Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bái Sơn

Phiên bản Dịch · 1530 chữ

Núi Thanh Thành, Thiên Sư phủ.

Mặc Trần buồn chán ngáp một cái, giống như bị lây nhiễm, hai con mèo hoa ly ngồi phơi nắng bên cạnh hắn cũng ngáp theo một cái.

Đúng là có chút nhàm chán a.

Mỗi ngày hai người Đạo Quân và Nho Thánh đều ngồi trong ngôi đình này chơi cờ, còn hắn ngồi bên cạnh pha trà, tuy hắn cũng có chút hứng thú với cờ, nhưng ngày ngày đều chơi thì không chịu nổi, giờ đây hắn vừa nhìn thấy hai con cờ trắng đen là mắt đã choáng váng, ngáp liên tục. Nhưng hắn cũng không dám chuồn ra, bởi vì Đạo Quân nói, mấy năm trước Mặc Trần luyện động, hiện giờ hắn cần phải luyện tĩnh.

Bởi vì Tinh Hà đã truyền Tinh Thần chi lực mà mình tu luyện nhiều năm cho Mặc Trần, mà Tinh Thần chi lực lưu chuyển, vốn là thong thả kéo dài. Đương nhiên, Mặc Trần chỉ cảm thấy là Đạo Quân đang nói bậy, chẳng qua là tìm lý do để mình ở chỗ này bưng nước pha trà cho bọn họ mà thôi……

“Cộc cộc cộc.” Cửa Đạo phủ bỗng nhiên bị gõ vang.

Mặc Trần thiếu chút nữa ngủ gật lập tức giật bắn mình, hắn đứng lên, đi qua: “Ai a?”

“Đệ tử Lữ Thiên.” Ngoài cửa truyền tới giọng một người trẻ tuổi.

Mặc Trần mở cửa ra: “Đạo Quân đại nhân đang tĩnh tu, có chuyện gì?”

Lữ Thiên trả lời: “Ở ngoài cửa núi có một vị khách cầu gặp Đạo Quân, nói là đến từ Học Cung.”

Ánh mắt Mặc Trần sáng lên: “Chẳng lẽ là mang theo đao, thân hình cao lớn? Ha ha ha, Phong đại ca tới!”

Nho Thánh cười lắc đầu: “Nếu là Phong Tả Quân tới, thì lúc này đã đẩy thẳng cửa đi vào rồi, làm sao lại cung cung kính kính chờ ở ngoài cửa núi được.”

Mặc Trần sửng sốt: “Vậy là?”

“Mấy ngày trước ngươi mới nói muốn dạy dỗ đồ đệ này của ta nhất, hôm nay hắn đã tới, ta thề, không phải là ta gọi hắn tới.” Nho Thánh cười nói.

Đạo Quân đứng lên, phất tay nói: “Dẫn hắn tới nơi này đi.”

“Đệ tử tuân lệnh.” Lữ Thiên xoay người rời đi.

Ước chừng qua một nén nhang thời gian, cửa viện lại lần nữa bị gõ vang.

“Vào đi, chỉ là tới gặp hai lão già thôi, chẳng lẽ còn phải hành lễ ba quỳ chín lạy sao?” Nho Thánh bất mãn nói.

Đạo Quân sờ chòm râu của mình: “Ta là chủ nhân của Đạo phủ này còn chưa mở lời, ngươi lại đã nói trước.”

Cửa viện cũng không bị đẩy ra, người ngoài viện hình như vẫn lẳng lặng đứng chờ.

Đạo Quân bất đắc dĩ nói: “Tạ công tử, vào đi.”

Lúc này cửa viện mới bị đẩy ra, Tạ Vũ Linh từ ngoài viện đi vào, bên hông treo một thanh trường kiếm, trên tay cầm một cây quạt xếp, nhìn qua dáng vẻ cũng là một thế gia công tử nhẹ nhàng, chỉ là vẻ mặt có chút đạm mạc, cho người ta một loại cảm giác xa cách. Sau khi nhìn thấy Đạo Quân, Nho Thánh, hắn lập tức khom người chắp tay: “Đệ tử Tạ Vũ Linh, bái kiến Nho Thánh tiên sinh, bái kiến Đạo Quân đại nhân.”

Đạo Quân lắc đầu nói: “Ta biết ngươi là một người tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi quân tử, lại không nghĩ rằng, ngươi là một người cứng nhắc như vậy.”

Nho Thánh cười nói: “Học Cung ta có 300 nho sinh, tất nhiên là dáng vẻ gì cũng có.”

Mặc Trần tò mò quan sát phía sau Tạ Vũ Linh, lại phát hiện không còn ai khác, hắn không nhịn được hỏi: “Tạ công tử lần này tới một mình à?”

Tạ Vũ Linh gật đầu: “Chuyến này là một mình ta tới. Tô Bạch Y và sư tỷ hiện giờ đang theo Mộc gia Kim Phong Hào bắc hành, Phong Tả Quân tới Ác Ma thành tìm Mạc thành chủ luyện đao.”

“Bắc hành?” Nho Thánh và Đạo Quân nhìn nhau, nghi ngờ nói.

“Ừm, hắn cũng nói là không cần lo lắng, bảo chúng ta yên tâm.” Tạ Vũ Linh trả lời.

“Phong Tả Quân tới Ác Ma thành luyện đao, vậy ngươi tới nơi này là để?” Nho Thánh hỏi.

Tạ Vũ Linh quỳ một gối xuống đất: “Đệ tử tới đây, là muốn cầu hai vị tiên sinh truyền thụ võ học cho ta!”

