Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng Ý

Phiên bản Dịch · 1523 chữ

Kim Phong Hào, Dược Vương các.

Tô Bạch Y đẩy cửa ra, đi vào: “Sư tỷ, sư tỷ!”

Lúc này Nam Cung Tịch Nhi vừa mới cố gắng ngồi dậy, tiếp lấy chén thuốc được dược sư đưa qua, đang uống từng ngụm một, nghe thấy giọng nói nàng quay đầu, có chút mệt mỏi: “Ngươi đến rồi.”

“Sư tỷ, sao ngươi lại tự mình uống thuốc.” Tô Bạch Y vội vàng đi tới, đón lấy chén thuốc trong tay Nam Cung Tịch Nhi.

Nam Cung Tịch Nhi nằm xuống, bất đắc dĩ nói: “Ta không tự mình uống, thì còn uống như thế nào?”

Tô Bạch Y nhận lấy chén thuốc, bỗng nhiên có chút lúng túng đứng đó, cuối cùng hắn dứt khoát, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi: “Ta đút cho sư tỷ.”

“Hả?” Mặt Nam Cung Tịch Nhi đỏ lên.

“Sư tỷ ngươi trọng thương chưa khỏi, chớ lộn xộn, cũng nói ít thôi.” Tô Bạch Y múc một thìa thuốc, đưa tới miệng Nam Cung Tịch Nhi.

Nam Cung Tịch Nhi cũng không nói nữa, há miệng nuốt thìa thuốc kia xuống, vẻ mặt nàng đạm nhiên, ẩn bên trong lại mang theo vài phần ngoan ngoãn, so với dáng vẻ hiên ngang oai hùng thường ngày thật có chút khác biệt.

Tô Bạch Y cứ như vậy đút từng thìa lại từng thìa, Nam Cung Tịch Nhi cũng cứ uống từng thìa lại từng thìa như vậy, các đại phu trong Dược Vương các đều phải lén lút lui ra ngoài. Cho đến lúc trong các chỉ còn lại hai người bọn họ, Nam Cung Tịch Nhi mới chậm rãi mở miệng: “Mấy tháng qua, ngươi đã trải qua như thế nào?”

Tô Bạch Y khựng một lát, mới phản ứng lại, hẳn là sư tỷ đang hỏi những ngày tháng sau khi biến mất từ Duy Long Sơn, hắn cười trả lời: “Ở cùng lão quái kia suốt ngày, còn có thể thế nào? Hắn trừ tính tình hơi quái gở một chút, thì cũng không làm khó ta, nhưng mấy lần chạy trốn không thành bị đánh rất thảm.”

Nam Cung Tịch Nhi có chút tự trách: “Là sư tỷ, không bảo vệ tốt cho ngươi.”

Tô Bạch Y cười nói: “Sư tỷ cứ thích làm sư tỷ già đi, ta nghe Phong sư huynh nói, đừng nhìn vẻ ngoài ngươi như vậy, thật ra còn nhỏ hơn ta một chút a.”

“Nói cái gì, vẻ ngoài ta như vậy?” Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày, “Ý của ngươi là, nhìn ta tương đối già?”

“Không có không có, ý của ta là, một cô nương như sư tỷ ngươi ở cái tuổi này vốn không thể đẹp như vậy, nhưng sư tỷ lại có vẻ đẹp vượt quá người thường, đẹp hơn trời, lại đẹp nhất trên đời……” Tô Bạch Y căng thẳng bắt đầu nói năng lộn xộn.

Nam Cung Tịch Nhi cười nói: “Căng thẳng cái gì, hiện giờ ta cũng không có sức đánh ngươi.” Nói xong, Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên bắt đầu ho nhẹ.

Tô Bạch Y vội vàng đặt bát thuốc xuống: “Làm sao vậy?”

Nam Cung Tịch Nhi phất tay: “Chỉ là sặc thôi, thuốc có hơi đắng, để một lát lại uống. Đúng rồi, sao nội lực trong cơ thể ta lại không còn.”

Tô Bạch Y nhẹ nhàng thở dài: “Sư tỷ còn nhớ ngày ấy ngươi bị mảnh mặt nạ bắn trúng không? Ma Quân tiền bối nói nội lực trong cơ thể ngươi bị nội lực của tấm mặt nạ kia xâm nhập, hai luồng chân khí đánh nhau trong cơ thể ngươi, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, cho nên ta giúp ngươi hút phần nội lực vốn có trong người ngươi ra.”

“Khó trách.” Nam Cung Tịch Nhi gật đầu, “Vậy sau này phải làm sao bây giờ, nội lực của ta đến lúc cũng sẽ tự tái tạo.”

“Không có gì, qua chút thời gian nữa, chân khí mà những mảnh mặt nạ kia mang đến cũng sẽ dần dần tiêu tán trong cơ thể.” Tô Bạch Y trấn an, “Mấy ngày này, sư tỷ cứ nghỉ ngơi cho khỏe là được, không cần nghĩ quá nhiều.”

Nam Cung Tịch Nhi xoa đầu, nhìn xung quanh: “Hiện giờ chúng ta đang ở nơi nào đây? Giang Nam Tạ gia à?”

“Không phải, nơi này là phúc địa của chúng ta.” Tô Bạch Y có chút đắc ý nở nụ cười.

