Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chung Khúc

Phiên bản Dịch · 1580 chữ

Thiên Thủy Lâu.

Bạch Cực Nhạc thu tay về, sắc mặt của hắn cực kỳ nhợt nhạt, mặt mày rũ xuống, nhìn có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Hai người Tạ Khán Hoa và Hách Liên Tập Nguyệt đồng thời ngã xuống đất, đã hôn mê, chỉ có Tô Bạch Y ngồi dưới đất, vẫn còn miễn cưỡng vẫn duy trì được ý thức, hắn thở dài một tiếng, muốn mở miệng nói chuyện nhưng đến sức để nói chuyện cũng không còn.

Bạch Cực Nhạc hít sâu một hơi, bước ra phía trước một bước.

Sau đó một mảnh kiếm liền đánh tới trước mặt hắn.

Tiếp đó có một bóng người xuất hiện trên xà nhà.

Bạch Cực Nhạc không ngẩng đầu, cũng đoán được người vừa tới là ai, hắn trầm giọng nói: “Cả đời này của ta đã làm rất nhiều cuộc giao dịch, bây giờ nhìn lại, cuộc giao dịch với ngươi là không có lời nhất.”

Người vừa tới cười nói: “Trong mắt người đời, ta là người cực ác, ngươi làm giao dịch với một người cực ác, đương nhiên không phải là một lựa chọn tốt.”

Bạch Cực Nhạc cúi đầu, nhìn Tô Bạch Y dưới đất.

“Bỏ suy nghĩ đó đi, người này hôm nay ngươi không mang đi được rồi.” Người vừa tới chơi đùa thanh chủy thủ trong tay, trong giọng nói tràn đầy sự ngạo mạn.

Bạch Cực Nhạc vẫn cúi đầu nhìn Tô Bạch Y, lấy tình trạng của hắn bây giờ, thì đúng là không có khả năng thắng được người trước mặt, trừ khi mình……

“Xem ra ngươi còn đang do dự?” Người vừa tới nhún người, từ trên xà nhà nhảy xuống, “Người này thật sự quan trọng với ngươi như vậy à? Đáng để ngươi mạo hiểm không?”

Bạch Cực Nhạc bỗng nhiên điểm mũi chân, đột nhiên lui về sau, trước mặt hắn, bỗng nhiên xuất hiện một cái rãnh sâu.

“Nếu ngươi còn tiến về phía trước, ta sẽ không lưu thủ.” Người vừa tới trầm giọng nói.

Bạch Cực Nhạc không còn do dự nữa, xoay người phá cửa sổ mà ra.

“Ngươi sẽ phải trả giá vì đã làm những chuyện hôm nay.” Bạch Cực Nhạc để lại câu cuối cùng.

Người vừa tới cười lạnh nói: “Không nghĩ sẽ có một ngày, những lời như vậy cũng đến trên người ta.”

“Ngươi là?” Tô Bạch Y ngồi dưới đất, nhìn người bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, hắn nhất thời không xác định được đối phương là địch hay là bạn.

“Mặc kệ là ai, dù sao không thể là người tốt.” Người vừa tới cúi người xuống, cõng Tô Bạch Y lên.

Ngày hôm ấy, giang hồ đệ nhất đại phái Thượng Lâm Thiên Cung giằng co một đêm trong lửa lớn, tam lầu tứ viện ngày xưa nổi tiếng thiên hạ, biến thành bụi đất chỉ trong một đêm. Trong tứ viện, Thanh Minh Viện đã hoàn toàn biến mất, đệ tử Thiên Cơ Viện và đệ tử Tinh Tú Viện dưới sự dẫn dắt của thủ tọa cũng rời khỏi Duy Long Sơn trong trận lửa lớn này, đại cung chủ Ninh Thanh Thành chết trong lửa lớn, Tô thị nhất tộc trọng chưởng Duy Long Sơn, nhưng đi theo họ chỉ còn lại có Xuân Phong Lâu và Hình Luật Viện.

Không có ai tìm hiểu xem rốt cuộc vì sao lại có trận lửa lớn này, cho dù lời đồn nổi lên bốn phía trên giang hồ, nhưng các đại phái lại như có một sự ăn ý khôn kể, im miệng không nói gì về việc này.

Cho đến ba tháng sau, trên giang hồ có một tòa lầu mới được dựng lên, lầu là mới, nhưng tên lại là cái tên mà người trong thiên hạ đều quen thuộc.

Phù Sinh Túy Mộng Lâu.

Thiên Cung Thủ Bạch Cực Nhạc ngày xưa, lại một lần nữa dựng lên Phù Sinh Túy Mộng Lâu, chỉ là lần này đã không còn nửa điểm quan hệ với Thượng Lâm Thiên Cung.

Sau đó gần Phù Sinh Túy Mộng Lâu, lại xuất hiện Thiên Cơ phái và Tinh Tú phái.

Cho dù có là kẻ ngu, cũng hiểu. Trận lửa lớn này, đã hoàn toàn thay đổi cục diện giang hồ.

Chỉ còn Xuân Phong Lâu và Hình Luật Viện ở Duy Long Sơn, không còn năng lực chỉ huy các đại phái trong thiên hạ.

Mà liên minh Thiên Cơ phái, Tinh Tú phái và Phù Sinh Túy Mộng Lâu tuy rằng có thực lực làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ, nhưng dưới góc nhìn của Giang Nam tứ đại thế gia cùng với Thiên Hiểu Vân Cảnh Đại Trạch Phủ mà nói, cũng không khó thắng như vậy.