“Ồ?” Nho Thánh cười vang nói, hiện giờ bộ dạng hắn đã là một đứa trẻ, nhưng trong giọng cười vang của hắn vẫn mang theo vài phần khí phách, “Vậy thì lòng tham của ngươi lớn hơn Phong Tả Quân nhiều, hắn chẳng qua chỉ tới tìm thiên hạ dụng đao đệ nhất nhân, còn ngươi tìm tới, nho đạo nhị gia đệ nhất nhân a.”

“Xin tiên sinh thành toàn!” Tạ Vũ Linh cúi đầu nói.

“Ngươi là đệ tử Học Cung ta, ta là tiên sinh duy nhất của Học Cung, truyền thụ cho ngươi vốn là việc đương nhiên, cần gì phải thành toàn?” Nho Thánh đứng dậy đi tới bên cạnh Tạ Vũ Linh, “Có điều, ngươi muốn học cái gì?”

“Ta muốn học……” Tạ Vũ Linh nghĩ lại lời của Tạ Khán Hoa, khó khăn nói, “Khí chất phong lưu của hai vị tiên sinh?”

“Học khí chất phong lưu của hai người chúng ta? Ha ha ha ha ha. Đây là Tạ Khán Hoa dạy ngươi nói đúng không, khí chất phong lưu chạy đi đâu học, đương nhiên phải tự mình nuôi lấy.” Nho Thánh vung tay phải lên, Trường kiếm bên hông Tạ Vũ Linh đã tới tay hắn, lại vung tay trái, quạt xếp trong tay Tạ Vũ Linh cũng bị hắn cướp qua, hắn lại vung hai tay, một quạt một kiếm liền bay lượn trong viện.

“Đây là?” Tạ Vũ Linh ngẩng đầu kinh ngạc nói.

“Khi ta còn trẻ từng một quạt một kiếm đi khắp thiên hạ, người đời xưng là Kiếm Phiến Song Tuyệt, ta dạy ngươi cái này, thế nào?” Nho Thánh cười nói.

Tạ Vũ Linh vui mừng gật đầu: “Đa tạ tiên sinh.”

“Còn ta dạy ngươi cái gì đây?” Đạo Quân giơ tay tiếp lấy một đóa hoa Lê bị cây quạt đánh rơi xuống, sâu kín nói.

Mặc Trần đứng bên cạnh tiếp lời: “Sư phụ sẽ dạy môn khí phách nhất của người, Cửu Thiên Dẫn Lôi chi thuật!”

Đạo Quân không để ý đến hắn, chỉ nhẹ nhàng ném đóa hoa Lê trong tay tới phía trước, hoa Lê chuyển hướng, rơi xuống tay Tạ Vũ Linh. Tạ Vũ Linh nhận lấy đóa hoa, có chút nghi ngờ nhìn nó.

“Ta nghĩ, nên dạy ngươi Tam Hoa Tụ Đỉnh chi thuật đi.” Đạo Quân cười nói.

Tạ Vũ Linh sửng sốt, Mặc Trần cũng sửng sốt, ngay cả Nho Thánh tiên sinh cũng có chút kinh ngạc.

Tam Hoa Tụ Đỉnh, đó chính là môn võ công đứng đầu Đạo môn, mà Tạ Vũ Linh thậm chí còn không phải người của Đạo môn.

“Nếu như ngày đó thật sự đến, vậy thì chắc chắn là cần phải có một người biết môn võ công này.” Đạo Quân nhìn về phía Nho Thánh, như là đang giải thích cho hắn, “Đồ đệ này của ngươi, rất thích hợp.”

Thập Lý Lang Đang, Điệp Phong Lâu.

Hoa Niệm Điệp mở ống trúc trên tay ra, lấy tin tức bên trong. Nội dung tin tức cũng không dài lắm, chẳng qua chỉ vài dòng, nhưng nội dung trong tin tức lại thực sự có chút làm người ta phải kinh ngạc.

“Tô Bạch Y này, chưa bao giờ gặp ta, lại biết viết thư cho ta.” Hoa Niệm Điệp lắc đầu cười, “Hơn nữa lần đầu viết thư, đã tìm tới một việc phiền toái như vậy.”

Đệ tử Điệp Phong đứng hầu bên cạnh cúi đầu nói: “Lâu chủ, trên đó viết cái gì?”

Hoa Niệm Điệp đưa tờ giấy cho hắn: “Tự mình xem đi.”

Đệ tử kia nhìn thoáng qua, hai mắt lập tức trợn lớn: “Việc này……”

Hoa Niệm Điệp nhấp một ngụm trà, sâu kín nói: “Việc này, khó làm không?”

Đệ tử Điệp Phong gật đầu: “Khó làm…… vô cùng khó làm……”

“Liên quan đến Nam Cung cô nương, cứ làm đi.” Hoa Niệm Điệp đặt chén trà xuống, “Chỉ là chờ bọn họ về, nhớ tới tìm bọn họ lấy bạc. Nhiệm vụ này, nếu khó làm, thì phải thêm tiền!”

Đệ tử Điệp Phong thu tờ giấy lại: “Đệ tử tuân lệnh. Nhưng mà việc này, có cần thông báo cho Tạ lâu chủ và các vị quân tử không?”

Hoa Niệm Điệp lắc đầu: “Nếu Tô công tử đã nói bảo mật, vậy thì cứ bảo mật đi. Nếu ta cảm thấy thời cơ tới, ta sẽ tự mình tới tìm Tạ lâu chủ.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 300

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.