“Phúc địa của chúng ta?” Nam Cung Tịch Nhi suy nghĩ một lát, “Kim Phong Hào?”

“Ha ha ha ha ha.” Tô Bạch Y vui vẻ nở nụ cười, “Đúng vậy.”

Không biết giờ phút này nếu Mộc Niên Hoa đứng bên cạnh nghe thấy, sẽ có cảm nghĩ gì. Lần trước, hai người bọn họ lên thuyền, cơ hồ suýt làm cho cả Kim Phong Hào bị Thượng Lâm Thiên Cung phá bỏ, mà trong lòng bọn họ lại cho rằng Kim Phong Hào là phúc địa của bọn họ. Nhưng mà nếu luận về phía hai người bọn họ thì đúng thật là rất hay, hai lần bọn họ nguy nan đều thu nhận, giúp đỡ bọn họ, hơn nữa lần trước ở trên thuyền, Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y đã cùng nhau trải qua một quãng thời gian cũng coi như bình yên an lành.

“Chuyến này đi nơi nào?” Nam Cung Tịch Nhi lại hỏi.

Lúc này Tô Bạch Y lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa, sau đó thấp giọng nói: “Ta muốn cùng Ma Quân tiền bối đi Côn Luân một chuyến.”

“Côn Luân?” Nam Cung Tịch Nhi cả kinh.

“Suỵt.” Tô Bạch Y vội vàng ra dấu im lặng, “Sư tỷ đừng vội, hiểu lầm giữa ta và Ma Quân tiền bối đã được giải trừ, lần này là ta tự nguyện đi cùng hắn. Nghe nói tổ tiên của Tô thị chúng ta còn có người ở trên đỉnh Côn Luân, chuyến này ta muốn đi học kiếm, cũng muốn tránh những kẻ điên của Phù Sinh Túy Mộng Lâu kia.”

“Vậy……” Nam Cung Tịch Nhi còn nói thêm.

“Sư tỷ.” Tô Bạch Y lập tức ngắt lời Nam Cung Tịch Nhi, “Ngươi trọng thương chưa khỏi, chuyến này đi Côn Luân chắc chắn không chịu đựng nổi. Ta đã thương lượng với Mộc công tử, tới trạm tiếp theo sẽ đưa ngươi rời thuyền, mang ngươi tới Mộc gia ở Thanh Châu thành bọn họ chữa thương. Yên tâm, không lâu sau ta sẽ tới tìm ngươi.”

Nam Cung Tịch Nhi do dự một chút, sau đó thở dài: “Ngươi dài hơi hơn rồi, đã bắt đầu biết cướp lời sư tỷ.”

Tô Bạch Y gãi đầu: “Sư tỷ mọi việc đều muốn che chở sư đệ, nhưng sư đệ cũng muốn bảo vệ sư tỷ a.”

“Không đi thì không đi, ta cũng không phải tiểu nữ tử tùy hứng, tình hình hiện giờ có đi cũng chỉ cho ngươi thêm phiền toái. Nhưng mà……” Nam Cung Tịch Nhi nghĩ lại, “Ngươi không thể không đi à? Luyện kiếm? Tới Tức Mặc Kiếm thành không được sao?”

“Ta không đi, Ma Quân tiền bối sẽ đập nát đầu ta ra.” Tô Bạch Y bĩu môi.

“Ta ở Thanh Châu thành chờ ngươi, ngươi trở về nhanh một chút.” Nam Cung Tịch Nhi cảm giác có một cơn buồn ngủ bỗng nhiên đánh úp lại, không khỏi ngáp một cái, vừa mới gặp nhau đã sắp phải chia lìa lần nữa, trong lòng nàng đương nhiên rất là không muốn, nhưng nàng nghe ra ý nghĩa của chuyến đi này từ trong lời của Tô Bạch Y, cũng không gò ép nữa.

“Sư tỷ.” Tô Bạch Y thấy Nam Cung Tịch Nhi có vẻ mệt nhọc, vốn định đứng dậy rời đi, nhưng trong lòng có vài lời muốn nói, không nhịn được lại gọi một câu.

Nam Cung Tịch Nhi mở to mắt: “Sao vậy?”

“Bỏ đi.” Tô Bạch Y phất tay, “Không nói nữa.”

“Ngươi nói a.” Nam Cung Tịch Nhi khẽ nhíu mày, “Ngượng ngùng xoắn xít cái gì?”

“Nói ngươi cũng không nghe, nghe xong ngươi cũng không tin, tin ngươi cũng không đồng ý.” Tô Bạch Y có chút căng thẳng.

Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ sờ trán: “Ngươi đọc vè cái gì đây a. Ngươi nói đi, coi như sư tỷ mắc nợ ngươi. Ta nghe, ta tin, ta đồng ý.”

“Sư tỷ, Tô Bạch Y ta.” Tô Bạch Y nuốt một ngụm nước miếng, “Thích ngươi.”

Nam Cung Tịch Nhi khịt mũi.

Trong Dược Vương các an tĩnh không một tiếng động, trừ tiếng khịt mũi này ra.

Sau đó Nam Cung Tịch Nhi liền cười.

Tô Bạch Y có chút căng thẳng mở cửa Dược Vương các ra, muốn cất bước chạy.

Cửa vừa mở ra, đã nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có tiếng sóng nước truyền tới.

“Được, ta đồng ý.” Nam Cung Tịch Nhi ôn nhu nói.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 322

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.