Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy Tới

Phiên bản Dịch · 1472 chữ

Hòa Đan Thân Vương sững sờ một lát, lập tức quay đầu ngựa lại, muốn chạy. Nhưng chỉ nghe thấy một tiếng rít, tất cả bầy sói bên cạnh đều nhào tới, trực tiếp kéo hắn xuống ngựa. Từng tiếng kêu rên truyền tới, trong giây lát cơ thể Hòa Đan Thân Vương đã bị xé thành mảnh nhỏ.

Tô Tiễn cười xoa đầu Đạm Đài Tĩnh Nguyệt: “Đây là anh hùng của thảo nguyên các ngươi? À phải nói là đã từng, nhưng hiện giờ răng nanh của hắn đã bị nhổ.”

Bầy sói dưới sự chỉ huy của Tô Bạch Y, tất cả đều phản công lại đám võ sĩ Kính Bắc tộc, nghe thấy tiếng kêu rên không ngừng vang lên, vẻ mặt Tô Bạch Y lại càng hưng phấn, hắn nhìn qua Trần Phong Khởi bên cạnh. Trần Phong Khởi theo bản năng lùi về sau một bước. Nhưng Tô Bạch Y lại như là đã mất đi hứng thú với hắn, Tô Bạch Y bước ra phía trước vài bước, sau đó tung người nhảy lên lưng một con sói trắng uy mãnh nhất gần đó, hắn rống giận một tiếng vang tận trời, sau đó dẫn theo bầy sói tiến lên hướng bắc.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao?” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt hỏi.

“Nữ tử thảo nguyên các ngươi, từng cưỡi sói chưa?” Tô Tiễn hỏi.

Đạm Đài Tĩnh Nguyệt sửng sốt: “Nữ tử thảo nguyên chúng ta, từ nhỏ đã cưỡi ngựa lớn lên, thậm chí còn từng cưỡi bò Tây Tạng, nhưng sói, chỉ có tộc nhân Kính Bắc tộc mới có thể cưỡi.”

“Hôm nay ca ca cho ngươi cưỡi một con.” Tô Tiễn bắt lấy vai Đạm Đài Tĩnh Nguyệt, nhảy lên lưng một con sói xám, con sói xám có chút bất mãn, ra sức lắc mình, lại bị Tô Tiễn đánh thẳng một quyền vào người.

“Oa nga, oa nga.” Tô Bạch Y cưỡi con sói trắng kia chạy đầu tiên, tâm tình có vẻ như cực kỳ sảng khoái, phát ra mấy tiếng cực kỳ vui sướng. Tô Tiễn dẫn theo Đạm Đài Tĩnh Nguyệt đi theo hắn, gió lạnh quét vào mặt, cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

“Cứ chạy như điên thế đi, hướng bắc, hướng bắc, là có thể tới Vô Ngân sơn.” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt nhìn phía trước nói.

“Được.” Tô Tiễn gật đầu.

Bọn họ cứ chạy như vậy suốt một đêm, chạy từ đêm khuya đến lúc mặt trời lên, cho đến khi Tô Bạch Y phát ra một tiếng thét dài tận trời, bầy sói mới ngừng lại được. Tô Bạch Y ngẩng đầu lên, chỉ thấy một dãy núi cao ngất, cao tới tận mây, dãy núi kia nhìn trái ngó phải, tựa như không thể nhìn thấy điểm cuối, nhìn lên trên, che trời lấp đất, ánh sáng mặt trời cũng không thể xuyên qua.

“Đây chính là Vô Ngân sơn?” Tô Tiễn hỏi.

Tô Bạch Y từ trên lưng sói trắng nhảy xuống, ánh đỏ trong mắt cũng dần dần tan đi, có vẻ thần trí đã dần dần khôi phục bình thường, mà đàn sói kia tất cả đều yên lặng lui đi, chúng nó tựa hồ sinh ra sợ hãi với Vô Ngân sơn, nhưng khi bầy sói vừa lui đi, lại có một thanh kiếm từ trong bầy sói đâm ra.

Khoái Kiếm Trần Phong Khởi.

Một kiếm xông thẳng về phía Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y cảm nhận được nguy hiểm, chậm rãi quay đầu, ánh đỏ trong mắt hắn còn chưa rút đi hoàn toàn, trên người vẫn mang theo luồng Tiên Nhân chi lực đáng sợ kia, hắn trực tiếp phất tay xuất ra một quyền, liền đánh trường kiếm của Trần Phong Khởi vỡ thành mảnh nhỏ, sau đó lại một quyền đánh bay Trần Phong Khởi. Nhưng giờ phút này Tô Bạch Y đã không còn chân khí hộ thể mãnh mẽ như ban nãy nữa, sau hai quyền tay hắn cũng đã máu tươi đầm đìa, ánh đỏ trong mắt đã hoàn toàn rút đi, hắn khôi phục thần trí, nhìn Trần Phong Khởi ngã dưới đất.

Cả bộ ngực của Trần Phong Khởi đã bị quyền vừa rồi đánh cho dập nát, lúc này đã nằm trong vũng máu, hơi thở thoi thóp.

“Giết chết ta, quan trọng như vậy sao?” Tô Bạch Y bất đắc dĩ hỏi.

