Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm Dò

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

“Thiên Địa Đồng Bi là cái gì?” Phong Tả Quân lau miệng, ngẩng đầu hỏi.

“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Tạ Vũ Linh lại đè đầu Phong Tả Quân xuống.

Tô Bạch Y nhẹ nhàng hắng giọng một cái, ý đồ làm cho hai người đối diện chú ý.

“Vị huynh đệ này……” Phong Tả Quân nhìn về phía Tô Bạch Y, cau mày cẩn thận quan sát. Tô Bạch Y vui mừng, cho rằng Phong Tả Quân sắp nhận ra mình. Nhưng nghẹn nửa ngày, Phong Tả Quân chỉ nói một câu: “Có phải thân thể không thoải mái hay không? Nhìn sắc mặt có chút không tốt.”

Tô Bạch Y bất đắc dĩ bĩu môi: “Tâm tình không tốt lắm.”

Tô Tiễn cao giọng cười dài, nói: “Thiên Địa Đồng Bi là một tấm mặt nạ.”

“Mặt nạ?” Ba người Tô Bạch Y đồng thời hỏi.

“Vì sao một tấm mặt nạ lại có cái tên kỳ quái như vậy?” Phong Tả Quân rất cố chấp hỏi.

Tạ Vũ Linh thở dài một tiếng, đối với hắn và Phong Tả Quân mà nói, lúc này biết càng ít việc của người đeo mặt nạ thì càng an toàn, nếu cái gì cũng biết, sợ là không còn cách nào rời đi dễ dàng. Nhưng Phong Tả Quân lại hoàn toàn không ý thức được điểm này, có lẽ trong lòng hắn, đã coi người đeo mặt nạ lai lịch không rõ ràng này là bằng hữu.

“Bởi vì, phàm là người nhìn thấy tấm mặt nạ ấy, đều sẽ cảm nhận được một loại cảm giác bi thương khó tả, không ai ngoại lệ cả. Nhìn một cái là tâm sẽ sinh ra bi thương, nhìn lần thứ hai, bi thương sẽ không ức chế được mà hóa thành nước mắt ——” Tô Tiễn giơ chén trà lên, chậm rãi nói.

“Đủ rồi.” Mặt nạ của người đeo mặt nạ không biết từ khi nào đã biến thành kim cương trừng mắt tướng, hắn vỗ bàn.

Tô Tiễn không tiếp tục nói vấn đề này nữa, có điều ngữ khí vẫn bình tĩnh: “Ta lấy được từ tay lão nhân ấy Diệt Tuyệt thần công, đương nhiên cũng biết Thiên Địa Đồng Bi. Nhưng Thiên Địa Đồng Bi xuất hiện ở chỗ này, rất có khả năng là một âm mưu.”

“Ai mà không sống từ âm mưu này đến âm mưu khác chứ?” Mặt nạ của người đeo mặt nạ lại biến trở về gương mặt đứa trẻ tươi cười, hắn dựa nghiêng trên ghế, bình tĩnh nói.

“Không uống một ly sao?” Tô Tiễn rót rượu vào chén, sau đó giơ lên.

“Được a.” Người đeo mặt nạ đưa tay đặt lên mặt nạ.

Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đồng thời quay đầu nhìn người đeo mặt nạ, dưới tấm mặt nạ luôn thay đổi thất thường này, rốt cuộc sẽ cất giấu một khuôn mặt như thế nào?

Kết quả cuối cùng làm cho bọn họ đều phải hít một ngụm khí lạnh, gương mặt dưới mặt nạ không có mắt mũi, chỉ lộ ra một cái miệng, nhìn qua cực kỳ quỷ dị, người đeo mặt nạ nhận lấy chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó quay đầu nhếch miệng cười với bọn Phong Tả Quân.

“Dọa…… dọa người.” Phong Tả Quân nuốt một ngụm nước miếng, tay hơi run.

Tô Bạch Y cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn nhìn kỹ khuôn mặt kia, thì phát hiện vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy ngũ quan phía dưới da mặt, người này hẳn không phải trời sinh ra đã như vậy, mà là dùng phương pháp dịch dung quỷ quái nào đó, về phần thân phận của người này, trong lòng Tô Bạch Y cũng đã có suy đoán.

“Ăn xong chưa?” Người đeo mặt nạ lại đeo mặt nạ lên mặt.

“Ăn xong rồi.” Tạ Vũ Linh trả lời.

“Vậy thì cáo từ.” Người đeo mặt nạ đứng dậy, “Ngày mai chính là Anh Hùng đại hội, ngủ ngon một giấc, thứ đặc sắc thật sự, còn ở ngày mai.”

Tô Tiễn cười lạnh một tiếng: “Nếu ngày mai Thiên Địa Đồng Bi không xuất hiện, ngươi có động thủ hay không?”

Người đeo mặt nạ xoay người: “Ngươi sợ ta tham dự, sẽ huỷ đi trận chiến của ngươi với Thương Thánh?”

“Nếu có thể đồng thời đánh thắng cả thiên hạ đệ nhị và thiên hạ đệ tam, vậy thì cũng là một việc rất hay.” Tô Tiễn cười nói.

“Thiên hạ đệ nhị? Ngươi là Tiết Thần Quan?” Phong Tả Quân kinh ngạc nhìn về phía người đeo mặt nạ.