“Thúc phụ, giang hồ sắp tới, sẽ phải thuộc về Vương gia chúng ta.” Gia chủ Vương gia Vương Nhược Hư đứng cạnh hồ nước, nhìn cá bơi trong hồ, trong giọng nói không kìm nén được hưng phấn.

Lão Thương Thánh bế quan dưỡng thương không nói gì, chỉ là cá trong hồ nước lại bỗng nhiên bơi loạn như điên.

Vương Nhược Hư cười nói: “Thúc phụ sát khí thật nặng.”

“Ninh Thanh Thành đã chết, người ta muốn giết tiếp theo, chính là Bạch Cực Nhạc.” Lão Thương Thánh trầm giọng nói.

Gia chủ Đông Phương gia Đông Phương Vân Ngã vẫn trầm trầm mặc luyện thương một mình trong hậu viện, thiếu chủ Đông Phương Khởi đứng một bên, sắc mặt nghiêm túc. Đông Phương Vân Ngã đánh xong một bộ thương pháp, nặng nề cắm trường thương xuống đất: “Khởi nhi.”

Đông Phương Khởi cúi đầu nói: “Phụ thân.”

“Tới đây cùng luyện thương đi.” Đông Phương Vân Ngã ngửa đầu nhìn trời, “Bởi vì mỗi một ngày sắp tới đây, khả năng đều sẽ phải đón những trận chiến sinh tử.”

“Vâng.” Đông Phương Khởi lớn tiếng nói.

Tạ gia Thanh Y Lang vẫn đắm chìm trong quán rượu ở Giang Nam, cứ như không để ý chút gì đối với những việc lớn việc nhỏ sảy ra trên giang hồ này, chỉ là mỗi ngày khi hắn lảo đảo đi ra trong quán rượu, đều sẽ ném một mẩu bạc vụn vào chén của một người ăn mày.

Người ăn mày ngàn ân vạn tạ, cầm theo mẩu bạc kia chạy đi, sau đó về tới căn miếu đổ của mình, đập nát mẩu bạc, lấy ra lá thư giấu bên trong, sau đó bỏ vào ống trúc, cột vào đùi bồ câu đưa tin, thả nó bay ra ngoài.

Bồ câu đưa tin một đường bay về tây, từ Giang Nam bay đến Thiên Hiểu Vân Cảnh.

“Thời đại giang hồ mới sắp tới a.” Tông chủ Thiên Hiểu Vân Cảnh Phong Ngọc Hàn nhìn lá thư đến từ Giang Nam, trong giọng nói lại không hề có chút chờ mong hay hưng phấn nào, mà là tràn đầy lo lắng.

Lúc đó, con trai hắn cùng với đồng môn Nam Cung Tịch Nhi và Tạ Vũ Linh về Học Cung, đi cùng bọn họ, còn có Tạ Khán Hoa và Hách Liên Tập Nguyệt đã bị trọng thương, kinh mạch của bọn họ đã bị thương rất nặng, một thân võ học tuyệt thế cơ hồ đã bị phế. Trong Học Cung, các vị quân tử triệu tập tất cả danh y của Thập Lý Lang Đang lại, nhưng vẫn cứ bất lực.

Chủ nhân Học Cung, Nho Thánh tiên sinh vẫn không rõ tung tích, Học Cung vẫn do các quân tử tọa trấn, chỉ có một vài người biết, lúc này Nho Thánh đang ở núi Thanh Thành dưỡng thương.

Tiểu đạo đồng Mặc Trần về tới núi Thanh Thành, tiếp tục trở về làm thiếu niên nghịch ngợm thích trèo cây lấy trứng chim, xuống đất bắt thỏ hoang. Chỉ là mỗi khi sao giăng đầy trời, Mặc Trần luôn ngửa đầu nhìn sao trời, rất lâu rất lâu, có đôi khi thậm chí là cả đêm.

Trong Thập Lý Lang Đang, Thượng Lâm Song Tuyệt tuy trọng thương, nhưng tính mạng vẫn không có gì đáng lo, ít nhất vẫn còn sống sau trận hạo kiếp này. Ba người Nam Cung Tịch Nhi, Phong Tả Quân, Tạ Vũ Linh, được hai người dạy dỗ, công lực tiến triển cực nhanh, Nam Cung Tịch Nhi còn nhờ trận chiến sinh tử trên Duy Long Sơn mà bước vào võ đạo Bất Quy cảnh. Nhưng võ công tiến bộ, cũng không làm cho tâm tình bọn họ tốt lên, trên bầu trời của Thập Lý Lang Đang, trước sau vẫn bị mây mù bao phủ, cảm giác sầu lo của mọi người đặc biệt là Nam Cung Tịch Nhi, càng ngày càng nghiêm trọng, bởi vì Tô Bạch Y ngày đó xuống núi cùng bọn họ, đã không còn trở lại Học Cung. Hôm đó khi bọn Phong Tả Quân đuổi tới Thiên Thủy Lâu, chỉ thấy có ba người Tạ Khán Hoa nằm bất tỉnh dưới đất, cũng không hề nhìn thấy Tô Bạch Y, cuối cùng cũng không tìm được thi thể Tô Bạch Y.

Từ ngày đó trở đi, Tô Bạch Y như là bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn biến mất trên giang hồ.

(《 Quân Hữu Vân 》quyển thứ nhất《 Tiên Nhân Chỉ Lộ 》xong.)

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 383

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.