Trần Phong Khởi nôn ra một ngụm máu tươi, khó khăn nói: “Ta muốn về nhà.”

“Nếu như phải giết chết một người mới có thể về nhà, vậy thì có lẽ địa phủ, mới là đường về của ngươi.” Tô Bạch Y thở dài một tiếng.

“Có lẽ.” Trần Phong Khởi nhắm hai mắt lại, đã ngừng thở.

Tô Bạch Y quay đầu, hỏi Tô Tiễn: “Tiền bối, bọn người kia đối với ngươi mà nói, căn bản không đáng nhắc tới, vì sao còn phải sắp xếp cho ta nhập mộng?”

Tô Tiễn cười: “Thật ra ta đã bị thương không nhẹ.”

“Ta biết, nhưng dù vậy, giết bọn họ, đối với ngươi mà nói vẫn dễ như trở bàn tay.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.

“Nhưng ta không muốn, sau khi ta vào thảo nguyên, là không còn ra một kiếm nào nữa.” Tô Tiễn sâu kín nói.

Tô Bạch Y suy nghĩ: “Tiền bối đang dưỡng kiếm?”

“Không sai.” Tô Tiễn gật đầu.

“Để lúc nào xuất kiếm?” Tô Bạch Y hỏi.

“Chính là lúc này.” Tô Tiễn điểm chân một cái, đi tới bên cạnh Tô Bạch Y, “Mượn kiếm ngươi một lát.”

“Hả?” Tô Bạch Y sửng sốt, Quân Ngữ kiếm bên hông đã bị Tô Tiễn rút ra, chỉ thấy Tô Tiễn tung người nhảy, nhảy lên giữa không trung.

Đối với Vô Ngân sơn trước mặt mà nói, bóng hình Tô Tiễn có vẻ vô cùng nhỏ bé, kiếm trong tay lại càng như muối bỏ biển, nhưng trường kiếm của hắn vung lên, đạo kiếm khí kia lại cuồn cuộn vô cùng, tuyết đọng liên miên bất tận trên Vô Ngân sơn bị kiếm khí xẹt qua, cuồn cuộn không ngừng chảy từ trên đỉnh núi xuống, mặt đất cũng hơi chấn động.

“Là, là tuyết lở!” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt hoảng sợ nói.

Chỉ thấy từng khối từng khối tuyết lớn chảy xuống dưới, một ánh mặt trời xuyên qua đỉnh Vô Ngân sơn chiếu xuống, chiếu sáng trước mặt bọn họ.

“Đừng sợ.” Tô Tiễn cắm Quân Ngữ kiếm về vỏ, đáp xuống bên cạnh hai người, “Đây chính là thần quang theo như lời ngươi, nó sẽ chỉ dẫn cho chúng ta đường tới Côn Luân.”

“Thần quang.” Đạm Đài Tĩnh Nguyệt lẩm bẩm nói.

“Hình như có người tới đây.” Tô Bạch Y nhíu mày nói.

Chỉ thấy cách đó không xa có một người áo trắng đi tới, người áo trắng đi rất chậm, tựa như chỉ đang chậm rãi dạo bước, nhưng tốc độ đi tới lại rất nhanh, không bao lâu đã đi tới trước mặt bọn họ. Người áo trắng đứng dưới ánh mặt trời chiếu xuống, khuôn mặt hắn không thể nhìn rõ, một thân áo trắng ở dưới ánh mặt trời phát ra hào quang bắt mắt, tựa như tiên nhân lâm thế.

“Đã rất lâu rồi không có ai đi tới nơi này.” Người nọ chậm rãi mở miệng nói.

Tô Tiễn quỳ một gối xuống đất, ngữ khí cung kính: “Hậu nhân Tô Tiễn, bái kiến lão tổ tông.”

“Tô Tiễn?” Trong giọng người nọ mang theo vài phần ý cười, “Trước đây cứ mỗi người tới nơi này, lại trẻ hơn so với người trước một chút. Thế nào? Hiện giờ người trẻ tuổi của Tô thị không còn nữa à, lại để một lão nhân tới nơi này tìm ta?”

“Tô Bạch Y.” Tô Tiễn quát khẽ.

Tô Bạch Y lúc này mới phản ứng lại, lập tức quỳ một chân theo: “Hậu nhân Tô Bạch Y, bái kiến lão tổ tông.”

Người nọ nhìn Tô Bạch Y, hơi sửng sốt: “Sao ngươi lại tới nữa?”

“Hả?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói, “Lão tổ tông, lời này là có ý gì?”

“À.” Người nọ sờ cằm mình, “Ngươi nhìn qua còn trẻ hơn hắn một chút, xem ra ngươi không phải hắn, ngươi là con hắn à?”

Tô Bạch Y bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Người mà lão tổ tông nói đến chính là Tô Hàn? Tô Hàn chính là phụ thân ta!”

Người nọ cười nói: “Đúng vậy đúng vậy. Kiếm vừa rồi là ngươi chém ra hả? Chẳng ra gì a, không được chân truyền từ phụ thân ngươi à?”

Vẻ mặt Tô Tiễn xấu hổ: “Là ta chém ra.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 331

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.