Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chia Đường

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Thấy Tạ Khán Hoa đi vào, Tạ Vũ Linh vội vàng cúi đầu gọi: “Thất thúc.”

“Thấy bộ dạng cung cung kính kính này của ngươi, ta thật đúng là đau đầu.” Tạ Khán Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó liếc mắt nhìn sang Lam Ngọc Trạch bên cạnh Tạ Vũ Linh một cái.

Lam Ngọc Trạch vẫn cười, đôi mắt híp thành một đường: “Chào Tạ Lâu chủ.”

“Ngươi là thiếu chủ Lam gia của Phiêu Miểu sơn à?” Tạ Khán Hoa hỏi.

Lam Ngọc Trạch gật đầu nói: “Gia môn bất hạnh, chỉ có một đứa con trai là ta, nên chỉ có thể làm chức thiếu chủ này.”

“Phiêu Miểu sơn cũng coi như là đại phái một phương, chỉ là vị trí ở nơi hẻo lánh, không tiếp xúc nhiều với võ lâm Trung Nguyên lắm, chỉ so thực lực, đã xếp trên Tạ gia rồi, ta thấy võ công ngươi cũng không yếu, sao lại chịu đi theo gót Vũ Linh vậy?” Tạ Khán Hoa đánh giá Lam Ngọc Trạch.

“Có người làm rồng, có người làm gió, rồng lên gió nổi, Ngọc Trạch vẫn luôn muốn làm, trận gió kia.” Ngữ khí Lam Ngọc Trạch ôn hòa, không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Lam gia chúng ta trước kia dùng thuật xem tướng mà sống, ta cảm thấy Tạ huynh có tướng anh tài, về sau nhất định là rồng trong loài người.”

“Nghe nói đứa cháu trai này của ta ở Học Cung mỗi lần lên sân khấu đều có người rải hoa bên cạnh, hắn dẫm lên cánh hoa, phe phẩy quạt xếp bay xuống, khí độ hết sức phong lưu. Ta cảm thấy việc này, hắn không làm được, chắc hẳn đều là do ngươi sắp xếp đúng không?” Tạ Khán Hoa đi tới bên bàn đá, vuốt cánh hoa rơi đầy bên trên.

Lam Ngọc Trạch khẽ thở dài: “Ban đầu Tạ huynh còn từ chối kiến nghị này của ta, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được ta. Hiện giờ trong Học Cung có biết bao nhiêu nữ tử phải khuynh tâm với Tạ huynh a! Chắc hẳn trong lòng Tạ huynh cũng mười phần cảm kích ta.”

Tạ Khán Hoa gật đầu nói: “Rất không tồi rất không tồi. Ngươi nói Lam gia ngươi trước kia sống nhờ thuật xem tướng, ta không biết là thật hay giả. Nhưng ngươi liếc mắt một cái đã nhìn ra đứa cháu trai này của ta thiếu cái gì, hơn nữa còn bổ khuyết thêm cho hắn, thực sự cũng coi như là rất có kiến thức. Nhưng mà, nếu muốn bổ khuyết khí chất phong lưu trong lòng hắn, chỉ dựa vào những cánh hoa này thì còn xa mới đủ.”

Tạ Vũ Linh lập tức chắp tay nói: “Xin thất thúc chỉ giáo!”

“Chỉ giáo cái đầu ngươi.” Tạ Khán Hoa đoạt Phù Tô phiến từ tay Tạ Vũ Linh, gõ nhẹ vào đầu Tạ Vũ Linh một cái, “Thiếu niên đẹp trai, mà hành sự lại cứng nhắc. Tổ tiên Tạ gia chúng ta năm đó một tay phẩy nhẹ quạt xếp, quét hoa đào tới lưng chừng núi, phong lưu tới cỡ nào, oai hùng cỡ nào, đến tay ngươi thì ngay cả động tác vung quạt cũng trở nên cứng băng băng, còn luyện Phù Tô phiến cái gì, không bằng luyện kiếm đi!”

Tạ Vũ Linh gãi đầu, lộ ra vài phần ngượng ngùng của thiếu niên: “Ta vốn dĩ cũng thích dùng kiếm hơn một chút……”

“Ta đã rời khỏi Tạ gia, không có tư cách đọc Phù Tô phiến.” Tạ Khán Hoa phe phẩy quạt, “Hơn nữa hiện giờ võ công ta đã gần như phế, cũng không giúp được ngươi nhiều lắm. Ta kiến nghị ngươi đi một nơi.”

“Nơi nào?” Tạ Vũ Linh nghi hoặc nói.

“Núi Thanh Thành.” Tạ Khán Hoa sâu kín nói, “Trên núi Núi Thanh Thành, hiện giờ có hai nhân vật cực kỳ phong lưu. Khi ta còn là thiếu niên, chính là nghe chuyện phong lưu của bọn họ mà lớn lên. Một nho một đạo, một kiếm một phất trần. Một bước một bầu rượu, một ý niệm một thiên hạ. Ngươi có hai sư phụ giỏi như vậy không đi cầu, vì sao ngày nào cũng ngồi phát ngốc với cây quạt?”

Tạ Vũ Linh sửng sốt: “Núi Thanh Thành……”

“Đi thôi, cháu trai ngốc.” Tạ Khán Hoa ném trả cây quạt về, “Ngươi nên học Phong Tả Quân đối thủ một mất một còn của ngươi kìa, tuy nói hắn là tên đại ngốc của Vân Cảnh, nhưng cũng là thiếu niên cố tình làm bậy. Đừng nghĩ cái gì mà khôi phục Tạ gia vội, một ngày kia ngươi danh dương thiên hạ, thì tự nhiên Tạ gia cũng sẽ được khôi phục.”

