ngọc Trạch gật đầu: “Bái kiến ba vị quân tử, bái kiến Hoa lâu chủ, Tạ tiên sinh, Hách Liên tiên sinh.”

“Ngươi đến đây làm gì?” Lý Ngôn Hề nghiêm túc hỏi.

Lam Ngọc Trạch mở quạt xếp ra, bốn chữ “Dĩ Hạ Phạm Thượng” trên quạt vô cùng bắt mắt, hắn cười nói: “Lão đại của chúng ta không ở đây, ta thay mặt lão đại tới biểu thị thái độ của Huyết Anh phái chúng ta, mặc kệ mấy ngày tới sẽ sảy ra chuyện gì, đệ tử Huyết Anh phái chúng ta tuyệt sẽ không rời khỏi Thập Lý Lang Đang nửa bước.”

“Làm càn!” Lý Ngôn Hề dậm chân, “Nếu các ngươi chết ở trên núi, ta làm sao có thể giải thích với gia tộc của các ngươi?”

“Tiên sinh nghiêm trọng rồi, nếu chúng ta chết ở trên núi, sợ là Học Cung cũng không còn, nếu Học Cung đã không còn, vậy thì mọi người đều không còn nữa, giải thích hay không giải thích, đó cũng là chuyện của kiếp sau.” Giọng điệu Lam Ngọc Trạch bình thản, dường như sinh tử cũng chẳng phải việc lớn đáng tìm tòi nghiên cứu gì.

“Ngươi!” Lý Ngôn Hề giơ một ngón tay, chỉ Lam Ngọc Trạch, tuy rằng tức giận, nhưng nghẹn nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.

“Sư huynh, có phải ngươi thấy rất kỳ quái không, vì sao một người giỏi giảng đạo lý như ngươi, lúc này đối mặt vói một tiểu đệ tử của Học Cung, lại ngay cả một câu răn dạy cũng không nói nên lời?” Chu Chính dừng một chút, sau đó vỗ vai hắn, “Bởi vì chuyện lâm nguy mà chạy, vốn cũng không nằm trong nhận thức của ngươi, ngươi chỉ không hy vọng bọn họ gặp nguy hiểm, nhưng đổi lại là ngươi hai mươi năm trước, giờ phút này cũng sẽ đứng ở đây, nói với sư trưởng của mình những lời như vậy.”

“Aizzz.” Lý Ngôn Hề tức giận liên tục lắc đầu.

Lúc này, lại có một đám người từ dưới chân núi đi lên, tất cả bọn họ đều mặc học phục màu trắng, sau lưng học phục viết bốn chữ to —— “Vô Ác Bất Tác”, bốn chữ kia nhìn qua đúng là viết xấu vô cùng, nhưng cách hành bút phóng khoáng, mang theo loại khí phách nào đó khôn kể, đúng là chữ Phong Tả Quân tự tay viết cho bọn họ. Chính là đối thủ một mất một còn của Huyết Anh phái —— Cực Ác bang.

“Hứa Triết, ngươi lại tới đây làm gì?” Lý Ngôn Hề nhìn thấy tên tam công tử của Diêm La Điện, môn nào cũng đứng thứ nhất từ dưới lên này, đầu không nhịn không được mà đau lên.

Hứa Triết cất cao giọng nói: “Bang chủ chúng ta không ở đây, chúng ta thay hắn tới biểu thị thái độ, thề cùng tồn vong với Học Cung!”

“Bang chủ cái gì, thật là làm bừa! Học Cung ta là nơi văn thánh, lại bị các ngươi quấy lên như hạng cửu lưu tầm thường! Đều tại ngươi, tuyên truyền cái gì mà Cực Ác Chi Đạo, ngươi cho rằng đang ở trong tiểu thuyết thoại bản à?” Lý Ngôn Hề giận sôi máu, vừa đánh vừa mắng Chu Chính bên cạnh.

“Ha ha ha ha, vậy không phải rất hay à, quân tử không câu nệ tiểu tiết!” Chu Chính ngược lại là rất cao hứng, “Rất hay, rất hay!”

“Hay cái gì? Phụ thân tên Hứa Triết này là Hình Phạt chi vương Hứa Diêm La, mười ba cây châm đâm xuống, thần tiên hạ phàm cũng phải quỳ xuống đất xin tha!” Lý Ngôn Hề chỉ vào Hứa Triết, bất đắc dĩ nói, “Còn có tên Lam Ngọc Trạch kia, phụ thân hắn Lam Nhất, giết người trước nay toàn là một đao đoạn hồn. Aizz, xem ra là trời muốn tiêu diệt Học Cung ta a.”

Tạ Khán Hoa bỗng nhiên ngửa đầu cười nói: “Thế nhân đều nói Học Cung, là nơi tụ hợp của mạch văn trong thiên hạ, nhưng hôm nay được thấy, không chỉ là mạch văn, mà còn là nghĩa khí, cũng là khí phách!”

“Tạ tiên sinh nói chuyện luôn văn nhã như vậy.” Lam Ngọc Trạch cười nói.

“Hoặc có thể nói là, lăng vân chi khí!” Tạ Khán Hoa nắm tay nói, “Tam quân tử không cần nghĩ nhiều, trận chiến này, chúng ta chưa chắc đã bại!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 319

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.