Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khắc Chế

Phiên bản Dịch · 1597 chữ

Tô Bạch Y quay đầu nhìn về phía hắn, thấp giọng nói: “Vị tiền bối này, hẳn chính là Tiết Thần Quan đúng không.”

Tiết Thần Quan chậm rãi đi lên trước, giơ tay lên xoa mặt nạ, thay tấm mặt nạ thành mặt nạ đồng thau đại diện cho thân phận của hắn. Hắn cười nói: “Tô Bạch Y, hôm nay chúng ta mới tính là thật sự gặp mặt.”

Tay Tô Bạch Y cầm chuôi kiếm: “Hạnh ngộ, chỉ là ta đoán, tiền bối không đứng về phía ta.”

Tiết Thần Quan nhìn qua Bạch Long ngoài lầu, sau đó nhìn về phía Vương Nhược Hư: “Trên nguyên tắc mà nói, ta không đứng về bất cứ bên nào trong các ngươi. Ta tới đây, chỉ vì một vật. Mà vật này, nghe nói là đang ở trong tay Vương gia chủ.”

Vương Nhược Hư bình tĩnh hỏi: “Là Bạch Cực Nhạc nói cho ngươi?”

Trên bàn chủ, đám người Đông Phương Vân Ngã nhìn chằm chằm về bên này.

Vật Tiết Thần Quan nói, chẳng lẽ chính là thứ làm Vương Nhược Hư tự tin tổ chức Anh Hùng đại hội lần này?

Bạch Long đứng trên nóc nhà bỗng nhiên mở miệng: “Vật đó, 5 năm trước đã ở trong tay Vương gia chủ rồi.”

“Cho nên hôm nay các ngươi mới cố ý nói cho ta, chính là muốn dẫn ta tới đây giúp các ngươi hoàn thành ván cờ này.” Tiết Thần Quan cười lạnh nói.

“Đúng vậy, tiền bối là cao nhân, sao có thể dễ dàng nhập cục, không bằng trước tiên chúng ta cùng đánh đuổi Phù Sinh Túy Mộng Lâu rồi nói tiếp.” Tô Bạch Y vội vàng khuyên nhủ.

“Nhưng Tiết Thần Quan ta thích nhất là nhập cục của người khác, bởi vì chỉ có như vậy, lúc phá cục, mới là thống khoái nhất.” Đôi tay Tiết Thần Quan vung lên, hai tấm mặt nạ đồng thời đánh về phía Vương Bất Du và Vương Bất Trần. Vương Bất Du vung kiếm chặn, lại bị tấm mặt nạ kia đánh bay thẳng ra ngoài. Vương Bất Trần thì vung trường kiếm lên, trực tiếp đánh tấm mặt nạ kia bay ngược về. Tiết Thần Quan tiếp lấy mặt nạ, có chút kinh ngạc.

Vương Bất Trần trầm giọng nói: “Lại lấy mặt nạ làm binh khí, cũng là lần đầu tiên ta được thấy, thú vị.”

Tiết Thần Quan cười vang nói: “Cái thú vị hơn còn ở phía sau.” Hắn chém ra một chưởng về phía Vương Bất Trần, ba tấm mặt nạ đồng thời từ trong tay áo hắn bay ra, lần lượt là mặt cười, mặt giận, mặt buồn.

Vương Bất Trần lại lần nữa xuất kiếm, nhưng lần này cùng lúc đối mặt với ba tấm mặt nạ lại không thể thản nhiên như vừa rồi được nữa, rất nhanh đã bị mặt giận đánh trúng đầu gối, quỳ một chân xuống đất, dập nát cả sàn nhà. Lúc này Vương Nhược Hư cuối cùng cũng ra tay. Trước đây ở trận chiến bao vây diệt trừ Ác Ma thành, tuy hắn đeo kiếm, mà phần lớn thời điểm đều dùng cung tên, nhưng lần này hắn lại vung tay phải lên, tiếp lấy một thanh trường thương đầu gắn tua đỏ được đệ tử ném lên.

“Thương?” Đông Phương Khởi hoang mang nhìn về phía phụ thân mình.

Lục Thiên Hành trầm giọng nói: “Chẳng lẽ Thương Thánh lão nhân truyền thương pháp cho hắn rồi?”

Đông Phương Vân Ngã lại nhíu mày không nói gì, sắc mặt nghiêm túc.

Vương Nhược Hư chém ra một thương, một thương trực tiếp xỏ xuyên qua ba tấm mặt nạ, thương kình cực mạnh, so với Thương Thánh vừa rồi, cũng chẳng thua kém mấy phần.

“Không, không phải.” Đông Phương Vân Ngã lắc đầu.

Tô Bạch Y sửng sốt, tuy đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ thương pháp này của Vương Nhược Hư, nhưng trực giác và cảm giác giống như đã từng quen biết này làm trong lòng hắn có một suy đoán, hắn thấp giọng nói với Nam Cung Tịch Nhi: “Bộ thương pháp mà Vương Nhược Hư dùng, có thể chính là cuốn thương pháp trong Tiên Nhân Thư.”

Lúc này Nam Cung Tịch Nhi đã ngưng tụ toàn bộ tinh lực vào kiếm tâm, cũng không đáp lại Tô Bạch Y, chỉ nhắm hai mắt lại.

Tô Bạch Y ngẩng đầu lên, phát hiện Bạch Long trên nóc nhà đối diện cũng nhắm hai mắt lại. Tô Bạch Y nở nụ cười khổ, chẳng lẽ hai người này bỗng nhiên nhắm mắt lại, là đang đối kiếm trong ý thức à?

