Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền Nghề

Phiên bản Dịch · 1585 chữ

Nam Cung Tịch Nhi nghi hoặc nói: “Tấm mặt nạ đó cũng chẳng phải ta hủy, ngươi tìm ta làm gì?”

Tiết Thần Quan không trả lời, chỉ bước tới phía trước một bước.

“Tiết tiên sinh.” Mộc Cầm Sắt trầm giọng nói, “Nếu là khách, thì phải tuân theo quy củ của chủ nhà. Ta đồng ý để ngươi vào viện, nhưng không có nghĩa ta đồng ý cho ngươi có thể làm bất cứ việc gì ở Mộc gia ta. Nam Cung cô nương là khách của ta, ngươi không thể mang nàng đi.”

Tiết Thần Quan dừng bước chân: “Chỉ bằng bốn thanh kiếm đen thui này, cũng dám nói với ta những lời như vậy?”

Mộc Cầm Sắt cười lạnh nói: “Tiết tiên sinh đây là muốn thăm dò át chủ bài của Mộc gia ta à? Muốn xem ta, có phải chỉ có bốn thanh kiếm đen này hay không.”

Tiết Thần Quan gật đầu: “Trên giang hồ từng có lời đồn, nếu một ngày nào đó buồn chán, cảm giác thiên hạ này không còn địch thủ, vậy thì cứ xông vào phủ của Mộc gia một lần. Ở đó sẽ gặp được các cao thủ đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm, cao nhân lánh đời chưa bao giờ hiện thân, đệ nhất thích khách giết người trong vô hình, hiện giờ ta cũng coi như đã xông tới trước mặt Mộc gia chủ, nhưng mà kết quả lại làm ta có chút thất vọng a.”

“Ngươi còn chưa tới gần ta trong vòng năm bước.” Cho dù đối mặt với thiên hạ đệ nhị Tiết Thần Quan, Mộc Cầm Sắt vẫn mặt không đổi sắc, “Tiên sinh có thể thử, tới gần ta trong vòng năm bước, xem có kinh hỉ gì hay không.”

“Ha ha ha ha ha.” Tiết Thần Quan cười vang, sau đó ngẩng đầu, nhìn lên mái hiên, “Hai vị lão tiên sinh, đã lâu không gặp, thì ra các ngươi lại trốn ở chỗ này ăn sung mặc sướng!”

“Tên tiểu tử thối ngươi, lần nào gặp ngươi cũng chẳng phải chuyện tốt gì, hai người chúng ta lớn tuổi rồi, đánh một trận chắc phải mất đi một năm tuổi thọ mất, ngươi suy nghĩ cho kỹ!” Một giọng nói to lớn vang dội bỗng nhiên vang lên sau lưng đám người Nam Cung Tịch Nhi.

“Đi nhanh đi đi nhanh đi, đừng cho lão gia tử ta thêm phiền toái nữa, nếu thật sự phải đánh, hai người chúng ta sẽ phải chết một người, nhưng ngươi có thể cũng không sống nổi, không tính ra không tính ra! Tiểu cô nương này có gì tốt, đáng để ngươi dùng mạng đổi à?” Một giọng nói khác có chút sắc bén vang lên, trong giọng nói tràn đầy bực bội.

Tứ Hắc Kiếm nhìn nhau, bọn họ ở trong Mộc phủ nhiều năm, vẫn luôn cho rằng mình là phòng tuyến cuối cùng của gia chủ Mộc gia, lại không nghĩ rằng trong phủ còn cất giấu cao thủ đứng cao hơn bọn họ một cảnh giới.

“Hai vị tiền bối này, chẳng lẽ là……” Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt.

“Suỵt.” Mộc Cầm Sắt ra hiệu im lặng, “Hai vị tiền bối này không muốn tên của bọn họ bị người khác nhắc tới nữa.”

Tiết Thần Quan lắc đầu, lui về sau một bước.

“Như vậy mới ngoan chứ.” Giọng nói to lớn vang dội kia lại vang lên, “Đừng đi tay không, tiểu Mộc Mộc, đưa chút lễ vật cho người ta đi.”

“Ba rương Đông Hải Minh Châu, năm cuộn lụa Thất Thượng Kinh, một vạn lượng vàng, mười hộp ngọc tốt.” Giọng nói sắc bén kia vang lên, mang theo vài phần châm chọc, “Ta làm chủ thay cho tiểu Mộc Mộc, hay là mỹ nhân? Nếu đẹp như tiểu cô nương này thì ta không tìm thấy, nhưng kém hơn vài phần, thì ta có thể sắp xếp cho ngươi một phòng.”

Mộc Cầm Sắt nở nụ cười khổ: “Hai vị tiền bối cũng thật hào phóng a.”

Tiết Thần Quan lại chỉ lắc đầu.

“Không cần?” Giọng nói to lớn vang dội nghi hoặc nói.

“Vẫn không đi?” Giọng nói sắc bén quát.

“Các vị đều hiểu lầm rồi.” Tiết Thần Quan vung tay lên, biến tấm mặt nạ trên mặt thành một gương mặt tươi cười, “Ta tới đây, không phải để mang Nam Cung cô nương đi.”