Tạ Vũ Linh vỗ một cái vào đầu Phong Tả Quân: “Ngươi đừng mở miệng!”

Người đeo mặt nạ nhìn về phía Tạ Vũ Linh: “Vị bằng hữu này của ngươi võ công không tồi, đáng tiếc đầu óc có chút đần. Ngươi nói xem rốt cuộc ta có nên giết người diệt khẩu hay không đây?”

Tay Tạ Vũ Linh cầm Phù Tô phiến, toàn thân căng thẳng, tùy lúc chuẩn bị động thủ. Nếu đối phương là cao thủ bình thường thì cũng thôi, nhưng nếu thật sự là thiên hạ đệ nhị Tiết Thần Quan, vậy thì hoàn toàn có thực lực chớp mắt đánh chết hai người bọn họ.

Phong Tả Quân khó hiểu: “Vì sao biết ngươi là Tiết Thần Quan thì phải giết chúng ta diệt khẩu?”

“Nếu Tiết Thần Quan muốn tất cả mọi người biết hắn là Tiết Thần Quan, vậy thì hắn sẽ không đeo mặt nạ.” Giọng điệu Tô Tiễn vẫn thản nhiên, Tô Bạch Y muốn mở miệng, lại bị Tô Tiễn giơ tay đè lại, không phát ra được một tiếng.

Lúc này Phong Tả Quân cũng ý thức được bầu không khí vi diệu giữa sân, tay từ từ đưa về phía chuôi đao: “Ta là người rất kín miệng, sẽ không đi rêu rao ngươi là Tiết Thần Quan.”

Tạ Vũ Linh dở khóc dở cười đối với vị đồng bạn này: “Ngươi có thể đừng nói nữa hay không?”

“Ngươi là đệ tử của Mạc Vấn à?” Tiết Thần Quan đột nhiên hỏi.

“Không sai.” Tạ Vũ Linh biết Tiết Thần Quan và Mạc Vấn là bạn tốt, lập tức giành trả lời trước.

“Còn chưa tính……” Phong Tả Quân gãi đầu, lập tức phủ định cách nói của Tạ Vũ Linh, “Chỉ là từng được hắn chỉ điểm, sau đó tặng ta một thanh đao.”

Trong nháy mắt này, Tạ Vũ Linh có một loại suy nghĩ muốn quay đầu chạy trốn, mặc kệ Phong Tả Quân tự sinh tự diệt.

Bên kia Tô Bạch Y không thể nói chuyện cũng cười khổ trong lòng một tiếng, vị Phong sư huynh này có thể sống lâu như vậy, thật đúng là dựa vào Thiên Hiểu Vân Cảnh chống cho a.

“Đó chính là Tuyết Lạc a, là bội đao của Mạc Vấn khi còn trẻ, chờ lần sau ngươi gặp hắn, hắn sẽ thu ngươi làm đồ đệ.” Tiết Thần Quan đi qua, khoác vai hai người Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, vỗ đi sát khí đang căng chặt trên người bọn họ, “Yên tâm, ta không phải Ma Quân, ta là loại sẽ tùy tiện giết người ư? Đi, tìm chỗ ngủ một giấc, ngày mai tới xem kịch vui.”

Nhìn ba người rời đi, Tô Tiễn buông bàn tay đang đè Tô Bạch Y ra, đôi mắt nheo lại: “Tên Tiết Thần Quan này, cũng có vài phần thú vị.”

Tô Bạch Y thở phì phò, mắng: “Ngươi cố ý gài bẫy, nói ra thân phận của hắn trước mặt mọi người, chính là để hắn giết hai vị sư huynh của ta?”

“Dù sao tình hình ngày mai cũng phức tạp, nếu hai tên sư huynh của ngươi ở đây, sợ là sẽ thêm chút phiền toái, đến lúc đó ta vừa phải đối phó với Thương Thánh, lại còn phải đề phòng bọn họ cướp ngươi, đương nhiên là giết trước cho tiện.” Giọng điệu Tô Tiễn bình thản ung dung.

“Quả nhiên là Ma Quân.” Tô Bạch Y lắc đầu nói, “Uổng cho ta còn tưởng rằng thế nhân hiểu lầm ngươi, bây giờ xem ra lão tổ tông làm vậy không sai, ngươi nên bị nhốt lại!”

“Nếu ngày mai Thiên Địa Đồng Bi thật sự xuất hiện, vậy thì đúng là sẽ rất phiền toái.” Tô Tiễn sâu kín nói, không hề để ý tới lời tức giận mắng chửi của Tô Bạch Y bên cạnh.

“Một tấm mặt nạ, có thể có phiền toái gì? Chỉ bởi vì nhìn vào sẽ khóc?” Tô Bạch Y nghi ngờ nói.

“Thiên Địa Đồng Bi không phải là một tấm mặt nạ bình thường. Chẳng lẽ ở trong tay Bạch Cực Nhạc? Nhưng nếu ở trong tay hắn, thì hắn cứ giấu đi là được, vì sao lại cố tình phải đem ra dẫn dụ Tiết Thần Quan xuất hiện?” Tô Tiễn thấp giọng lẩm bẩm, “Chẳng lẽ……”

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, ánh mắt bỗng nhiên ngưng trọng.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 307

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.