Thật ra Tô Bạch Y đoán cũng không sai. Giờ phút này trong ý thức của Nam Cung Tịch Nhi và Bạch Long, đích xác là có hai bóng người đang đối kiếm. Bọn họ đứng cách xa nhìn nhau, dò xét nhau bằng kiếm khí, đối phương ra mỗi chiêu mỗi thức, đều sẽ diễn luyện ở trong đầu. Hai người không xuất kiếm, nhưng kiếm ý của hai người lại từ từ ngưng tụ, lên đến đỉnh phong.

Tô Bạch Y vuốt mấy viên thuốc trong túi gấm, tính toán thế cục trong sân. Tiết Thần Quan chiến với ba cha con Vương gia, Tô Tiễn chiến với Thương Thánh Vương Nhất, Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân ngăn sát thủ Hoa Sát, sư tỷ đánh với Bạch Long, có vẻ đều là thế cục cân bằng, vậy xem ra, người cuối cùng có thể thay đổi chiến cục này chỉ có thể là hắn.

Ngay khi hắn chuẩn bị lấy viên thuốc kia ra, Bạch Long bỗng nhiên mở mắt, rút trường kiếm bên hông ra.

Trên thân kiếm có khắc một con rồng dài, bay lượn trong mây mù, cuối cùng đầu rồng hóa thành chuôi kiếm, nhìn qua rất khí phách.

Bạch Long khẽ thở dài: “Nam Cung cô nương, Bạch Long bất tài, xin xuất kiếm trước.”

Nam Cung Tịch Nhi vẫn chưa mở mắt, có vẻ còn đang đắm chìm trong minh tưởng quyết đấu của mình.

Bạch Long vung trường kiếm lên, một đạo bạch quang chém xuống.

Tô Bạch Y muốn tiến lên ngăn cản, lại thấy Nam Cung Tịch Nhi đã mở mắt, sau một cái nháy mắt, đã tránh khỏi đạo kiếm quang của Bạch Long, đi thẳng tới trước mặt Bạch Long.

“Kiếm này của ngươi, ta đã đoán được.” Nam Cung Tịch Nhi chém một kiếm xuống.

Kiếm thế như nước sông lớn, thuận theo một kiếm này điên cuồng chảy xuống!

“Mỗi một kiếm của ngươi và ta, trong diễn luyện vừa rồi, đều đã không còn vướng mắc. Nhưng đấu kiếm, vốn không có tuyệt đối.” Bạch Long đâm lên một kiếm, trường kiếm như rồng điên, xuyên thẳng qua kiếm thế như nước đổ ập xuống kia, bức thẳng tới mi tâm Nam Cung Tịch Nhi.

“Nói rất hay.” Nam Cung Tịch Nhi giơ kiếm chặn trường kiếm của Bạch Long lại.

Tô Bạch Y đứng phía dưới, nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, so với lúc ấy ở Thượng Lâm Thiên Cung, thì kiếm thuật của Nam Cung Tịch Nhi hiện giờ rất rõ ràng là đã có tăng tiến kinh người, hắn nuốt một ngụm nước miếng: “Sư tỷ nàng, đã lợi hại như vậy rồi sao?”

Trong tửu lầu, Tiết Thần Quan dưới sự hợp lực liên kích của Vương Nhược Hư và Vương Bất Trần, vận lên cùng lúc tám tấm mặt nạ, đánh có công có thủ, có vẻ không phân cao thấp. Nhưng đám người Đông Phương Vân Ngã lại nhìn ra rõ ràng, Tiết Thần Quan vẫn chưa xuất toàn lực, mà có vẻ Vương Nhược Hư cũng vẫn còn cất giấu thực lực.

Lục Thiên Hành hỏi Đông Phương Vân Ngã: “Năm đó sau sự kiện kia, Lục gia được chùy pháp, Đông Phương gia các ngươi được côn pháp, Tạ gia bọn họ cầm thối pháp, còn Vương gia, cầm thương pháp. Dù ta chưa tu luyện môn võ công ấy, nhưng cũng từng xem qua quyển bí tịch ấy, thương pháp Vương Nhược Hư đang dùng……”

“Ta từng luyện cuốn thối pháp của Tiên Nhân Thư, tuy là thương pháp và thối pháp khác nhau khá xa, nhưng đều xuất phát từ Tiên Nhân Thư, mạch lộ cũng không khác nhau.” Thanh Y Lang trầm giọng nói, “Cái Vương Nhược Hư đang dùng, chính là cuốn thương pháp!”

Lục Thiên Hành hoảng sợ nói: “Luyện võ công này dưới tình trạng không có cuốn tâm pháp……”

Thanh Y Lang ngày đó từng bởi vì luyện võ công này mà thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma mà chết, đương nhiên hiểu võ công này hơn những người khác, tiếp lời Lục Thiên Hành: “Chân khí nhất định sẽ đi ngược chiều, tẩu hỏa nhập ma!”

Lục Thiên Hành cau mày: “Vương Nhược Hư điên rồi à?”

Đông Phương Vân Ngã rốt cuộc cũng mở miệng: “Hoặc là hắn điên rồi, hoặc là hắn đã tìm được biện pháp khắc chế võ công này.”

“Không tồi không tồi, không uổng công ta tới đánh trận này.” Tiết Thần Quan bỗng nhiên mạnh tay gõ ba cái vào mặt nạ của mình, sau ba gõ, mặt nạ đồng thau bỗng nhiên biến thành màu bạc, “Vậy thì chơi với các ngươi chơi một trận thật vui.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 346

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.