“Ồ?” Mộc Cầm Sắt nhẹ nhàng nhấc tay, Tứ Hắc Kiếm lập tức lui xuống, hắn nhìn qua Nam Cung Tịch Nhi, “Nhưng tiên sinh vừa mới nói, chuyến này tới đây để tìm nàng, đã muốn tìm nàng, mà mục đích lại không phải mang nàng đi, Mộc mỗ có chút không hiểu.”

Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn dựa vào ta để tìm kiếm tung tích của Phù Sinh Túy Mộng Lâu?”

“Vốn là muốn tìm đám hỗn đản ấy, giết bọn chúng không chừa phiến giáp. Nhưng trên đường đi, ta bị một tên ẻo lả thích chơi bướm quấn lấy.” Tiết Thần Quan bất đắc dĩ nói, “Thật ra ta bị dị ứng với phấn hoa, đã hắt xì rất nhiều a.”

Nam Cung Tịch Nhi suy nghĩ một lát: “Hoa sư huynh?”

“Chính là gia hỏa gọi là Hoa Niệm Điệp gì đó, hắn là thủ lĩnh tổ chức Điệp Phong gì đó của Học Cung các ngươi a. Hành tung của ta rất khó bị tìm thấy, không nghĩ hắn lại tự mình ra tay, đuổi theo ta ba ngày ba đêm cuối cùng vẫn đuổi kịp ta.” Tiết Thần Quan nhún vai.

“Hoa sư huynh tìm tiền bối làm gì?” Nam Cung Tịch Nhi khó hiểu.

“Hắn truyền tin thay sư đệ ngươi, tên sư đệ họ Tô kia của ngươi, thật đúng là kiếm xuất kỳ chiêu, vậy mà có thể nghĩ tới việc tìm ta, lại còn đoán rất chuẩn ta sẽ đồng ý chuyện này.” Tiết Thần Quan cười nói, “Làm cho ta rất bị động a, chỉ có thể bỏ việc đuổi giết đám hỗn đản kia, tới nơi này tìm ngươi.”

“Bạch Y viết thư cho ngươi? Hắn muốn ngươi đồng ý chuyện gì?” Nam Cung Tịch Nhi vẫn không hiểu.

“Hắn bảo ta truyền võ công cho ngươi. Thiên hạ đệ nhất nội công, Vạn Đạo Tâm Môn.” Tiết Thần Quan chậm rãi nói.

Toàn trường chấn kinh, ngay cả Mộc Cầm Sắt sắc mặt cũng phải thay đổi vì câu này, bảo một võ giả truyền võ công mạnh nhất của mình cho người khác, không thể nghi ngờ gì cả đó là một việc không có khả năng, huống chi võ giả này còn là Tiết Thần Quan đã không còn địch thủ trên thiên hạ, môn võ công này còn là căn nguyên nội công trong thiên hạ, chí cao võ học Vạn Đạo Tâm Môn.

“Vạn Đạo Tâm Môn, tên họ Tô kia thật đúng là ngông cuồng a, lão gia tử ta cũng muốn học, tiểu tử họ Tiết, có thể dạy ta không?” Giọng nói to lớn vang dội hỏi.

“Ngươi học Vạn Đạo Tâm Môn làm gì, nội công ngươi đã rất cao rồi, cái cần luyện là chiêu thức. Còn chiêu thức của ta đã đến đỉnh phong, nội công lại kém vài phần hỏa hậu, tiểu Tiết, ngươi dạy ta đi, ta truyền Âm Quỷ Thủ Thập Tam Thức lại cho ngươi.” Giọng nói sắc bén kia lập tức đè giọng nói to lớn vang dội xuống.

Tiết Thần Quan lắc đầu: “Không dạy.”

Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày: “Vậy tiền bối, ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, gặp mặt ta, là vì?”

“Đương nhiên là tới dạy ngươi Vạn Đạo Tâm Môn a.” Tiết Thần Quan đi tới phía trước, “Chẳng phải ta vừa mới nói rồi à? Sư đệ ngươi đoán được ta sẽ đồng ý chuyện này. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ ở lại trong Mộc phủ, không biết Mộc gia chủ có vui lòng không?”

Mộc Cầm Sắt sửng sốt, sau đó lập tức trả lời: “Vinh hạnh cực kỳ.”

“Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể gọi ta là sư phụ, nhưng ta không biết Học Cung có quy củ nào không cho bái người ngoài làm thầy hay không, nếu không thì, ngươi cứ gọi ta bằng tên thật hoặc là tiền bối cũng được.” Tiết Thần Quan nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi.

“Sao lại thế này, sao lại thế này? Tiểu tử này muốn truyền Vạn Đạo Tâm Môn cho người khác, mà giọng điệu còn khiêm tốn như vậy? Sợ người ta không học à?” Giọng nói sắc bén kia vang lên.

Nam Cung Tịch Nhi do dự một lát, sau đó quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói: “Đệ tử Nam Cung Tịch Nhi, có thể bái tiền bối làm thầy, quả thật là chuyện may mắn trong đời, không dám chối từ.”

Tiết Thần Quan cười nói: “Xem ra Học Cung không có quy tắc cổ hủ này.”

“Học Cung dạy, tam nhân đồng hành, tất hữu ngã sư yên. Trong ba người đồng hành, tất có một người là thầy của ta, vậy thì sao phải cố chấp với một sư môn chứ?” Nam Cung Tịch Nhi ngẩng đầu nói.

“Được.” Tiết Thần Quan gật đầu.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 313

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.