Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Phương

Phiên bản Dịch · 1601 chữ

Ác Ma thành.

Phong Tả Quân toàn thân đầy mồ hôi ngã dưới đất, tay run lên kịch liệt, ngay cả đao cũng không cầm được.

“Ngươi, ngay cả một đao của ta cũng không tiếp được à?” Mạc Vấn khiêng kim đao đứng trước mặt Phong Tả Quân, “Cứ như vậy, mà cũng muốn kế thừa Bá Đao của ta?”

“Ha a! Đại Phong khởi ——” Phong Tả Quân quát lên một tiếng lớn, lần thứ hai vung trường đao trong tay lên.

Trước khi vào Học Cung Phong Tả Quân là một người vô cùng kiêu ngạo, cho dù bước vào Học Cung có đầy rãy những con cháu thế gia, thì loại kiêu ngạo này trước nay vẫn chưa từng bỏ, gặp được địch thủ lâu năm Tạ Vũ Linh ngược lại càng kích thích loại kiêu ngạo này của hắn. Nhưng tất cả kiêu ngạo của hắn, trong mấy ngày qua quyết đấu với Mạc Vấn, đã không còn sót lại chút gì.

Mỗi ngày Mạc Vấn chỉ ra một đao, nhưng Phong Tả Quân ngay cả một đao này cũng không tiếp được.

“Ngươi mỗi ngày, chỉ có cơ hội một lần.” Lần này Mạc Vấn ngay cả đao cũng không ra, trực tiếp giơ tay nắm lấy cổ tay Phong Tả Quân, cướp chuôi Tuyết Lạc đao kia tới tay mình, sau đó tung chân đá Phong Tả Quân bay ra ngoài.

Phong Tả Quân đập vào tường, đau đến nhe răng trợn mắt: “Thành chủ ngươi thật đúng là không lưu tình a.”

“Ngươi rất kiêu ngạo.” Mạc Vấn nắm cổ áo, xách Phong Tả Quân dưới đất lên, giơ lên không trung, “Cho nên mấy năm tiếp tới, ta sẽ dẫm lên sự kiêu ngạo của ngươi, liên tục chà đạp, chà đạp kiêu ngạo của ngươi đến một chút cũng không còn.”

“Mấy năm tiếp tới?” Phong Tả Quân cười khổ nói, “Cần lâu như vậy ư?”

“Ngươi cho rằng thiên hạ đệ nhất đao dễ tiếp như vậy à, một năm tới khả năng ngươi cũng không tiếp được một đao của ta.” Mạc Vấn ném thẳng Phong Tả Quân về phía sau.

Núi Thanh Thành.

Tạ Vũ Linh cũng tương tự, toàn thân đầy mồ hôi, chẳng qua hoàn cảnh của hắn, so với Phong Tả Quân mà nói thì tốt hơn rất nhiều.

Ở giữa núi rừng, hoa thơm chim hót, Tạ Vũ Linh đi theo tiểu đạo đồng Mặc Trần không ngừng chạy lên, xuống núi.

“Bảy đóa kỳ hoa, hôm nay sao đến một đóa cũng chưa nhìn thấy, chẳng lẽ là hôm nay không thể hoàn thành nhiệm vụ Đạo Quân đại nhân giao phó à?” Tạ Vũ Linh dừng lại trên một cành cây đa, lau mồ hôi trên trán.

Mặc Trần bên dưới cũng ngừng lại, nghe thấy lời này của Tạ Vũ Linh cũng cả kinh: “Ngươi đang nói gì? Ngươi muốn gom đủ cả bảy đóa kỳ hoa trong hôm nay?”

Tạ Vũ Linh nghi hoặc nói: “Rất khó à?”

“Nếu không phải vẻ mặt của Tạ sư huynh ngươi rất nghiêm túc, thì Mặc Trần còn tưởng ngươi đang nói đùa đấy. Bảy đóa kỳ hoa, Long Mãng Hoa, Vạn Phương Hải Đường, Tử Dương Mân Côi, Tam Sắc U Lan, Tuyết Tâm Lan, Tiên Nhân Lâm, có rất nhiều loại đến ngày xuân là có, nhưng cũng có loại phải chờ tới ngày trời đổ tuyết lớn, sao có thể gom đủ trong một ngày được. Hơn nữa, những loại hoa này được xưng là kỳ hoa, đương nhiên là rất khó tìm, chớ nói một ngày gom đủ bảy đóa, cho dù là tốn một tháng, sợ là cũng rất khó tìm được một đóa!” Mặc Trần vươn vai, “Tạ sư huynh, tâm ngươi cũng quá nóng nảy.”

Tạ Vũ Linh sửng sốt: “Đạo Quân tiên sinh nói, tìm đủ bảy đóa kỳ hoa, mới có thể tu luyện Tam Hoa Tụ Đỉnh thần thông, vậy nếu như lời ngươi nói, ta muốn tu luyện thần thông này, phải chờ tới một năm sau.”

“Ngươi rất sốt ruột à?” Mặc Trần hỏi.

Tạ Vũ Linh gật đầu: “Ta rất sốt ruột.”

“Vậy thì cũng không có cách nào, cũng không thể làm Tuyết Tâm Lan chỉ ngày đông, tuyết lớn mới có nở ngay bây giờ được, cũng không thể làm Tử Dương Mân Côi chỉ khi mặt trời chói chang chiếu xuống mới có, nở ngay vào khi trời giăng đầy mây như lúc này được a.” Mặc Trần bất đắc dĩ nói, “Vạn vật đều có quy luật vận hành của nó, người không thể nghịch thiên.”