“Đa tạ thất thúc chỉ điểm.” Tạ Vũ Linh lại muốn cúi đầu.

“Đầu mõ!” Tạ Khán Hoa lập tức nâng đầu hắn lên, “Nào, bây giờ thử nghĩ xem, nếu là đối thủ một mất một còn của ngươi, Phong Tả Quân. Thì hiện giờ hắn sẽ nói gì?”

“Hắn.” Tạ Vũ Linh suy nghĩ một lát, “Chắc là sẽ nói —— đúng vậy, sao ta lại quên mất hai lão đầu kia chứ?”

“Nào, học giọng điệu của hắn, học vẻ mặt của hắn, nói một câu!” Tạ Khán Hoa cất cao giọng.

Khóe miệng Tạ Vũ Linh hơi run lên một chút, cuối cùng mở miệng, lộ ra một nụ cười mang theo vài phần kiệt ngạo: “Đúng vậy! Sao ta lại quên mất hai lão đầu kia chứ!”

“Cứ như vậy, đi đi.” Tạ Khán Hoa phất tay nói.

“Hai lão đầu nào a!” Cửa lớn bị một cước đá văng ra, Phong Tả Quân khiêng đao đi vào, ở chuôi đao có treo một cái tay nải.

“Ngươi cũng phải đi?” Tạ Vũ Linh nhìn bộ dạng Phong Tả Quân, vẻ mặt kinh ngạc.

“Vì sao lại dùng cũng? Chẳng lẽ ngươi cũng phải đi?” Phong Tả Quân hoang mang nhìn Tạ Vũ Linh, thật ra hắn tới đây là có ý mời Tạ Vũ Linh đi cùng, nhưng nghe giọng điệu Tạ Vũ Linh, thì hình như hắn vốn dĩ cũng đang dự tính lên đường.

“Ta tới núi Thanh Thành.” Tạ Vũ Linh trả lời.

“À à à.” Phong Tả Quân sờ mũi, “Ta đi Ác Ma thành. Ta suy nghĩ rồi, đã tới thời cơ có thể tới gặp Mạc Vấn thành chủ. Ta muốn đi theo hắn, học tập Bá Đao của hắn!”

“Xem ra các ngươi muốn xuống núi cùng nhau, nhưng lại đi hai hướng khác nhau rồi.” Tạ Khán Hoa cười nói.

“Nhanh lên, đi thôi!” Phong Tả Quân thúc giục.

Tạ Vũ Linh sửng sốt: “Đi đường khác nhau, ngươi giục ta làm gì?”

“Ai nói khác đường, ít nhất còn có thể đi cùng mấy ngày.” Phong Tả Quân ngồi xuống, “Mau đi sắp xếp đồ đi.”

Tạ Vũ Linh xoay người trở về phòng, Tạ Khán Hoa cười nhìn về phía Phong Tả Quân: “Khi ta mới tới Học Cung, những người đó đều nói các ngươi là địch thủ cả đời, sao ta thấy quan hệ của các ngươi ngược lại còn khá tốt vậy.”

“Cách nói địch thủ cả đời nhiệt huyết như vậy là do ta đặc biệt để cho bọn họ truyền ra, người có thể làm địch thủ cả đời của Phong Tả Quân ta, đương nhiên không thể là người tầm thường.” Phong Tả Quân nhếch miệng cười nói, “Tạ Vũ Linh, thật ra trong lòng ta đã coi hắn như bằng hữu cả đời!”

“Ngươi rất không tồi, bừa bãi tiêu sái, cũng có khí chất bá giả của phụ thân ngươi.” Tạ Khán Hoa khen ngợi.

“Đừng đùa, phụ thân ta nào có khí chất bá giả, hắn chính là một màu phôi.” Phong Tả Quân bĩu môi.

Tạ Khán Hoa cười vang nói: “Ha ha ha ha, nói như vậy cũng không sai. Có điều tuy trên người ngươi có khí phách, nhưng vẫn còn thiếu vài thứ.”

“Hử?” Phong Tả Quân nhướn mày nói, “Thứ gì?”

“Mạc Vấn khinh thường thế gian, khiêng kim đao, không cho bất cứ kẻ nào mặt mũi, nhìn khí phách rất không tồi. Nhưng sau lưng hắn còn gánh cả một cái Ác Ma thành, Ác Ma thành tụ tập ma đầu khắp thiên hạ, nhưng những ma đầu đó đều là người vì bị thế nhân hiểu lầm mà phải đi sang lối rẽ. Mạc Vấn dùng một tòa thành để dung nạp bọn họ, nhưng có khí phách không? Không đủ, hắn có đảm đương nhiều hơn.” Tạ Khán Hoa chậm rãi nói, “Nếu ngươi học được đảm đương từ trên người Mạc Vấn, vậy thì đao của ngươi, mới tính là học đúng chỗ.”

Phong Tả Quân trầm ngâm nửa ngày, sau đó chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối chỉ giáo!”

“Ha ha ha ha ha đột nhiên lại phát hiện, hai chữ đảm đương này, cháu trai ta lại có quá nhiều.” Tạ Khán Hoa đứng dậy vỗ vai Phong Tả Quân, “Luyện đao cho mạnh, chờ khi đồ nhi ta, Bạch Y trở về, các ngươi phải cùng nhau dựng lên một giang hồ mới.”

“Chờ khi Tô Bạch Y trở về, hắn sẽ không còn là đồ nhi ngươi nữa……”

“Vậy thì là gì?”

“Là con rể ngươi.”

“Cút!” Tạ Khán Hoa tung cước đá bay Phong Tả Quân.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 328

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.