Tạ Vũ Linh trầm mặc một lát, điểm chân một cái, lại tiếp tục tiến về phía trước.

Trong Đạo phủ, Đạo Quân nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Những đệ tử này của ngươi, đi quá nhanh.”

“Nhanh không tốt à? Ngày đi ngàn dặm, mới có thể ngắm hết thiên hạ.” Nho Thánh cười trả lời.

Đạo Quân lắc đầu nói: “Ngắm hết thiên hạ, cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa. Hơn nữa còn dễ quên mất phải yên tĩnh nhìn cho kỹ tâm của mình.”

“Ngươi lại nói những lời huyền diệu khó hiểu này nữa.” Nho Thánh hừ lạnh một tiếng.

“Ta thế nhưng là Đạo Quân a.” Đạo Quân ngạo nghễ nói.

Thanh Châu thành.

Mộc phủ.

Nam Cung Tịch Nhi mấy năm qua hành tẩu giang hồ đã đi qua không ít nơi, bao gồm Vương gia đứng đầu tứ đại gia tộc, Thiên Hiểu Vân Cảnh Phong gia, Thập Lý Lang Đang Học Cung, Duy Long Sơn Thượng Lâm Thiên Cung, đều là những đại môn phái số một số hai trên giang hồ, nhưng mặc kệ là Thượng Lâm Thiên Cung từng đứng đầu giang hồ, hay là Học Cung có 3000 nho sinh tọa trấn, ở trước mặt tòa phủ của Mộc gia này, tất cả đều không đáng nhắc tới.

Những môn phái giang hồ đó tự xưng là Thiên Cung, Vân Cảnh, mà Mộc gia lại chỉ tự xưng là phủ, nhưng trên đời nào có phủ lớn như vậy? Cơ hồ gần nửa tòa Thanh Châu thành đã bị Mộc phủ bao trùm. Đừng nói tới minh châu để lát bậc thang, bảng hiệu làm bằng ngọc thạch, ngay cả người hầu quét dọn vệ sinh trước phủ, cũng đều mặc quần áo nạm tơ vàng, cây chổi cầm trong tay, còn là làm bằng bạc.

“Dùng bạc làm chổi thì quét dọn sẽ sạch sẽ hơn à?” Vừa tới đây ngày đầu tiên, Nam Cung Tịch Nhi đã hỏi câu này.

Lão quản gia dẫn nàng vào cửa cười nói: “Chổi làm bằng bạc khi quét dọn, sẽ khí phái hơn một chút.”

“Tùy hứng.” Nam Cung Tịch Nhi suy nghĩ, chỉ trả lại hai chữ này.

Nàng đã ở trong Mộc phủ được mấy ngày, trong viện có ba thị nữ hầu hạ, mỗi ngày sáng trưa chiều đều sẽ có đại phu tới bắt mạch cho nàng. Lúc này nàng đang ngồi trong sân phơi nắng, bỗng nhiên nghĩ tới hình như đã rất nhiều năm rồi mình chưa từng có cuộc sống an tĩnh như vậy, có một loại cảm giác thanh thản khó nói thành lời, nhưng lại thiếu bằng hữu làm bạn.

“Nam Cung cô nương, mấy ngày qua ở trong phủ đã quen chưa?” Một giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng Nam Cung Tịch Nhi.

Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt, có thể tiếp cận nàng lặng yên không một tiếng động như vậy, chứng tỏ thân pháp người này cực kỳ tinh diệu. Nàng cảnh giác xoay người, nhìn thấy một nam tử trung niên toàn thân áo trắng đứng xa xa ngoài cửa viện. Nàng khẽ nhíu mày, thì ra người này cách xa đến như vậy, khó trách mình không phát hiện, nhưng vì sao giọng nói phát ra, lại giống như là nói ngay bên tai mình vậy.

“Cũng coi như đã quen.” Nam Cung Tịch Nhi lễ phép trả lời.

Nam tử trung niên bước về phía trước, ở trong Mộc phủ này, thì hắn ăn mặc cũng tương đối bình thường, một bộ áo trắng mỏng không nhìn ra chất liệu, trừ khối ngọc bội treo bên hông, thì toàn thân cũng không có nhiều đồ trang sức, hắn đi tới trước mặt Nam Cung Tịch Nhi, chậm rãi gật đầu: “Vậy là tốt rồi, còn sợ cô nương cảm thấy nhàm chán.”

“Mạo muội hỏi một câu, vị tiên sinh này là?” Nam Cung Tịch Nhi thấy hắn tuy ăn mặc bình thường, nhưng khí chất và cách ăn nói đều rất nho nhã, hẳn là thân phận không đơn giản, có thể là tiên sinh dạy học trong Mộc phủ hay gì đó.

“À, xin lỗi. Quên giới thiệu với cô nương, đường đột rồi. Ta tên Mộc Cầm Sắt.” Câu trả lời của “Tiên sinh dạy học” này ngược lại không bình thường chút nào.

“Mộc Cầm Sắt.” Nam Cung Tịch Nhi sững sờ, cảm giác cái tên này có chút quen tai, tinh tế phẩm vị một lát sau đó kinh hô, “Chẳng phải là gia chủ của Mộc gia à? Ngươi là phụ thân của Mộc Niên Hoa?”

Mộc Cầm Sắt gật đầu, thở dài: “Cuộc đời của ta cũng thường xuyên vì việc này mà cảm thấy bi ai. Không sai, ta là phụ thân của tên tiểu tử đần độn kia, Mộc Cầm Sắt.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 351

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.